Sáng sớm hôm sau, Vãn Vãn tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít, mơ màng mở mắt ra liền phát hiện chính mình đang ghé vào trên người ba ba, mà nửa thân trên của hai người bọn họ vẫn trần trụi như cũ. Hai bầu vú bự của cô bị ép chặt vào trên cơ ngực ba ba, đều bị đè đến biến dạng!
Vãn Vãn trong nháy mắt bị dọa thanh tỉnh.
Bầu trời bên ngoài lều trại mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa mọc.
Vãn Vãn nương theo chút ánh sáng này, thấy rõ thân thể trần trụi của cô và ba ba đang kề sát vào nhau. Tối hôm qua hai người sờ soạng làm chuyện hạ lưu, rất nhanh liền hiện lên ở trong đầu cô, Vãn Vãn nháy mắt đỏ bừng mặt.
Đúng rồi, tối hôm qua cô mệt mỏi đến mức lăn ra ngủ, rốt cuộc còn chưa kịp cài lại áo ngực đã bị nới lỏng, khi tỉnh dậy thì thấy chiếc áo lót đã biến mất.
Cô thật cẩn thận chống cơ thể dậy, nghĩ phải tìm áo ngực trước khi ba ba thức dậy nhưng cô vừa mới cử động, ba ba liền mở mắt. Ánh mắt anh trong veo thanh tỉnh, không giống bộ dáng như là vừa mới tỉnh ngủ.
Vãn Vãn cứng đờ thân thể, cảm xúc xấu hổ dâng trào ngay lập tức khiến cô không biết phải đối mặt với cha mình như thế nào. Chờ khi phát hiện ánh mắt ba ba đang hướng xuống dõi theo bộ ngực sữa no đủ của cô, cô mới chậm rãi phản ứng lại, vội giơ tay che lên bộ ngực của mình, hờn dỗi nói: “Ba ba!”
Lâm Triều Sinh ho khan một tiếng, nói: “Nội y của em ở bên ngoài túi ngủ, ngay bên tay trái của em đó.”
“Dạ.” Vãn Vãn ôm vú chui ra khỏi túi ngủ, quay lưng về phía ba ba, ngồi quỳ ở bên cạnh mặc nội y. Bờ mông trắng nõn được bọc trong quần lót chữ T đầy đặn hếch lên khiến Lâm Triều Sinh nhìn đến liền không rời được mắt.
Anh bỗng nhớ tới tối hôm qua…
Nhưng Lâm Triều Sinh thực mau lại đem ý niệm này đẩy trở về, dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của Vãn Vãn, anh có thể nhìn ra được, chắc hẳn cô đang bất an đi, vì rốt cuộc cô đã cùng cha của mình làm ra loại chuyện như vậy.
Lâm Triều Sinh thu hồi tầm mắt, cũng từ trong túi ngủ đi ra ngoài, động tác của anh so với Vãn Vãn mau chóng hơn. Không bao lâu liền đem quần áo mặc chỉnh tề, rồi tìm một túi giấy ướt để Vãn Vãn lau sạch sẽ, còn bản thân thì ra khỏi lều trại.
Khi Vãn Vãn thu thập xong đi ra ngoài thì sắc trời đã sáng hơn một chút, mặt trời cũng sắp mọc.
Thấy ba ba đứng trước lều hút thuốc, cô đỏ mặt đi qua, ghé vào bên tai ba ba nhỏ giọng nói một câu: “Ba ba, em muốn đi tiểu.”
Lâm Triều Sinh đang ngậm điếu thuốc, chỉ vào bụi cây phía sau lều của bọn họ, rồi cười nói: “Ra chỗ đó giải quyết đi.”
Vãn Vãn: “…”
Năm phút sau, ba ba mang theo dụng cụ vẽ tranh của Vãn Vãn, tìm nơi quan sát mặt trời mọc đẹp nhất, rồi giúp Vãn Vãn dựng giá vẽ, sau đó bản thân tìm một tảng đá ngồi xuống hút thuốc.
Vãn Vãn phát hiện sáng nay ba ba hút thuốc có chút nhiều, là bởi vì chuyện tối qua sao?
Suy đoán này làm cô có chút tâm tư không muốn vẽ tranh.
Cảnh bình minh ở Vân Sơn quả nhiên danh bất hư truyền. Từ chân trời một đường ánh vàng rực rỡ đến nửa bầu trời ráng mây bị nhiễm đỏ, sắc thái đẹp đến mức giống như một thế giới khác. Vãn Vãn xem đến mê hoặc, tạm thời quên đi phiền não.
Lúc này ba ba lại châm thêm một điếu thuốc, nửa nằm ở trên một tảng đá lớn, không biết là đang thưởng ngoạn phong cảnh hay là đang ngủ bù.
Vãn Vãn vẽ ký họa phong cảnh, chờ khi vẽ xong cô mới phát hiện trọng tâm của bức tranh thế mà lại là bóng dáng của ba ba đang nằm trên tảng đá.
Cô nghĩ, dáng người của ba ba thật tương xứng, độ cân đối của cơ bắp là đẹp nhất mà cô từng thấy qua!
Bỗng nhiên tâm trí cô chuyển động, đối với Lâm Triều Sinh gọi lớn: “Ba ba!”
Lâm Triều Sinh ngậm thuốc lá, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía cô: “Chuyện gì vậy?”
Vãn Vãn nói: “Để em vẽ một bức tranh cho ba ba nhé.”
“Hiện tại sao?” Ba ba hỏi cô.
Vãn Vãn lắc đầu, đỏ mặt nói: “Về khách sạn vẽ.”
Rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng sau khi nói ra, tâm tình hai người đều có chút vi diệu.
Nhưng với sự nháo như vậy, chút xấu hổ vừa rồi khi rời giường xem như đã hoàn toàn tan biến.
Hai người tùy tiện ăn một ít lương khô lót bụng, sau đó Vãn Vãn lại tiếp tục vẽ tranh, chờ khi cô vẽ đủ rồi, xem đủ rồi, Lâm Triều Sinh mới thu dọn đồ đạc đưa cô xuống núi.