Vương Bưu nhìn Bành Viễn Chinh thật sâu rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh bạn, tôi đã sớm có một câu muốn hỏi cậu.
- Anh cứ hỏi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, ướt át quá.
Vương Bưu ngưng giọng nói:
- Hỏi thật, cậu và Phùng gia quan hệ như thế nào?
Bành Viễn Chinh khẽ thở dài một chút. Nếu không phải là Vương Bưu mà đổi lại là một người khác, hắn tuyệt đối sẽ không thổ lộ nửa điểm. Nhưng đối mặt với một người bạn tốt nhất, hắn thật sự là không thể nói dối.
- Ba tôi là con trai thứ hai bị thất lạc. Tôi là Trưởng tôn của Phùng gia.
Bành Viễn Chinh chậm rãi nói.
- Tôi không muốn gạt anh, thì cũng hy vọng anh đừng nói cho người ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Bưu hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Vương An Na không biết từ con đường nào mà nghe được một ít phong thanh, liền nói với Vương Bưu. Vương Bưu vẫn muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không thích hợp, nên vẫn để trong lòng. Lần này rốt cuộc là không nín được.
Vương Bưu tuyệt đối không ngờ, bạn tốt nhất của mình trước đó đã thay đổi nhanh chóng, trở thành con cháu nhà quyền quý ở thủ đô, trưởng tôn đời thứ ba. Loại thân phận này, một khi tiết lộ ra ngoài, sẽ làm cho đám bạn học ít nhiều bị lóe mắt.
- Khó trách, khó trách chị họ tôi lại xem trọng cậu.
Vương Bưu thở dài nói:
- Được, anh bạn, cậu đã không xem tôi là người ngoài, thì tôi cũng nói thẳng.
- Nếu cậu cảm thấy Vương Bưu này đáng giá kết bạn thì cậu hãy nhận lấy cái xe. Cậu yên tâm đi, Vương Bưu tôi tuyệt sẽ không làm gì có lỗi với tình bạn chúng ta. Đây chỉ là một chút tâm ý thôi.
Vương Bưu lại trịnh trọng giao chiếc khóa xe lại cho Bành Viễn Chinh.
- Bưu tử, nếu công ty này là của anh thì chiếc xe tôi xin nhận. Nhưng anh cũng nên hiểu rằng, chị họ của anh không phải là xem trọng tôi, mà là xem trọng Phùng gia. Nếu tôi dùng cờ hiệu Phùng gia, ông nội tôi khẳng định là sẽ rất tức giận. Như vậy, không chỉ là làm hại tôi mà còn làm hại mọi người.
Bành Viễn Chinh kiên định lắc đầu:
- Xin anh hãy chuyển lời lại cho An Na tỷ, chỉ cần anh còn ở lại công ty này một ngày thì tôi nhất định sẽ hỗ trợ mà không ràng buộc bởi lợi ích. Lời này của tôi là thật lòng, hãy suy nghĩ lại đi.
Vương Bưu bất đắc dĩ cười khổ:
- Được rồi, nhưng cổ phần của cậu thì cậu nhất định phải giữ. Cậu cũng đừng nghĩ gì nhiều. Cậu nói cậu chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, tuy rằng là người của Phùng gia, nhưng tiền lương của cậu được bao nhiêu? Bình thường cậu không xài tiền sao? Tương lai thành gia lập nghiệp, nuôi dạy con cái cũng không cần tiền à? Chẳng lẽ cậu không biết xấu hổ khi hỏi tiền trong nhà? Chẳng lẽ cậu không tin tôi? Bạn bè cho dù có nhảy lầu cũng không bán đứng cậu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Trước cứ giữ lại, nhưng nằm trong tay cậu. Nói không chừng, ngày sau tôi không còn lăn lộn trong quan trường nữa thì cũng sẽ đến công ty của các người làm cán bộ trung tầng, kiếm chén cơm ăn.
- Chó má, nếu cậu muốn đến đây làm, thì ít nhất cũng phải làm Phó tổng.
Thấy Bành Viễn Chinh không có cự tuyệt chính mình, Vương Bưu cao hứng cười mắng.
Ở công ty máy tính Hoa Vũ đến 11h, Bành Viễn Chinh bảo Vương Bưu lái xe đưa mình đến trường đại học Kinh Hoa. Khi đến trường thì đã 11h30, Phùng Thiến Như đã chờ sẵn ở cổng. Chỉ có điều bên cạnh còn có một chàng thanh niên khoảng 22, 23 tuổi, mi thanh mục tú, thần thái kiêu ngạo, vừa nhìn là biết con cháu cán bộ.
