Nghe anh nói, Giang Phán theo bản năng lấy tay phải che cổ tay tay trái lại, ngón tay cái vuốt ve vết sẹo nơi cổ tay, thần sắc dần trở nên hốt hoảng.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, ánh mắt trống rỗng đầy bi thương, khóe môi mang theo vài phần tự giễu, âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy: "...... Không có gì."
Một lúc lâu sau anh cũng không trả lời, bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp như ngừng lại, yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Phán đột nhiên buông tay phải ra, cúi đầu nhìn cổ tay, vệt đỏ trên làn da trắng nõn hiện ra rất rõ ràng trông như bị người ta dùng sức nắm chặt lấy.
Cô chớp mắt thở dài một hơi, quay đầu nhìn sườn mặt người đàn ông, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, dịu dàng hỏi: "Giáo sư Chu, anh có cảm thấy trong xe anh có mùi gì đó kỳ lạ hay không? Hơi chua chua, chát chát?"
Chu Đình Quân bình tĩnh liếc nhìn cô, từ từ hạ cửa sổ xe ghế phụ xuống.
Giang Phán: "......"
Cô nghiến răng, hai hàm răng va vào nhau kêu lập cập.
Được, xem như anh lợi hại.
Gió lạnh thổi vào, Giang Phán mặc bộ quần áo mỏng manh bị thổi qua có chút lạnh.
Cô đóng cửa sổ, dịch người, đầu tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Giang Phán hướng mặt ra ngoài cửa sổ, vốn chỉ muốn giả vờ để anh nghĩ rằng cô đang tức giận, nào ngờ lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc xe đã dừng lại, hình như bên trong xe chỉ có mình cô, người đàn ông ngồi ở ghế lái không biết đã đi đâu tự bao giờ.
Cổ cô có chút cứng đờ, giơ tay xoa xoa rồi ngồi thẳng dậy, nhìn quanh một vòng mới thấy Chu Đình Quân đang đứng bên ven đường gọi điện thoại.
Anh đưa lưng về phía cô nên Giang Phán không nhìn thấy được nét mặt của anh, không có cách nào đoán được anh đang nói chuyện với ai.
Cô liếm đôi môi có chút khô, cảm giác cơ thể thiếu nước trầm trọng, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ bên trong xe quá cao, không biết anh bật điều hòa ở mức bao nhiêu, nhưng cô cũng không ngại nóng.
Giang Phán nhẹ nhàng đẩy cửa xe mở ra một cái khe nhỏ, dán lỗ tai vào chỗ đó, nín thở nghe lén.
Nhưng mà giọng anh lại quá trầm, có lẽ sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên cố ý hạ giọng, Giang Phán ngồi nghe cả buổi mà cũng chỉ nghe được mấy cụm "Ừm", "Tiếp tục điều tra", "Được" này mà thôi.
Nhưng những chữ này cũng đã đủ manh mối rồi, Giang Phán nhướng mày, cô đoán chắc chắn có liên quan đến công việc.
Khóe môi Giang Phán giật giật, dùng môi âm thầm nói ra ba chữ "Cuồng công việc".
Cô vừa định lặng lẽ lườm anh một cái, mí mắt mới vừa nâng lên, anh bất ngờ xoay người lại khiến cô không kịp trở tay, nhìn thẳng vào cô.
"......"
Động tác dừng lại nửa giây, Giang Phán làm như không có chuyện gì ngồi thẳng người, "Lạch cạch" đóng cửa xe lại che đi ánh mắt sắc bén của anh.
Chu Đình Quân nhìn chằm chằm vào cửa sổ ghế phụ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, vẻ mặt dịu dàng, ngôi sao trong mắt khẽ động.
Mạnh Húc ở đầu dây bên kia đợi một lát không thấy cấp trên trả lời, lại dò hỏi thêm lần nữa: "Sếp, còn chuyện gì nữa không ạ?"
"Còn nữa, mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, nhanh chóng tìm cho cô ấy một trợ lý, không cho phép cô ấy ăn cơm hộp nữa."
Mạnh Húc bên kia hơi do dự nhưng vẫn căng da đầu đồng ý: "Vâng thưa sếp."
Giang Phán về đến nhà, lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Huyên cô gái đáng bị chém ngàn đao kia, vừa mới mở danh bạ thì trên màn hình liền xuất hiện tên của cô gái đó gọi tới.
Chẳng lẽ cậu ấy có tật giật mình chủ động chịu đòn nhận tội?
Cô vén mái tóc lòa xòa trên trán, lắc lư đi đến sofa ngồi xuống, trượt nút trả lời màu xanh, ho nhẹ một tiếng vừa định mở miệng nói chuyện, âm lượng của Lâm Huyên bên kia như muốn xuyên thủng bầu trời: "Giang Phán, cậu giỏi lắm!"
