Cáo Âm Ty - Hệ Liệt Âm Quẻ Môn

Chương 1



“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, mong các vị làm phụ huynh, hãy khuyên bảo sản phụ giao nộp di thể đứa trẻ càng sớm càng tốt.”

Ngoài phòng bệnh, bác sĩ hạ giọng mắng ba mẹ tôi:

“Đứa trẻ đã được sinh ra, có quyền được làm người, hành vi của con gái ông bà chính là hành vi jeet người, ông bà biết không?!”

Tôi kéo tấm chăn ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng toát, lòng đầy bối rối.

Tôi vẫn là một cô gái trong sạch, ngay cả miệng đàn ông còn chưa từng hôn qua, sao có thể tự dưng thành sản phụ được?

Có đứa bé trong bụng hay không, có từng sinh con hay không, chẳng nhẽ tôi không tự biết?

Nhưng không ai tin tôi cả.

Kể từ khi mở mắt cho đến giờ, tôi đã đối mặt với vô số câu hỏi từ mọi người.

“Đứa trẻ đâu?”

“Cô vứt đứa bé ở đâu rồi?”

“Cô làm như vậy là phạm pháp, sẽ phải chịu sự thẩm lý và phán quyết từ pháp luật.”

Ai nấy đều xúm vào chỉ trích tôi, không ai tin những gì tôi nói.

“Cạch cạch——”

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra rồi khép lại nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi!”

Tôi nhìn thấy cha mẹ tiến vào, khóc nghẹn ngào không nói nên lời.

“Mẹ, con thực sự không có thai, con thực sự không sinh con, con thực sự không biết sao lại thành thế này.”

Mẹ nắm lấy tay tôi một cách dịu dàng, nói:

“Mẹ biết, mẹ biết. Ninh Ninh từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

“Bà toàn nói những lời vô nghĩa!”

Ba tức giận, đi qua đi lại trước giường tôi.

“Bao nhiêu bác sĩ đã chẩn bệnh rồi, chẳng lẽ họ đều sai hết sao? Dù bác sĩ nhầm lẫn, chẳng lẽ thiết bị của bệnh viện cũng sai à? Tao không yêu cầu mày phải làm rạng danh gia đình, cũng không bắt mày phải có thành tích lớn lao. Nhưng ít nhất cũng đừng để gia đình mất mặt thế này chứ!”

“Con không có!”

Tôi cầu cứu, quay sang nhìn mẹ: “Mẹ!”

“Nếu con không sinh con, bác sĩ dám báo cảnh sát sao?”

Cha kéo tay mẹ, chỉ vào mặt tôi mà mắng:

“Mày đúng là đồ không cần mặt mũi! Ăn chơi lêu lổng, lang chạ bên ngoài rồi có thai cũng thôi đi, còn vứt con đi, mày thật nhẫn tâm!"

"Mày đúng là đứa vô dụng! Trước đây nếu biết mày đi học đại học sẽ làm ra cái loại chuyện mất mặt này, tao đã cho mày ở nhà bỏ học lấy chồng rồi."



“Ba, ba đang nói gì vậy?!”

Tôi hoàn toàn sụp đổ.

“Ba mẹ là người sinh ra con, chẳng lẽ ba mẹ không hiểu con là người như thế nào sao?”

Câu nói cuối cùng là để trấn tĩnh.

Ba nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm:

“Nếu không phải tận mắt tao nhìn thấy báo cáo bác sĩ đưa, tao thật không tin nổi con gái mình lại như vậy.”

Cảm giác như một sợi dây vô hình bị cắt đứt.

Lại như vậy! Đương nhiên rồi! Lần nào cũng vậy!

Tôi hét lớn, như thể có thể chạm đến tất cả mọi người, rồi ném họ đi:

“Con là người như thế nào? Con là người như thế nào? Chẳng lẽ ba mẹ không hiểu con sao?"

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ không bao giờ tin con! Người khác nói gì ba mẹ cũng tin, con nói gì ba mẹ cũng không tin!"

"Chuyện này xảy ra, con mới là người đau khổ nhất! Tại sao ba mẹ không chịu tin con chứ?! Dù chỉ một lần thôi! Dù chỉ tin con một lần thôi!”

