Trên bãi cỏ rộng mênh mông, Tiểu Lưu mặt mang ý cười thấp thỏm dắt ngựa đi về hướng nam nhân mặt lạnh đang đứng lặng, giọng điệu cẩn thận:
"Hình ca ơi, bé XO đã làm kiểm tra xong hết rồi, sau này nuôi nó trong chuồng ngựa chuyên dụng của anh hay sao?"
Quần chúng bốn phía nhìn qua thì ai cũng bận rộn làm chuyện của mình, thực tế khoé mắt đều đang trộm nghía qua bên này, có người còn ngầm giơ ngón tay cái cho Tiểu Lưu, lão đại rõ ràng toả ra luồng khí 'người sống chớ gần', một tuần này cũng phát hoả hơn 10 lần rồi, hắn thế mà còn dám lại gần?!
Mọi người đồng loạt gục đầu, chờ đợi một trận giáo huấn mưa rền gió dữ.
Nhưng không ngờ, lần này ngoài dự đoán, yên lặng như chết.
Tiểu Lưu đánh bạo ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình lão đại, cậu triệt triệt để để ngốc luôn.
Cậu bắt đầu tin vào mấy chuyện mọi người buôn dưa gần đây, lão đại hơn phân nửa là thất tình.
Khoảng chừng 10 ngày trước, lão đại đột nhiên gió xuân dạt dào, vào trại ngựa dắt ra một con nhìn thật bình thường, đặt tên là bé XO, còn tự tay tắm rửa sạch sẽ, dẫn nó đi kiểm tra sức khoẻ, còn dặn dò đem con ngựa này tới chuồng ngựa chuyên dụng của hắn, đãi ngộ ngang hàng với Zero.
Làm mọi người trong câu lạc bộ kinh ngạc tới nỗi muốn rớt cằm.
Phải biết rằng lão đại thân là vận động viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp, dù giải nghệ rồi nhưng yêu cầu với ngựa vẫn là rất cao, chuồng ngựa chuyên dụng kia là dành riêng cho Zero, giống ngựa Andalusian trứ danh, được cả thế giới ca tụng là giống ngựa cổ xưa và thuần chủng nhất, từng cùng hắn giành được vô số vinh quang.
Mà hiện tại, một con ngựa đã bình thường còn không thuần chủng lại có thể cùng Zero có đãi ngộ ngang nhau, nó có chỗ đặc biệt hơn ngựa sao?
Mọi người sôi nổi tụ tập ngắm nghía, lại phát hiện, bé ngựa này giống cái, ngoại trừ xinh đẹp, đôi mắt to hay chớp chớp, phù hợp cho phái nữ cưỡi ra, mọi thứ còn lại vô cùng vô cùng bình thường.
Hơn nữa khoảng thời gian đó, tâm tình lão đại cực kỳ tốt, có người làm sai cũng sẽ không bị răn dạy. Trong lén lút mọi người đều cảm thấy, đây chắc chắn là sắp có chuyện tốt, có lẽ là ngày vui với bạn gái sắp đến rồi?
Nhưng khi Lý tiểu thư tới cũng không thấy lão đại vui vẻ bao nhiêu, thậm chí không đến mấy ngày sau đó, còn có người thấy Lý tiểu thư khóc lóc từ văn phòng lão đại chạy ra ngoài, về sau cũng không thấy đến nữa.
Lúc ấy hình như lão đại còn tham dự party nào đó, sau khi trở về đột nhiên chuyển sang chế độ cuồng bạo, lúc không phát hoả thì dùng cặp mắt thâm thuý lạnh lùng nhìn người khác, nhìn tới nỗi lòng người hoảng loạn.
Bây giờ, nếu bắt Tiểu Lưu miêu tả đôi mắt của lão đại, cậu cũng thấy khó mà tả cho đúng, đại khái là hoài niệm, u oán, ảo não, còn có chút xíu uỷ khuất không nói nên lời, nhưng mà dày đặc nhất vẫn là tức giận, không có cách nào tiêu tán tức giận.
Lần này sẽ không phát hỏa chứ?
Tiểu Lưu còn chưa thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh như băng:
"Bé XO? Là tôi nhìn lầm rồi sao? Chẳng lẽ nó không phải là ngựa, mà là bình rượu?"
Ách, lão đại ơi, là ngài tự mình đặt tên á!
"Còn có, nuôi trong chuồng ngựa chuyên dụng của tôi? Nó là một con hỗn loại, dựa vào cái gì? Chỉ bằng nó đẹp? Chỉ bằng nó biết bán manh*?" (bán manh: tỏ vẻ dễ thương cute phô mai que)
Ách, đúng vậy, dựa vào cái gì? Tụi em cũng đâu có biết đâu, không phải ngài yêu cầu sao? Người xung quanh len lén quăng cho Tiêu Lưu một ánh mắt thương hại.
Hình Tranh thở hổn hển, mặt lạnh như sương, tay nắm chặt đến nỗi gân xanh bạo khởi.
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng đây là con ngựa mà người phụ nữ kia tự tay chọn? Chỉ bằng cô đã từng cưỡi qua? Chỉ bằng lần đầu tiên bọn họ làm tình là ngồi ở trên nó?
Chẳng qua chỉ là một câu chuyện được bày mưu tính kế ngay từ đầu mà thôi, không đáng! Không đáng cho hắn nhớ mãi không quên, trằn trọc khó ngủ!
"À, dạ vâng, được rồi, em đi thả nó lại ngay".
Tiểu Lưu không dám cãi cọ, tay run rẩy túm dây cương, nhưng bởi vì thật sự run run rẩy rẩy, không cẩn thận túm trật, bé ngựa tránh thoát.
Nhìn thấy bé ngựa cái vậy mà sải hai bước đi về hướng lão đại, còn cúi đầu xuống cọ cọ lên người lạnh như băng đang đứng đó, Tiểu Lưu sợ hú hồn chim én, trong lòng len lén R.I.P, mắt cũng không dám mở ra nữa. Bé ngựa đáng thương ơi, mày cũng thật là không có mắt nhìn!
Khi con ngựa lông xù xù củng hắn, đôi mắt vô cùng giống người phụ nữ nào đó chớp chớp nhìn vào hắn, Hình Tranh cắn răng, đẩy ra một lần lại bị củng, đẩy ra một lần lại bị củng, lặp lại ba lần, một lần cuối cùng đột nhiên bỏ cuộc, mắt mang tơ máu nhìn bé ngựa cái trước mặt, vô thức nỉ non:
"Nếu cô ấy cũng giống như mày vậy, tao đã sớm..."
Câu nói kế tiếp quá nhỏ, Tiểu Lưu đứng gần nhất cũng không nghe rõ, thế nhưng ngoài dự đoán, một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy lại làm lão đại hòa hoãn không ít. Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy như cũ nhưng đã khôi phục vài phần trấn định như cũ, hắn nói:
"Xin lỗi, Tiểu Lưu, gần đây tâm tình tôi không được tốt, buổi tối mời mọi người ăn liên hoan..."
Mọi người xung quanh lập tức hoan hô, Tiểu Lưu gãi gãi đầu, liên tục nói "Không có việc gì". Ánh mắt Hình Tranh chậm rãi chuyển đến trên người bé ngựa cái đang tung tăng dậm chân nào đó, tựa như là nhận mệnh:
"Nó, vẫn là mang tới bên kia của tôi đi".
========
Tiểu kịch trường:
Cao quý lãnh diễm Zero: Chuyện cười gì vậy, ta là huyết thống cao quý nhất, ta đã từng cùng chủ nhân đạt được hai lần quán quân môn cưỡi ngựa chuyên nghiệp cao cấp nhất thế giới, đã từng 6 lần phá vỡ kỷ lục thế giới, đã từng..., Ngươi, một đứa hỗn loại! Dựa vào cái gì cùng một địa vị với ta?!!
Bé ngựa cái chớp chớp mắt: Ta đã từng... Đã từng... Tham dự một trận mã chấn hơn 2000 chữ!!!
Zero: Okay fine.