Edit by Mon
Cận Quan Quan sống trong sự nuông chiều của bố mẹ từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì là được cái đó. Sau này cô vẫn được người trong nhà yêu thương như cũ, nói chung, cả đời cô gần như không phải lo lắng chuyện gì.
Cô không biết nghèo khó là gì, cũng không hề biết đến hai chữ 'khu ổ chuột', nhưng khi nghe cô liền nghĩ từ đó để ám chỉ những người dân đứng dưới đáy của xã hội.
Cận Quan Quan liên tục quấn lấy tài xế, bảo ông đưa cô đến đó, đây là đầu tiên cô đến một nơi không phải biệt thự, hay những tầng lầu xa hoa.
Dưới sự nài nỉ không ngừng của Cận Quan Quan, cuối cùng tài xế phải chịu thua đưa cô đến khu ổ chuột.
Đến nơi, Cận Quan Quan liếc mắt quan sát một lút, sau đó cô ngẩn người.
Cô không nghĩ nơi đây sẽ thê thảm đến vậy.
Những ngôi nhà lầu được xây sát nhau, chúng rất cũ kỹ và hoang tàn, cứ như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.Vách tường dày đặc một màu đen khó coi nối liền với vách bên cạnh, hình ảnh này thật khiến người ta không muốn nhìn.
Hơn nữa, nơi này hình như cũng là một khu chợ nhỏ, chỉ cần đi vào một chút thì sẽ nhìn thấy có nhiều người phụ nữ bán trái cây hoặc cá cơm, mùi tanh nồng của cá rất lan tỏa khắp nơi. Cận Quan Quan vừa bước vào, đã ngửi thấy được một cổ hương vị khiến cô có chút khó chịu.
Ngoài ra, người dân nơi này rất ồn ào, náo nhiệt. Từ cách ăn mặc hay cư xử của họ đều khác biệt hoàn toàn so với những vị phu nhân hào môn cô từng tiếp xúc. Những người này có thể tùy tiện ném rác, nhổ nước bọt, hay dùng bàn tay dơ bẩn chà lên quần áo.
Cận Quan Quan vừa đến đây lần đầu, đã bị người dân ở đây dọa cho ngây ngốc, cô vội vã xoay người lên xe trở về nhà. Cô không thể tin được một nơi bẩn thỉu đến vậy lại có thể sinh ra một thiếu niên sạch sẽ như anh.
...
Cận Quan Quan nhanh chóng nhấn mật khẩu, sau khi đặt chân vào nhà, cả người cô vô lực, ngã xuống đất.
Nước mắt chợt lăn dài trên má, cô ôm chân mình òa khóc.
Tại sao năm đó cô lại yêu Hoắc Mộ nhiều đến vậy?
Tuy cô là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, nhưng cô lại không chê anh nghèo.
Cô sẵn sàng bỏ qua chiếc giường cao cấp, nệm êm, để cùng anh đến khách sạn chỉ có vài vạn, cho dù có bẩn đến mức nào cô cũng chịu đựng mà ngủ với anh một đêm.
Tại sao anh còn không biết?Lại xem cô như một món đồ chơi.
...
Cận Quan Quan mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau đến cửa tiệm áo cưới với đôi mắt thâm quầng.
Lúc này, các nhân viên và nhiếp ảnh gia đang ngồi trước máy tính để chỉnh sửa ảnh chụp.
Sắc mặt nhân viên tràn đầy ý cười, thấy cô đến, cô ấy liền hô lên:
"Chị Quan, nhiếp ảnh gia đang chỉnh sửa ảnh của cặp vợ chồng hôm nọ, có điều giá trị nhan sắc của cả hai người đó quá cao, đến nỗi anh ta không cần phải điều chỉnh bất cứ chỗ nào. Gương mặt của cả hai thật sự không có góc chết, chị mau đến đây nhìn thử xem!"
Cận Quan Quan tùy tiện quét mắt nhìn một cái, không hiểu sao khi nhìn ảnh chụp của hai người họ, cô cảm thấy giữa hai người dường như đang thiếu một cái gì đó.
Nhưng Tiểu Ngọc vẫn thấy hai người họ là một đôi ân ái, chắc do cô đang ghen nên mới thấy không thích hợp.
Cận Quan Quan không muốn để ý nữa, lập tức nhấc chân đi sang chỗ khác, nhưng Tiểu Ngọc vội giữ cô lại, nói: "Chị Quan, chị đừng đi, chị hãy gửi số ảnh này cho Hoắc tiên sinh xem thử. Hôm nay sẽ có khách đến chụp hình cưới, nhiếp ảnh gia và em chút nữa phải đi. Trong tiệm bây giờ chỉ có một mình chị, chị hỏi xem anh ấy có cần chỉnh sửa gì nữa không?"
Cô chưa kịp cự tuyệt, Tiểu Ngọc đã rời đi, còn xoay người nói với cô: "Vậy giao cho chị nhé, tụi em phải đi rồi."