Ba tránh né một chút, rồi mắng tôi càng thậm tệ hơn:

“Cả bố mẹ mày mà mày còn dám coi thường, mày có thể làm chuyện tốt đẹp gì?”

“Sớm biết sẽ sinh ra một đức nhục môn bại hộ như mày, tao đã vứt bỏ mày khi mày còn trong bụng mẹ rồi! Đồ vô dụng!”

“Nếu không phải anh họ mày muốn thi công chức, lý lịch không được có vết nhơ, tao đã lôi mày đi từ lâu rồi!"

"Mày là nỗi nhục của gia đình, muốn thoát thân à? Đừng mơ!”

Tôi lảo đảo bò dậy từ giường, lao về phía ba:

“Nếu ba nghĩ con là vết nhơ của cái nhà này, vậy thì g.i.ế.c con đi! Dù sao ba cũng không ưa con mà!”

Mẹ sợ đến phát khóc, một tay an ủi tôi, tay kia kéo lấy ba:

“Con gái, con vừa mới sinh... Con hiện tại không được kích động, bình tĩnh lại nào. Mẹ và ba ra ngoài mua đồ ăn cho con.”

Ba vẫn không ngừng chửi rủa, dù đã bị mẹ kéo đi, nhưng tiếng mắng vẫn vang vọng đến:

“Mày mà còn dám chơi đùa nữa, coi chừng người ta bán mày lấy tiền!”

“Nói nó ngây thơ đến ngu ngốc không sai mà, nó ngu đến mức để người ta chơi, chơi ra cả cái thai, giờ tìm tôi thì có ích gì?"

Tiếng bước chân dần xa rồi biến mất hẳn.

Không biết bao lâu sau, mẹ quay trở lại.

Bà lặng lẽ dọn dẹp một chút rồi ngồi bên giường tôi.

Tôi không thể nằm xuống, cũng không thể cử động, chỉ cảm thấy bụng dưới trống rỗng và nặng trĩu.



“Mẹ, mẹ có tin con không?”

Tôi nhìn mẹ như tự trấn an chính mình:

“Hay mẹ cũng như ba, nghĩ rằng con lêu lổng lang chạ ở bên ngoài rồi có thai, sau đó vứt bỏ đứa bé?”

“Mẹ tin con.”

Tôi sững sờ.

Tôi không ngờ mẹ sẽ nói như vậy.

Bà là một người phụ nữ rất điển hình, luôn tôn trọng và ủng hộ ba tôi vô điều kiện.

Từ nhỏ đến lớn, lời của ba luôn được lấy làm quyết định, là chuyện chúng tôi phải phục tùng vô điều kiện.

Đây là lần đầu tiên bà đứng ở phía đối lập với ba.

Tôi vừa xúc động vừa hoang mang, khóc nấc lên:

“Mẹ, mẹ thực sự tin con sao? Con thề, con không hề có quan hệ gì với ai bên ngoài cả.

"Mẹ ơi, con sẽ học hành đàng hoàng, sau này con sẽ đưa mẹ lên thành phố sống. Con không nói dối đâu. Mẹ tin con nhé.”

“Mẹ tin con là đứa trẻ ngoan.”

Mẹ đưa tay vuốt tóc tôi, đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ mong của tôi, dừng một chút, rồi mới nói tiếp:

“Có điều, kỳ thi lần này của anh họ con rất quan trọng, ý mẹ là, đứa bé...”

Tôi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.

Lời bà nói như một thùng nước đá dội thẳng vào tôi, lạnh buốt toàn thân.

Một chút cảm động vừa mới dâng lên trong lòng bốc chốc trở nên thật buồn cười.

"Ra ngoài đi!"

Giọng tôi vang lên lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

“Hả?”

Mẹ hoảng hốt nhìn tôi, đầy vẻ bối rối: “Con gái, mẹ không có ý gì khác đâu.”

“Con mệt rồi.”

Tôi rút tay về, kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nói gì thêm.

Tiếng bước chân lại vang lên rồi dần biến mất.

Tôi trốn trong chăn, nước mắt tuôn rơi lặng lẽ.

Đúng vậy, chẳng ai tin tôi cả.

Điều đáng sợ hơn là tôi không có cách nào để chứng minh mình trong sạch.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv