Ô tô chậm rãi khởi động, một tấm vải đen cản trở tầm nhìn bọc lên mắt.
"Xin tự giới thiệu." Thẩm Nhạn Hành ngồi xuống cạnh Tư Thần: "Tôi tên Thẩm Nhạn Hành...ừm, đến từ Cỏ Dại."
Cỏ Dại, biệt đội bạo lực thường xuyên xuất hiện trên TV, thành viên chủ yếu gồm các công nhân đào giếng vùng thiên tai và đám thất nghiệp lang thang khắp các xó xỉnh.
Bởi vì tố cáo thành công có thể tới cục trị an lãnh thưởng, thành viên trong đội thường được gọi với cái tên "hai mươi vạn điểm biết đi".
Tư Thần đáp, thực tế cậu đoán được tấm vải che mắt được tẩm thuốc mê, nếu không có gì bất ngờ, đại khái khoảng vài phút nữa cậu sẽ bị ngất.
"Giờ bảo tôi không có ác ý chắc cậu cũng chả tin, nhưng chúng tôi thực sự có chuyện cần cậu giúp đỡ. Thời buổi này tìm được người không có bối cảnh học chuyên ngành gen sinh vật, thông thạo cắt, nhổ rất khó khăn nên cách thức có hơi bạo lực, mong cậu thông cảm."
Giọng nói Thẩm Nhạn Thần lành lạnh: "Tôi không thể nói quá nhiều, đối với cậu là chuyện tốt. Chúng tôi cần cậu hỗ trợ làm thực nghiệm, chắc chắn sẽ không có hại với cơ thể cậu."
Tư Thần bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng vừa nặng nề vừa u tối.
Cậu tin đối phương muốn tốt cho mình, dẫu sao càng biết nhiều khả năng bị diệt khẩu càng lớn.
Ngón tay Tư Thần khẽ động: "Được, nhưng trước đó tôi yêu cầu được gọi điện cho lãnh đạo. Theo điều tra chắc ngài cũng biết thu nhập của tôi không tốt, công việc hiện tại rất quan trọng đối với tôi."
"Cậu làm việc ở phòng thí nghiệm Xá Trượng trực thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, buôn lậu thuốc gen đã trái với đạo đức người công nhân." Thẩm Nhạn Hành mở rương đông lạnh, giơ một ống thuốc lên đặt dưới đèn xe đánh giá: "Bị phát hiện chắc chắn sẽ mất việc, không cần đặt nặng vấn đề xin nghỉ. Nhưng cậu yên tâm bên chúng tôi sẽ xử lý chuyện này êm đẹp. Dù sao nếu có người báo cảnh sát rất phiền, xong việc cậu có thể đi làm bình thường."
Trong tay hắn ta cầm ống chất lỏng màu đỏ như máu pha loãng.
Tư Thần bực bội: "Tôi không lấy đồ từ phòng thí nghiệm ra ngoài bán!"
Thẩm Nhạn Hành mỉm cười: "Nhưng cậu có cách lấy, không phải sao?"
"Thôi mà, đừng giận." Thẩm Nhạn Hành dùng cánh tay máy vỗ vai cậu: "Giao dịch với Cỏ dại, cậu không chỉ được học hành tiếp, thậm chí chúng tôi có thể cấy mắt người máy miễn phí cho cậu. Đừng nói với tôi cậu muốn làm người mù mãi chứ, cậu Tư Thần?"
Có lẽ lời an ủi của hắn, hoặc do thuốc gây mê bắt đầu phát huy tác dụng, hô hấp Tư Thần dần bình ổn.
Cậu đã ngủ, ít nhất vẻ ngoài là thế.
Từ nhỏ thân thể Tư Thần yếu ớt, mỗi tội cậu rất đẹp, người nuôi lớn lẫn đồng nghiệp đều thiên vị.
Loại thiên vị này khiến cậu không có bạn bè cùng trang lứa, cứ tối đến cậu sẽ bị người ta ấn lên giường, xịt đủ loại thuốc mê ấn vào mũi.
Chỉ cần không bị thương, cáo trạng không có người để ý, đó cũng là một dạng đau khổ. Sau này Tư Thần biết, đó gọi là thủy hình.
Cậu nhìn không thấy, hô hấp không được, bên tai rất nhiều tiếng cười lạnh ác ý.
Tóm lại, sau bao nhiêu lần cận kề cái chết, Tư Thần tự học được khả năng nín thở cùng trạng thái hôn mê giả.
Hồi ức chẳng mấy vui vẻ giờ lại tặng cho cậu một đại ân.
Thẩm Nhạn Hành gỡ miếng vải đen, xốc mắt Tư Thần lên kiểm tra. Tròng trắng con ngươi nhếch lên trên, hô hấp bình ổn, chắc chắn đã tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Một lần nữa, hắn ta che mắt Tư Thần lại.
"Tôi cảm thấy để người ngoài làm chuyện này quá nguy hiểm." Tài xế nói.
Thẩm Nhạn Hành: "Nhưng chúng ta không có sự lựa chọn tốt hơn."
Giọng nói tài xế lạnh như băng: "Thậm chí cậu không đồng ý nhổ cỏ tận gốc. Vô Tướng, tôi không nhớ cậu lại là người do dự đến vậy."
"Tôi có thể làm gì khác đây?" Đôi mắt Thẩm Nhạn Hành nhắm lại, thở dài: "Dù sao...đây cũng là đàn em năm đó tôi ưng ý nhất."
Khu Trang Sơn.
Trước kia nơi này từng là thành thị phồn vinh nhất Đông Hải, tuy nhiên bởi vì thường xuyên phát ra cao duy xâm lấn, Trang Sơn bị gắn mác "khu vực tai họa", năm nào cũng phải cách ly một, hai lần.
Người sống ở đây không biết tới ngày mai, càng không biết tới nền văn minh trật tự nhân loại. Thậm chí đối với họ, được thở một hơi khí trong lành đã là điều xa xỉ.
Tư Thần thực sự bị hôn mê, cậu không biết mình ngây người bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh lại bụng đau như bị búa đập, đói.
Thẩm Nhạn Hành không ngược đãi tù nhân, ném qua bịch dinh dưỡng hương chocolate.
Một bịch dinh dưỡng đắt hơn món thịt quý giá Tư Thần từng ăn ở canteen công ty.
"Sắp tới rồi, ngủ thêm chút nữa đi."
Lý do hắn ta lựa chọn Trang Sơn làm nơi thực nghiệm vì nơi đây mới xảy ra cao duy xâm lấn mức độ nguy hiểm 3A.
Người thường hay đùa nhau gặp không gian gấp chết là cái chắc, cho nên mức độ nguy hiểm chỉ được quy định từ A tới 5A, trên 5A là S.
Căn cứ theo nghiên cứu, vùng lãnh địa sau khi xuất hiện không gian gấp sẽ có một khoảng thời gian biến thành khu an toàn. Hơn nữa vừa trải qua nạn lớn, người bên ngoài căn bản không biết tin tức bên trong. Tóm lại, rất thích hợp làm mấy chuyện ma quỷ thần không biết, người không hay.
Khu Trang Sơn tiêu điều hơn rất nhiều.
Xe trên đường đếm bằng đầu ngón tay, các công trình bị cao duy xâm lấn thổi nát, cổng chỉ có mấy cảnh sát máy nhân tạo đứng gác.
Xe lái thẳng tới tầng hầm bệnh viện, nơi đây vốn là nhà xác bị cải tạo thành phòng giải phẫu.
Thẩm Nhạn Hành đi ngang qua, thuận tay sờ mấy ống thuốc cải tạo gen buôn lậu giao dịch được từ khu an toàn: "Loại phế thải vậy mà cũng dám lấy nhiều tiền, đáng ghét thật."
