Cảnh ngộ của Vi Minh Hỉ làm người ta không khỏi động lòng thông cảm. Nhưng quan trường không tin vào nước mắt, chỉ có thể gạt qua những trở ngại và khó khăn, tiến nhanh về phía trước. Đường đi tới chỉ có một, mọi người chen chúc mà qua, chắc chắn phải có người bị đào thải.
Nhất định phải thích ứng, không thích ứng không bằng quyết định rời đi thật nhanh, chuyển sang lĩnh vực khác mà kiếm sống.
Bành Viễn Chinh nhận thấy việc Vi Minh Hỉ không có bối cảnh, chỉ là một trong những yếu tố khiến ông ta không được lên chức. Với mười mấy năm lịch duyệt trên quan trường của Bành Viễn Chinh trong cả kiếp trước và kiếp này, hắn thấy, người có bối cảnh, có quan hệ vững vàng trong quan trường, dù sao chỉ là số ít, đa số đều dựa vào sự linh hoạt trong ý tưởng và nỗ lực kiên trì đến cùng để đi tới thành công. Cái gọi là kỳ ngộ, thật ra là kết quả của sự cố gắng tìm kiếm chỗ dựa vững chắc hoặc là nắm lấy cơ hội để tiến lên. Đương nhiên, anh có thể cho rằng như thế là "luồn cuối" và không thèm ngó tới.
Kiếp trước sau khi Bành Viễn Chinh chịu đựng mười mấy năm, cũng cày cục lên được vị trí Phó cục trưởng. Nếu không bị nửa đường ngã xuống bất ngờ, con đường làm quan của hắn vẫn có thể tiếp tục đi lên vài bước nữa.
Bởi vậy, kết cục hiu quạnh của Vi Minh Hỉ, có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là đầu óc của ông ta quá cứng nhắc, không biết nắm lấy cơ hội. Cùng một công việc giao do hai người khác nhau làm, kết quả đương nhiên sẽ khác.
Về mặt này, ông ta và Nghiêm Khang có điểm tương tự. Nếu Nghiêm Khang hiểu được linh hoạt biến báo, nếu giỏi vận dụng sở trường của mình, đã không đến nỗi thành vò đã mẻ lại sứt, gây dư luận xôn xao với Hách Kiến Niên, sau đó bị điều chuyển đi một cách thảm hại, khi đã tới thị trấn khác, vẫn bị ảnh hưởng.
Thử nghĩ: người đứng đầu của thị trấn đó, chẳng lẽ không bởi vậy mà đề phòng ông ta?
Hẳn là Vi Minh Hỉ cũng đã nhận thức được điều này, chỉ là đã muộn, không còn kịp cứu vãn.
Bành Viễn Chinh lại an ủi Vi Minh Hỉ vài câu, sau đó im lặng rời đi. Nói thêm nữa cũng vô dụng, chỉ có thể để Vi Minh Hỉ tự điều chỉnh cảm xúc, nhận ra sự thật.
Sự thật là vô tình và tàn khốc, ông ta đã tới tuổi này, đã không thể xoay chuyển được vận mệnh.
Về tới văn phòng của mình, vừa mới ngồi xuống được một chút, Lý Tuyết Yến liền yên lặng đi tới. Hai người nói về chuyện của Vi Minh Hỉ một lát, đều hơi cảm thán. Nhưng rồi hai người rất nhanh chuyển sang vấn đề công tác.
Gác chuyện cá nhân một bên, Lý Tuyết Yến là một trợ thủ rất hoàn hảo. Cô làm việc nghiêm túc, tâm tư tinh tế, lại rất có hào khí của nam nhi, nhìn xa trông rộng, cũng có độ lượng. Phải nói, nếu không có Lý Tuyết Yến kiên định ủng hộ, Bành Viễn Chinh cũng không thể đứng vững ở thị trấn Vân Thủy trong một thời gian ngắn như vậy.
Lý Tuyết Yến ủng hộ và âm thầm chống đỡ một phần sự chèn ép ngấm ngầm từ phái Hách Kiến Niên.
Quan trọng nhất là, Lý Tuyết Yến phân biệt công tư rất rõ ràng, không đem tình cảm cá nhân vào công tác. Ngay cả nếu như Bành Viễn Chinh thẳng mặt từ chối tình cảm của cô, cô cũng không vì vậy mà "chơi xấu" Bành Viễn Chinh. Điều đó không phải cô gái nào cũng làm được.
-Viễn Chinh, để tôi lên tỉnh chạy lo thủ tục với anh.
Lý Tuyết Yến ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
-Ở tỉnh tôi có khá nhiều bạn học, có một số làm việc ở cơ quan tỉnh, nói không chừng có thể giúp đỡ được.
Bành Viễn Chinh cười cười:
-Tuyết Yến, hai chúng ta không thể rời khỏi thị trấn cả. Hách Kiến Niên dẫn theo nhiều cán bộ đi rồi, nếu chẳng may thị trấn xảy ra vấn đề gì, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm. Để tôi tiếp tục lo thủ tục, cô chủ yếu theo dõi, bảo đảm sao cho các xí nghiệp không xảy ra sự cố an toàn do thiếu trách nhiệm, cố giữ trong nửa tháng, mọi sự liền thuận buồm xuôi gió. Cổ Lượng cũng ở lại hỗ trợ công tác cho cô, công việc của thị trấn nhiều, không thể chỉ dựa vào một nữ đồng chí.
Bành Viễn Chinh lại nói.
Lý Tuyết Yến ngẫm lại cũng hiểu được lời nói của Bành Viễn Chinh là hợp lý. So với Bành Viễn Chinh, cô quen thuộc tình hình thị trấn hơn, lại công tác đã nhiều năm, cô ở lại thích hợp hơn.
-Viễn Chinh, đây là số điện thoại của bạn học tôi. Cô ấy là bạn thân của tôi thời đại học, tên là Lãnh Lệ Lệ. Cô ấy công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, lát nữa tôi gọi điện nói với cô ấy.
Lý Tuyết Yến viết số điện thoại cơ quan và số điện thoại nhà của Lãnh Lệ Lệ lên một tờ giấy, cười nói:
-Chức vụ cô ấy không lớn, nhưng chồng cô ấy là thư ký của lãnh đạo tỉnh, rất có bản lĩnh.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, nhận lấy.
Thật ra việc chạy thủ tục này đối với hắn rất dễ dàng, nếu hắn vận dụng quan hệ của Phùng gia. Chẳng hạn, nếu hắn tìm đến Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng đơn giản,
Nhưng hắn đã có nguyên tắc, vạn bất đắc dĩ, hắn mới phải dùng đến thế lực của gia tộc. Đây cũng là yêu cầu của Phùng lão. Bành Viễn Chinh biết rằng, ông nội luôn chú ý đến mọi hành động của hắn, nếu ở đâu hắn cũng lấy Phùng gia làm "tấm da hổ", chắc chắn địa vị của hắn trong lòng Phùng lão sẽ dần dần mất đi.
-Tôi lên tỉnh quan sát tình hình trước đã, nếu Sở xây dựng làm khó quá thì mới dùng đến quan hệ.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
-Tôi cần một chiếc xe, ngoài ra cần có một người…
Bành Viễn Chinh trầm ngâm dừng lời.
Lên tỉnh, nhất định hắn phải có người hỗ trợ công tác, làm cái "chân chạy". Người hắn có thể tin tưởng được ở thị trấn không nhiều lắm, Lý Tân Hoa là một. Nhưng dù sao Lý Tân Hoa cũng là nữ, hai người đều còn trẻ, chưa lập gia đình, đi cùng không tiện, hơn nữa, dễ khiến người ta đồn nhảm.
-Để Lý Tân Hoa theo anh?
Lý Tân Hoa thăm dò.
Thật ra Lý Tuyết Yến không tán thành Lý Tân Hoa theo Bành Viễn Chinh mỗi ngày như thế, ngoại trừ lý do cô nghĩ đến uy tín lãnh đạo của Bành Viễn Chinh, còn có một chút vì ghen tuông.
-Thôi, cán bộ nữ đi cùng tôi không tiện.
Bành Viễn Chinh là người rất dứt khoát, hắn liền có quyết định:
-Tuyết Yến, tôi không hiểu rõ lắm về nhân viên của thị trấn, cô có thể đề cử cho tôi một người?
Lý Tuyết Yến trầm ngâm, cô suy nghĩ một lúc lâu mới cười nói:
-Viễn Chinh, người trẻ tuổi phù hợp với tiêu chuẩn của anh, đúng là không có nhiều. Ở phong văn hóa có Điền Minh, tôi gọi anh ta đến để anh nói chuyện nhé? Người này có ưu điểm rất rõ ràng, có tài, có năng lực, rất toàn diện; nhưng, khuyết điểm là ý nghĩ quá linh hoạt…
Bành Viễn Chinh không kìm nổi, bật cười:
-Tuyết Yến, ý nghĩ linh hoạt là ưu điểm mới đúng chứ? Sao lại trở thành khuyết điểm?
-Ý nghĩ linh hoạt, đương nhiên là ưu điểm, nhưng không thể quá linh hoạt, linh hoạt quá sẽ làm cho người ta có cảm giác mình là người không vững vàng, không ổn định. Lúc đầu, anh ta ở phòng Đảng chính, Hách Kiến Niên rất thích anh ta, chuẩn bị bồi dưỡng anh ta. Nhưng anh đoán xem, kết quả thế nào?
Lý Tuyết Yến cười cười, nghiêng đầu nhìn Bành Viễn Chinh.
-Thế nào vậy?
Bành Viễn Chinh cảm thấy hứng thú, hỏi.
-Chuyện gì anh ta cũng nhắc trước Hách Kiến Niên, mỗi ngày đều ghi rõ ràng cụ thể thời gian làm việc của Hách Kiến Niên vào một cuốn sổ nhỏ, đúng giờ nhắc nhở. Thật ra đây là chuyện tốt. Nhưng anh ta quá thông minh, luôn đi trước lãnh đạo ở nhiều việc, khiến lãnh đạo khó thể giấu dốt, một thời gian dài như vậy, làm sao lãnh đạo còn có thể dùng anh ta được nữa? (sic!)
Lý Tuyết Yến cười hì hì:
-Có lần Hách Kiến Niên bảo "Cái cậu Điền Minh này có lẽ cho làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn thích hợp hơn cả tôi"! Được hai tháng, Hách Kiến Niên liền điều Điền Minh tới phòng văn hóa thị trấn. Ha ha, Viễn Chinh, người như vậy, anh có dám dùng không?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Rất thú vị, cô gọi anh ta đến đi, tôi nói chuyện với anh ta xem.
Lý Tuyết Yến cười:
-Được, tôi gọi ngay đây.
Lý Tuyết Yến nhấc dtoi trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, goi cho phòng văn hóa.
-Xin chào, ai vậy? Đầu kia điện thoại vọng tới một giọng nói uể oải.
Lý Tuyết Yến trầm giọng nói:
-Tiểu Điền, Lý Tuyết Yến đây!
-Ồ, Bí thư Lý, chào cô. Cô tìm tôi có việc à?
Giọng nói kia tuy có vẻ quan tâm hon một chút, nhưng vẫn uể oải.
-Anh qua phòng làm việc của Chủ tịch thị trấn Bành một chuyến, lãnh đạo muốn gặp anh có việc.
Nơi xong, Lý Tuyết Yến liền cúp điện thoại.
-Được rồi, tôi về trước, anh nói chuyện với anh ta nhé! Theo tôi cảm thấy, nếu sử dụng thích hợp, người này vẫn có thể làm được việc.
Bành Viễn Chinh không giống như người khác. Hắn dùng người, xem ở năng lực và ý tưởng, kế đến là độ trung thành, hai thứ này thiếu một đều không xong. Người có được hai yếu tố này, các phương diện khác có thiếu sót một chút, hắn đều có thể nhận. Về phần cái gọi là " Cấp dưới quá thông minh, lãnh đạo không dám dùng", hắn không cho là đúng. Thật ra đó là một số lãnh đạo tự cao tự đại và có lòng hư vinh, cảm thấy cấp dưới quá thông minh, sẽ càng làm nổi bật sự ngu ngốc của của lãnh đạo. Điều đó không hẳn. Công tác của lãnh đạo và công tác của cấp dưới vốn là hai cấp độ khác nhau, lãnh đạo đề ra quyết sách và chiến lược, chiến thuật hành động, cấp dưới chủ yếu phục vụ và phục tùng chiến lược do lãnh đạo đề ra, không thể so sánh được.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Tiếng gõ không mạnh nhưng liên tục, có đặc điểm riêng.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên hắn cảm thấy khá hứng thú đối với nhân vật tên Điền Minh này.
-Mời vào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Điền Minh kính cẩn mỉm cười, đẩy cửa bước vào:
-Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo tìm tôi ạ?
Bành Viễn Chinh đến thị trấn chưa lâu, cán bộ bình thường của thị trấn còn có một số chưa gặp mặt hắn, Điền Minh là một trong số đó. Nhưng điều đó không có nghĩa Điền Minh không biết gì về Bành Viễn Chinh. Trên thực tế, lúc riêng tư, Điền Minh đã không ít lần cùng đồng nghiệp bàn tán về Bành Viễn Chinh, cảm thấy vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi mới tới rất hoành tráng.