Cận Quan Quan không còn cách nào, đống ảnh chụp trong tay không khác gì khoai lang nóng, cô chỉ muốn mau chóng đưa chúng đi càng sớm càng tốt.
Cô mở máy tính, định gửi hết đống ảnh cho Hoắc Mộ.
Nhưng mà...Cô đã bị Hoắc Mộ cho vào danh sách đen.
Cận Quan Quan thật muốn chửi tục, sau đó đánh anh thành đầu heo.
Còn dám đưa cô vào danh sách đen?
Chuyện đêm qua không thành, cho nên mới ghi hận lên đầu cô sao?
Cô tức giận đến phát run, nhưng công việc không thể không làm, cho nên cố gắng kiềm nén lửa giận gọi điện cho Hoắc Mộ.
Hoắc Mộ bên kia nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi, vì số điện thoại anh đưa cho cửa tiệm là số tư nhân.
"Tôi nghe."
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Hoắc Mộ, cô trầm mặc một chút rồi nói: "Hoắc tiên sinh, tôi là nhân viên cửa tiệm mà ngài và vị hôn thê đến để chụp ảnh cưới, ảnh cưới của hai người đã hoàn thành, nhiếp ảnh gia cũng đã điều chỉnh rồi, chúng tôi muốn gửi cho anh xem qua, anh có thể cho tôi địa chỉ email không? Tôi sẽ gửi qua địa chỉ email cho anh."
Cận Quan Quan chờ mãi nhưng không nghe anh nói gì, ngay khi cô cho rằng anh đã cúp điện thoại, thì tiếng nói của Hoắc Mộ truyền đến: "Địa chỉ email không thể tùy tiện cho cửa hàng các người được, lỡ các người quấy rầy công ty tôi thì sao?Em hãy tự mình đem số hình đó đến chỗ tôi."
Cận Quan Quan:...
Ngữ khí của Hoắc Mộ vô cùng nghiêm cẩn, anh còn nhắc nhở cô: "Nếu bà chủ cửa tiệm tự mình đến thì nhớ mặc quần lót vào, đừng mang theo hạ thân trống không tới. Nếu không, tôi sợ sẽ nảy sinh hứng thú nhìn tiểu bức của bà chủ hơn ảnh cưới. Đương nhiên, trong trường hợp em có ý định câu dẫn tôi thì không cần phải mặc quần lót, dù sao em cũng không thoát được."
Cận Quan Quan chịu không nổi. Cô lập tức cúp điện thoại.
Đồ lưu manh, biến thái, bệnh tâm thần.
Cô mà còn tự dâng mình đến cho anh ta, chắc chắn cô là đồ ngốc.
Cận Quan Quan nhìn vào tấm gương bên trong cửa tiệm, thật may hôm nay cô mặc quần jean dài.
Quần jean che khuất đôi chân cô, anh ta không thể nhìn ra được cái gì.
Cô đem ảnh chụp đã được chỉnh sửa kỹ càng đặt lên ghế lái, rồi lái xe đến công ty của Hoắc Mộ
Đây là một công ty chuyên về lĩnh vực Internet, nghe nói chỉ mới xây dựng được hai năm gần đây, trong khoảng thời gian đó, công ty đã phát triển rất nhanh, hiện tại có thể xem như là một trong những tòa cao ốc lớn nhất trung tâm thành phố.
Cận Quan Quan thuận lợi đi vào trong, không có ai ngăn cản cô, chân bước đi thẳng đến văn phòng của Hoắc Mộ.
Văn phòng của anh rất rộng, nhưng thiết bị điện tử và nội thất lại rất đầy đủ tiện nghi. Người bên ngoài không thể nhìn vào trong, ngược lại người trong phòng lại có thể thấy được những gì bên ngoài.
Cô được thư ký dẫn vào văn phòng.
Cận Quan Quan vừa đi vào đã nhìn thấy Hoắc Mộ đang lưu loát ký văn kiện, ngón tay thon dài cầm bút dứt khoát ghi tên của mình vào tờ giấy trắng.
Tầm mắt cô nhanh chóng bị sợi dây thun trên cổ tay anh hấp dẫn.
Đó không phải sợi dây thun năm đó cô từng tặng cho anh sao?
Thời điểm cô và Hoắc Mộ ở bên nhau không lâu, khi đó có trào lưu dùng sợi dây thun đeo lên tay bạn trai, như là cách thức để cho những người phụ nữ khác thấy anh ta đã có bạn gái, đừng chủ động tới gần.
Cô cũng đeo cho Hoắc Mộ một sợi dây thun, còn dặn dò anh không được tháo ra.
Kể từ khi cùng cô kết giao, tính tình Hoắc Mộ cũng dễ gần hơn không ít, cô nói gì anh cũng nghe theo. Cho dù hai người đã quen nhau hơn một năm, anh cũng không cởi ra, chỉ là cô không nghĩ tới cho đến bây giờ anh vẫn còn đeo sợi dây thun đó.