Tài nguyên khan hiếm khiến khoa học kỹ thuật trở nên xa xỉ, thành quả của khoa học kỹ thuật càng là thứ gì đó cao siêu.
Công nhân khu an toàn mua thuốc cải tạo gen hết 1000 đồng nhưng người dân vùng thiên tai muốn sở hữu nó ít nhất phải tốn hàng vạn.
Tài xế trả lời: "Nhẽ ra bọn tôi đã chuẩn bị được nghiên cứu viên, đáng tiếc hắn đã chết."
Ông ta thậm chí còn chả thèm nói nguyên nhân người kia thiệt mạng thế nào.
Ở cái thế giới này, mạng người như cọng cỏ dại ven đường, trừ khi cọng cỏ đó là thần dược, bằng không ai thèm để ý.
Lúc Tư Thần hoàn toàn tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang nằm trên một vật bằng kim loại trơn nhẵn, trên người mặc bộ quần áo phòng hộ dành cho thực nghiệm giải phẫu, đèn sáng chiếu thẳng từ trên đỉnh đầu xuống.
Tư Thần chống cánh tay ngồi thẳng dậy, đầu đau như búa bổ do di chứng thuốc mê.
Cậu phát hiện mình nằm cạnh hai người đàn ông khác.
Theo thói quen, Tư Thần quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây không có cửa sổ, vách tường cũng đã xuất hiện vết nứt do thời gian, coi như sạch sẽ.
Góc tường xa xa đặt máy giám sát, yên lặng nhìn cậu chằm chằm.
Toàn bộ căn phòng ngầm dưới lòng đất không lớn, không có lỗ thông hơi. Trừ phòng thí nghiệm trang bị đầy đủ máy móc còn một phòng ngủ nhỏ.
Tư Thần liếc mắt nhìn thử, mấy dụng cụ trước mặt tuy đã bị xóa đi nơi sản xuất nhưng chắc chắn là sản phẩm "tập đoàn Xá Trượng" tạo ra.
Máy sửa gen X – II, bị đào thải khỏi nhóm máy móc cách đây ba năm.
Hồi đó Tư Thần mới lên đại học năm hai, sinh viên thời nay khéo chẳng biết khởi động nó như nào.
X – II là dòng X đầu tiên mở đầu cho máy móc sửa gen, hiện tại các nơi đều dùng X –V.
Ưu điểm của dòng V giúp giảm bớt gánh nặng cho các công nhân, trí tuệ Al tính toán chuẩn xác tới từng mi li mét, vì nó mà không ít nhà máy tiến thành cho hàng loạt công nhân nghỉ việc.
Khi đó, thầy giáo Tư Thần còn xúc động nói: "Loài người thời nay chuẩn bị hư hỏng vì đám máy móc. Khoa học kỹ thuật tiến bộ vừa là chuyện tốt, vừa là chuyện không tốt."
Tư Thần đi tới bên bàn mổ, nhìn hai người ngủ say trên đó, phát hiện gương mặt họ khá tương đồng.
Ống dẫn oxi chụp lên mặt hai người, bên cạnh là máy điện tâm đồ ghi chép tình trạng sinh mệnh.
Đỉnh đầu Tư Thần vang lên tiếng máy móc: "Xin lỗi vì khiến cậu tỉnh lại trong tình huống này."
Thẩm Nhạn Hành nhìn màn hình giám sát, bình tĩnh nói: "Tư Thần, giải phẫu cho hai người đó. Dấu đỏ là A, dấu xanh là B. Chúng tôi muốn gen B hoàn toàn trùng khớp với gen A, có thể thông qua bất kỳ kiểm tra đo lường y học nào, cậu hiểu không?"
A nằm trong top danh sách thừa kế nhà họ Tống, gen hạng một, năm nay mười tám tuổi, mới rời khỏi vùng an toàn lên học đại học; B là cô nhi, sống lưu vong không nhà không cửa, còn nhà họ Tống trước mắt nằm trong bốn đại gia tộc nắm giữ quyền chế tạo sinh vật Hỗn Độn.