"......"
Giang Phán ù tai, dừng một chút rồi cau mày đưa điện thoại ra xa.
Mà Lâm Huyên ở đầu dây bên kia vẫn còn hăng máu, cho dù Giang Phán có thật sự ù tai cũng nghe được rõ ràng đối phương đang la hét chuyện gì.
"Sao hả? Có tật giật mình không dám nói? Giang Phán, tớ nói cho cậu biết, cậu không cho tớ một lời giải thích rõ ràng thì tình hữu nghị của hai ta hôm nay sẽ thật sự chấm dứt!"
Ai quen Giang Phán đều biết cô không phải là một người có tính khí tốt, vô duyên vô cớ bị Lâm Huyên rống một tràng không đầu không đuôi như vậy, tính khí kia lập tức trỗi dậy.
Cô cười lạnh một tiếng, môi giật giật, thong thả phun ra một chữ: "Được."
Âm sắc giọng nói của Giang Phán vốn thiên về dịu dàng, giờ đây giọng điệu lạnh lẽo cùng với dòng điện rơi vào lỗ tai Lâm Huyên, theo dây thần kinh lỗ tai tiến vào đại não khiến cô thấy lạnh sống lưng.
Cô hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại một tí mới mở miệng: "Giang Phán, chuyện tìm cậu đóng phim điện ảnh này vốn là ý tốt của tớ, nếu như không coi cậu là bạn tớ đã không tìm đến cậu làm gì. Nhưng cậu đó, đã không thích thì thôi, vậy mà còn chặn WeChat tớ? Tớ con mẹ nó coi như đem lòng tốt cho chó ăn, bị cô bạn thân cho vào danh sách đen??? Tớ con mẹ nó......"
Lâm Huyên bên kia càng nói càng kích động, Giang Phán bên này sửng sốt vài giây mới mở WeChat ra, quả nhiên thấy tên Lâm Huyên trong danh sách đen.
Cô mở to mắt ngơ ngác hồi lâu, kéo Lâm Huyên ra khỏi danh sách đen, cố ý xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Câu cuối cùng do cô gửi:【Không nhận.】
Thời gian là...... Rạng sáng chủ nhật tuần trước lúc hai giờ mười lăm phút?
Ký ức đêm đó ùn ùn kéo đến, đôi mắt Giang Phán dần dần cong lên, khóe môi căng ra nhưng vẫn không nhịn được "Phụt" một tiếng bật cười.
Lâm Huyên lại lần nữa thấy mình như con ngốc bị người ta trêu đùa, ngay khi đang tức giận định cúp máy thì nghe được giọng nói lưu luyến dịu dàng của bạn mình: "Không phải tớ cho cậu vào danh sách đen, là cục cưng nhà tớ làm."
Lâm Huyên nổi da gà, cô run run bả vai hỏi: "Bây giờ cậu còn nuôi chó nữa à?"
Dừng lại một chút, cô cảm thấy hơi sai sai, "Giang Phán, con mẹ nó cậu chơi tớ? Chó còn biết chặn WeChat hả? Nhà cậu nuôi giống gì nói tớ nghe, sáng mai tớ ra cửa hàng thú cưng mua một con về liền!"
Giang Phán: "......"
Cô khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp êm tai: "Không phải cẩu, là cẩu tử."
(Cẩu tử là chỉ con người đó mọi người, nhưng mình không biết dịch sao cho hay với có vần điệu như câu trên nên tạm để như vầy, bạn nào có phương án gì thì gợi ý giúp mình nhé <3.)
Lâm Huyên đang uống nước, nghe xong sặc luôn, ho khan vài tiếng rồi đột nhiên im lặng.
Trong chốc lát, cô nuốt nước bọt, thật cẩn thận hỏi Giang Phán: "Cậu...... Ngoại tình hả? Thật sự không chờ người kia nữa sao?"
Giang Phán không trả lời, mở ảnh chụp người đàn ông trong album ra yên lặng nhìn, lát sau mới chớp chớp mắt nhỏ giọng trả lời: "Người tớ chờ đợi đã quay trở lại."
Lâm Huyên nghe ra trong giọng nói Giang Phán tràn đầy sự thất vọng và cô đơn, cô thở dài một hơi, hỏi: "Có phải đối phương đã cưới vợ sinh con, con cũng đã biết đi mua nước tương luôn rồi hay không?"
Giang Phán chỉ cảm thấy Lâm Huyên không hổ danh là bạn tốt của mình, sự lo lắng của hai người giống nhau một cách đáng kinh ngạc.
Hốc mắt có chút chua xót, cô giơ tay nhẹ nhàng quẹt đi chút ướt nhòe nơi khóe mắt, cong môi, âm cuối hơi cao: "Này thì không có......"
Lâm Huyên vừa định thả lỏng tâm trạng: "Vậy là tốt rồi."
Giang Phán: "...... Chỉ là hình như không nhớ rõ có một người như tớ."
Lâm Huyên: "......"
Hai bên lại im lặng, một lúc lâu sau, Lâm Huyên vô cùng đau đớn nói: "Vậy những gì cậu làm lúc trước không phải lợi cho anh ta quá hay sao?"
Ngừng một chút, Lâm Huyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có điều như vậy cũng tốt. Tớ nói cậu nghe, loại đàn ông một nghèo hai trắng này có gì đáng để thích? Thế giới rộng lớn như vậy, đời còn dài trai đẹp còn nhiều. Với điều kiện này của cậu, tìm một tên tiểu thịt tươi trẻ tuổi bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền chẳng phải dễ như bữa ăn sáng ư?"
Giang Phán: "......"
Lúc Chu Đình Quân dạy thay lớp Giang Phán hồi cấp ba, Giang Phán luôn lấy danh nghĩa hỏi bài chạy đến văn phòng tìm anh nói chuyện tào lao hoặc nhìn lén anh đọc sách.
Có khi anh quá tập trung, cô gõ cửa nửa ngày cũng không thấy trả lời.
Dần dà, Giang Phán hình thành thói quen không gõ cửa mà cứ thế trực tiếp đi vào.
Rất nhiều lần vào giữa trưa, cô mới vừa mở cửa ra đã thấy anh gặm bánh mì khô uống nước sôi để nguội, trước mặt bày đầy các loại tư liệu tiếng Anh, vừa ăn vừa xem.
Giang Phán nhận thức sâu sắc được một chuyện, có lẽ gia cảnh của anh không tốt nên mới đồng ý đến dạy thay ở lớp cô.
Có lẽ là vì phí dạy thay.
Tâm tư thiếu nữ bao giờ cũng rất nhạy cảm, biết mình không thể trực tiếp đưa tiền cho anh, người đàn ông trên mặt thoạt nhìn bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, không biết nội tâm yếu ớt đến nhường nào.
Bởi vậy mặt ngoài cô cũng làm như không có gì, trong đầu lại vắt hết óc suy nghĩ biện pháp làm sao nuôi anh —— đem cơm trưa đến văn phòng anh ăn.
Bảo mẫu trong nhà lại vô cùng hoảng sợ, người mà ngày thường chỉ có thể ăn được nửa chén cơm như Giang Phán lại bắt đầu mang cơm đi học, hơn nữa còn mang theo nhiều loại đồ ăn khác nhau, mỗi ngày Giang Phán phải mang theo năm sáu hộp giữ nhiệt đến trường.
Đúng như cô nghĩ, lúc đầu anh còn tự trọng, không chút do dự từ chối lời mời của cô, để cô ăn một mình, ăn xong bỏ của chạy lấy người.
Nhưng dưới sự bám riết không tha của cô, Chu Đình Quân cuối cùng cũng đồng ý dùng bữa trưa với cô, trên gương mặt trong trẻo xinh đẹp còn thường hay toát ra vẻ cảm kích......
Giang Phán 23 tuổi đêm nay lại lần nữa nhớ lại vẻ mặt lúc trước của anh, trái tim khẽ động, cô bỗng nhiên nhận ra, hình như nó giống với vẻ mặt ghét bỏ nhưng không đành lòng nói ra hơn.
Giang Phán: "......"
Hóa ra cô mới là người đem lòng tốt cho chó ăn.
Giang Phán đang miên man suy nghĩ, không biết vì sao lại nghĩ tới Cận Tịch Dạ, nghĩ đến Cận Tịch Dạ có tiền hơn mình, cô đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.
Cô như cá chép lội ngược dòng bật người dậy từ trên sofa, lấy điện thoại trong túi áo ra, không thèm để ý thời gian, nhanh chóng gọi cho Mạnh Húc.
Mạnh Húc vừa gửi tư liệu tra được về Lục Tây Duật qua cho Chu Đình Quân, mới lên giường ngủ, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy chuông điện thoại reo, anh mở to mắt bắt máy.
Hơn nửa đêm, vậy mà cô gái kia lại giống như được bơm máu gà, giọng nói so với ngày thường bén nhọn hơn rất nhiều, trong giọng nói dường như còn mang theo chút kiêu ngạo không cam lòng: "Xuy Xuy, em muốn kiếm tiền!"
Mạnh Húc: "......"