Tác giả: A Nan Nhược Hề
Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Chương 5: Đừng quên, là em câu dẫn anh trước
Biệt thự Nam Sơn, giá ít nhất ba ngàn vạn. Thân là phó quản lý, Giang Uyển Chuyển biết rõ lương một năm của tổng giám đốc là bao nhiêu, chỉ có thể nói gia cảnh của Nhan Tử Trừ quá tốt.
Vào cổng biệt thự là một hoa viên loại nhỏ, hải đường phấn trắng cùng hoa đoàn tím rậm rạp chen lấn bên nhau, náo nhiệt vui vẻ.
Nhan Tử Trừ mở cửa, từ trên giá giày cầm một đôi dép lê, “Đôi này đi.”
Giang Uyển Chuyển nhìn đôi dép lê phấn trắng có tai thỏ đặt trên thảm, dừng lại, đây… Đây không phải là dép lê nàng hay dùng ở nhà hay sao? Này… Này… Chuyện này không có khả năng đi?
“Còn không mau đi vào?” Hắn đã đổi giày xong.
Vói chân vào, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Khi nàng đi vào bên trong, hiện thực lại đánh sâu vào trí óc nàng lần nữa.
Trong đầu Giang Uyển Chuyển hiện ra một câu nói, “Em hy vọng ngôi nhà tương lai của em lấy màu vàng nhạt cùng màu trắng làm chủ, vừa tươi mát vừa ấm áp, có cầu thang xoắn ốc, có hai mươi lăm chiếc đèn thủy tinh hình hoa ngọc lan. Phải có cửa sổ sát đất, màng cửa phải là dạng cuốn, chỉ cần kéo dây kéo là có thể nhìn thấy hoa viên ngoài cửa sổ, trong hoa viên phải có đủ loại hoa, tốt nhất là một năm bốn mùa đều bảo trì cảnh phồn hoa tựa cẩm[1]. Quan trọng nhất chính là phải có một bộ sô pha thật mềm, nhất định phải là màu sữa bò, làm người ta không chống đỡ dụ hoặc được mà nhào lên.”
[1]Phồn hoa tựa cẩm: có nghĩa là nhiều bông hoa đầy màu sắc, giống như thổ cẩm phong phú và đầy màu sắc. Mô tả cảnh đẹp và những điều đẹp, phồn vinh hưng thịnh _vukhuchanguyet_
Hiện tại Giang Uyển Chuyển cũng không chống đỡ được, đặt mông ngồi xuống, thật mềm, thật thoải mái.
Ở trước sô pha chính là bàn trà, trên bàn trà có một bình pha lê cực to, bên trong bày biện đủ loại đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, chocolate đậu, kẹo que, kẹo thỏ trắng[2], đều là đồ ăn vặt nàng thường xuyên mua về nhà ăn.
'Lạch cạch', “Uống trà.” Nhan Tử Trừ đặt cái ly trước mặt nàng, sau đó xoay người đi vào buồng vệ sinh.
Nàng lại sợ hãi cả kinh, đây… Đây không phải là trà sữa bò hoa hồng mà nàng thích nhất sao?
Sau khi Nhan Tử Trừ bước ra từ buồng vệ sinh liền phát hiện Giang Uyển Chuyển đang nhìn hắn chằm chằm.
Đôi mắt giống như ngôi sao, cũng biết phát sáng. Sắc mặt hắn lại càng lạnh băng, nữ nhân lả lơi ong bướm này, cũng biết dùng đôi mắt to câu dẫn người khác.
Lúc trước là do bản thân không cầm giữ được trước sự mê hoặc của nàng, hắn cũng không phải là kiểu nam nhân không có trách nhiệm, chỉ có thể kết hôn cùng nàng. Nhưng trong nửa năm ở chung, hắn đã sớm yêu nàng thật sâu, đối với nàng thiên y bách thuận[3]. Phòng tân hôn nàng muốn trang hoàng thế nào liền trang hoàng như thế nấy, đình viện nàng muốn sửa thế nào liền sửa y như vậy, nàng thích ăn bánh dâu đại phúc[4], hắn còn cố ý nhờ chị họ là thợ bánh tây chỉ dạy, cũng chỉ vì tạo niềm vui cho nàng.