Y vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Phùng Thiến Như đứng bên cạnh. Bành Viễn Chinh hướng Vương Bưu phất tay, ra hiệu gã có thể trở về.
Khi Vương Bưu lái xe rời khỏi, Bành Viễn Chinh lúc này mới sải bước đến chỗ của Phùng Thiến Như.
- Thiến Như!
Hắn mỉm cười gọi một tiếng.
- Anh Viễn Chinh, anh mới đến sao? Em chờ anh đã nửa tiếng rồi.
Phùng Thiến Như bỏ gã thanh niên ấy qua một bên, bước lên trên.
- Anh nghĩ em 11h30 mới tan học. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm
Bành Viễn Chinh rất tự nhiên gật đầu, đang chuẩn bị cùng với Phùng Thiến Như rời khỏi, thì gã thanh niên ấy đứng chặn trước mặt Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Thiến Như, vị này là….?
Phùng Thiến Như cau mày, khuôn mặt xinh đẹp không kìm nổi hiện lên một tia ửng đỏ. Cô vừa muốn giới thiệu Bành Viễn Chinh, rồi lại cảm thấy không tiện mở miệng. Nói là anh họ thì cũng không phải, nói là bạn trai thì tạm thời vẫn còn sớm. Thế thì cô chẳng biết phải nói như thế nào.
Gã thanh niên ánh mắt hồ nghi xẹt qua trên mặt Phùng Thiến Như, rồi xoay người vươn tay với Bành Viễn Chinh:
- Dương Nhất Phồn, là bạn học với Thiến Như.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, bắt tay với Dương Nhất Phồn:
- Bành Viễn Chinh, xin chào.
- Xin chào, anh là bạn của Thiến Như?
Dương Nhất Phồn nét mặt vẫn tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại có chút sinh nghi. Y nghe Bành Viễn Chinh tuy rằng nói tiếng phổ thông, nhưng không chuẩn, hiển nhiên là người bên ngoài.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhưng không trả lời. Hắn quay đầu về phía Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như hơi có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Dương Nhất Phồn, thản nhiên nói:
- Dương Nhất Phồn, tôi còn có việc đi trước. Còn chuyện nghi lễ tốt nghiệp, cậu chờ chiều tôi về rồi nói sau.
- Anh Viễn Chinh, chúng ta đi thôi.
Phùng Thiến Như giọng nói nhẹ nhàng, tự nhiên gọi "Anh Viễn Chinh" khiến Dương Nhất Phồn trong lòng giật mình, khóe miệng không kìm nổi run run một chút. Người này tột cùng là ai vậy? Sao lại thân mật với Phùng Thiến Như đến thế?
- Thiến Như, bây giờ cũng đã trưa rồi, bằng không chúng ta cùng nhau đi ăn cơm?
Dương Nhất Phồn tiếp cận lại, càng tươi cười hơn. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh rõ ràng nhìn thấy được ánh mắt của gã một tia âm u, lạnh lẽo, mặc dù gã che giấu rất khá.
Đây là một người theo đuổi Phùng Thiến Như. Bành Viễn Chinh trong lòng hơi có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì. Hắn theo bản năng mà cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của Phùng Thiến Như, ý đồ từ dung nhan xinh đẹp của cô mà tìm ra đáp án.
Phùng Thiến Như quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Nhất Phồn, lắc đầu nói:
- Tôi còn có việc, không cần đâu. Anh Viễn Chinh, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Phùng Thiến Như hướng Bành Viễn Chinh đi tới. Bành Viễn Chinh phát giác, cánh tay của cô chậm rãi đưa lên, ở giữa không trung ngưng lại một chút, sau đó dứt khoát kiên quyết nắm lấy cánh tay của Bành Viễn Chinh. Thân hình mềm mại của cô áp sát vào hắn. Hai người rất thân mật bước về phía trước. Bành Viễn Chinh đầu tiên là ngẩn ra, rồi bình tĩnh trở lại. Chỉ có điều, hắn rõ ràng cảm giác được, người bên cạnh hắn đang cứng ngắc và khẩn trương.
Nhìn cảnh tượng này, Dương Nhất Phồn đầu ong lên một tiếng, gần như muốn nổ tung. Ngôn ngữ cử chỉ này của Phùng Thiến Như còn không giải thích được vấn đề sao. Còn không hiểu thì gã chính là kẻ thiểu năng trí tuệ hoặc là thằng ngốc.
Rất hiển nhiên, Phùng Thiến Như đây là làm cho gã xem. Năm lần bảy lượt cự tuyệt không thành, khi Bành Viễn Chinh xuất hiện, liền thành một "công cụ" thích hợp nhất cho Phùng Thiến Như từ chối Dương Nhất Phồn.
Dương Nhất Phồn vô cùng ghen tỵ nhìn chằm chằm vào bóng dáng thân mật của hai người kia, ánh mắt trở nên âm trầm.
Tiêu Niệm Ba cùng với một số sinh viên từ đường cái đối diện đi đến, vừa lúc thấy Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh nắm tay nhau đi qua đường, thoáng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười với hai người. Phùng Thiến Như lúc này mới thừa cơ buông lỏng cánh tay Bành Viễn Chinh ra, nhân cơ hội nói chuyện với Tiêu Niệm Ba mà che lấp sự xấu hổ của mình.
Đám người Tiêu Niệm Ba khi đến gần cổng trường, nhìn thấy Dương Nhất Phồn thì liền cười nói:
- Dương Nhất Phồn!
Dương Nhất Phồn gắt gao chỉ tay vào Phùng Thiến Như đang sóng vai cùng với Bành Viễn Chinh cách đó không xa hỏi:
- Tiêu Niệm Ba, người đó là ai vậy?
Tiêu Niệm Ba ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dương Nhất Phồn, cười ha hả:
- Đó là Trưởng lớp Bành, sinh viên khoa tiếng trung khóa trước chúng ta. Cậu không biết sao? Đây là bạn trai tin đồn của Phùng Thiến Như năm ngoái đấy.
- Người đó đúng là da mặt dầy, rất đáng ghét.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng nói, giống như là giải thích với Bành Viễn Chinh:
- Cậu ấy là bạn học với em từ trung học cho đến đại học. Ông nội của cậu ấy là cấp dưới cũ của ông nội mình. Sau thời kiến quốc được cử làm Thứ trưởng bộ Công nghiệp. Ba của cậu ấy hiện nay là đang Phó bí thư Quận ủy khu Đông thủ đô, với nhà ta miễn cưỡng cũng được coi là có giao tình.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, đột nhiên nói một câu nói đùa:
- Cũng là người theo đuổi em?
Phùng Thiến Như sắc mặt đỏ lên, đột nhiên giậm chân, trừng mắt oán trách nhìn Bành Viễn Chinh, sau đó đi về phía trước.
Bành Viễn Chinh khẩn trương đuổi theo, cười nói:
- Anh chỉ đùa thôi mà, em tưởng thật sao. Chiều nay em còn phải đến trường, anh nghĩ chúng ta đừng đi xa, kiếm một chỗ nào đó gần trường để ăn. Xong rồi anh đưa em về trường, nhân tiện thăm thầy cô một chút.
Phùng Thiến Như bĩu môi, xem như ngầm đồng ý.
Hai người bước đến một tiệm cơm gần cổng trường đại học Kinh Hoa, tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn. Phùng Thiến Như lẳng lặng ngồi một chỗ, nét đỏ ửng trên gương mặt dần dần nhạt đi. Cô nghe Bành Viễn Chinh gọi món ăn, gần như đều là những món cô thích, không khỏi trong lòng nóng lên, bay bổng một cảm giác nhu tình.
Nghiêm khắc mà nói, cô và Bành Viễn Chinh thời gian ở chung không nhiều. Xa thì chưa nói đến hiểu biết nhau cỡ nào, nhưng cô thích ăn gì, Bành Viễn Chinh cũng đều rõ ràng. Chỉ có thể thuyết minh hắn "có tâm" với cô. Con gái thì thường theo cảm tính, Phùng Thiến Như tất nhiên là không ngoại lệ. Tuy rằng chỉ là một chi tiết nho nhỏ, nhưng kích thích tiếng lòng của cô.
Hai người lại im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn. Nhưng hai người đều đã nhận ra, sự ngăn cách giữa hai người đã hoàn toàn bị loại bỏ. Hai trái tim đã sát gần nhau.
Phùng Thiến Như ngẫu nhiên nở nụ cười nhã nhặn. Ánh mặt trời mùa hè xuyên thấu qua cánh cửa sổ, chiếu lên người cô một vầng sáng. Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngắm nhìn cô, hy vọng thời gian có thể đọng lại một cách vĩnh hằng.
Mà ở ngoài cửa sổ, tại con đường cách đó không xa, Dương Nhất Phồn ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ quán cơm, gương mặt thật đáng sợ. Gã đã theo đuổi Phùng Thiến Như hai năm nay. Hơn nữa cũng được trong nhà ủng hộ. Nhưng hai năm theo đuổi đổi lấy sự mất mát và tuyệt vọng ngày hôm nay.
Gã không cam lòng.