Thẩm Nhạn Hành dừng lại một lúc, tiếp tục nói: "Cậu từng học đại học, hẳn là đã biết điều kiện nhận được vinh quang tiến hóa gồm ba hướng."
"Đầu tiên, cải tạo máy móc; thứ hai, cải tạo sinh vật và thứ ba, cải tạo sinh vật huyền bí quý hiếm."
Cải tạo sinh vật, tức là đưa sinh vật ở chiều không gian cao hơn cấy vào gen con người, cùng tồn tại chung với nó, hoàn toàn trở thành người tiến hóa.
Thiếu gia nhà họ Tống chưa khai giảng đã vội vàng tới trường, thực ra còn một nguyên nhân quan trọng.
Sinh vật trong cơ thể gã có dấu hiệu thức tỉnh, tuy gã xuất thân tài phiệt nhưng lại thuộc chi thứ, thuận lợi xếp hạng cao ở danh sách thừa kế. Vì để nâng cao năng lực cạnh tranh, gã không ngại tốn tiền mua "sinh vật cao duy" cao cấp nhất cấy lên người mình.
Bởi lẽ không phải do chính mình thuần phục nên hiệu quả bị giảm đi không ít.
"Chúng tôi muốn cậu nhổ thứ trong người A trồng lên người B. Một tuần, đủ chứ?"
Thẩm Nhạn Hành không sợ Tư Thần nuốt lời.
Thân thể Tư Thần yếu ớt chưa qua cải tạo, hoàn toàn không có khả năng tự cấy sinh vật cao duy, trừ phi cậu muốn chết.
Nói thật thời gian gấp gáp, một tuần đã là sự lựa chọn khoan dung nhất rồi.
Nhà họ Tống sớm muộn gì cũng phát hiện người thừa kế của bọn họ biến mất.
Tầm mắt Tư Thần dừng trên hai người thực nghiệm, cuối cùng chậm rãi hỏi: "Tôi không cần học phí, nhưng tôi muốn một con mắt máy. Mặt khác, tôi yêu cầu mỗi ngày sẽ được cấp một liều thuốc tiến hóa cấp 5."
Cao duy xâm lấn tràn lan, phòng thí nghiệm Xá Trượng tạo ra không ít thuốc lạ.
Nghiêm khắc mà nói, "thuốc tiến hóa" cũng là một dạng thuốc cải tạo sinh vật, có tác dụng giúp người thường đạt được tố chất thân thể khỏe mạnh, cũng có thể chữa khỏi dứt điểm các loại bệnh, bao gồm bức xạ hạt nhân, Ebola, chó dại... mà thế giới trước kia không thể làm gì.
Cấp độ được đánh số từ 1 đến 10, sau cấp 5, thuốc sẽ không được lưu thông trên thị trường.
Mà một liều thuốc cấp 5 có giá 100 vạn, nhiều khi ra cái giá đó cũng chả có ai bán.
Tài xế giận dữ nói: "Cậu ta dám mở miệng? Mẹ kiếp, đây là điều kiện quần què gì thế? Điều động quá nhiều thuốc tiếp hóa cấp 5 sẽ khiến dân chúng phát hiện, chúng ta bị theo dõi là cái chắc!"
Tiếng máy móc trong bộ đàm dừng hẳn.
Tư Thần khom lưng, đỡ cạnh bàn ho thành tiếng, gân xanh trên cổ nổi lên.
"Tôi không muốn bị bệnh mãi." Giọng Tư Thần bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra bầu không khí bi thương: " Từ nhỏ tình trạng sức khỏe của tôi đã kém, phổi gần như tàn không thể vận động mạnh, đành phải chuyển sang học hành."
"Tôi cố gắng rất nhiều, mãi mới đổi được cơ hội tiến hóa, bọn họ lại bảo tôi tàn tật, tôi không được."