[3]Thiên y bách thuận: trăm y ngàn thuận, việc gì cũng làm theo, thuận theo _vukhuchanguyet_
Đúng rồi, bánh dâu đại phúc, đã nói đêm nay sẽ làm cho nàng, vậy mà cả dâu tây hắn cũng chưa mua.
Cũng tại nàng, gọi điện thoại với Tô Hàng, còn cười vui vẻ như vậy, làm hắn giận đến quên hoàn toàn.
Vốn dĩ cuộc sống thường ngày của bọn họ tốt tốt đẹp đẹp, hắn còn kế hoạch sáu tháng cuối năm chuẩn bị cùng nàng dựng thai, sang năm liền bế em bé, nhưng hết thảy đều bị Tô Hàng phá vỡ.
Tô Hàng là mối tình đầu của nàng, sau khi từ Italy về nước, nàng liền liên tục liên hệ với hắn ta, nháo đến mức bây giờ còn muốn ly hôn với hắn để tái tục tiền duyên[5].
[5]Tái tục tiền duyên: tiếp tục mối tình cũ.
Đúng là nằm mơ!
Hắn tuyệt đối không đồng ý ly hôn, tuyệt đối sẽ không!
Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái. A! Nữ nhân lả lơi ong bướm này.
Giang Uyển Chuyển không thể hiểu được, “Không phải anh muốn nói chuyện với tôi sao?”
Hắn “Ừ” một tiếng, đổ cho mình ly nước sôi để nguội, đến ngồi cạnh nàng.
“Dù sao tôi cũng không đồng ý ly hôn.” Ngữ khí của hắn kiên định.
“Trước tiên không đề cập tới vấn đề ly hôn, anh nói thử xem tại sao chúng ta lại kết hôn?” Nàng hỏi.
Xem hắn trả lời như thế nào.
Nhan Tử Trừ lặng im.
Liền biết hắn sẽ đáp không được, lúc chuẩn bị tiếp tục hỏi câu tiếp theo, Nhan Tử Trừ đột nhiên nói, “Em đã quên rồi sao? Là do em câu dẫn tôi trước.”
Vẻ mặt của hắn vẫn cao lãnh như cũ, nhưng một mảnh hồng nhạt đã bò lên mang tai, hắn giả bộ khụ khụ, bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
“Tôi câu dẫn anh?” Nàng không thể tin tưởng, kéo khóe miệng cười cười, “Rất tốt, Nhan Tử Trừ, năng lực nói hươu nói vượn của anh thật sự rất tốt!”
Nhan Tử Trừ cho rằng nàng da mặt mỏng nên ngại ngùng không thừa nhận, nhưng nghĩ đến trong nhà chỉ có hai người bọn họ thì ngại ngùng cái gì, “Nửa năm trước ở công ty, em… em cố ý ngã vào lòng ngực tôi...” Bên tai hắn càng lúc càng hồng, cũng có chút miệng khô lưỡi khô, lại uống một hớp nước, “Còn cố ý lộ ra... lộ bộ ngực ra cho tôi xem.....”
Nói xong hắn mới phát hiện biểu cảm của Giang Uyển Chuyển như vừa nhìn thấy quỷ.
_______
[2] Kẹo thỏ trắng: một loại kẹo Trung Quốc. Đại loại là như vầy:
[4]Bánh dâu đại phúc: Daifuku mochi (大福餅), hay Daifuku (大福) (nghĩa là "may mắn tuyệt vời" nên được gọi là bánh Đại Phúc). Đại loại là như vầy: