Cách không xa vị trí của Quảng Lăng vương là sứ giả nước Chu. Trong số cácsứ giả nước Chu, một lang quân mặc đồ trắng và một lang quân mặc đồ đenvô cùng nổi bật.
Hai người này đều là nam nhi nước da trắng nõn,ngũ quan tuyệt đẹp. Giờ phút này, Trương Nhân ở bên cạnh Trương Khởiđang nhìn về phía họ. Nhìn một lúc, nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.Trương Khởi nhìn sang, thấy Trương Nhân chắp tay, miệng lẩm bẩm, chẳnglẽ nàng đang mong mỏi Bồ Tát phù hộ, người chọn nàng là một lang quântuấn tú?
Trong các lang quân thiếu niên tề tụ ở đây, sứ giả hainước Tề Chu cực kỳ nổi bật. Những người phương Bắc này đều có thân hìnhcao lớn dị thường, dù là Quảng Lăng vương hay hai sứ giả tuấn tú nướcChu kia, đều có vóc người cao ngất, ngồi ở đó như mang tư thế núi ngọc.So sánh với họ, người Nam ở bên có vẻ thấp bé, ẻo lả.
Cũng như Trương Nhân đang chắp tay, mười ngón tay của Trương Khởi cũng xoắn xuýt với nhau.
Quảng Lăng vương thật sự ở đây!
Nếu hắn ở đây, màn hóa trang đêm nay của nàng đúng là trò cười.
Sau khi nhìn thấy Quảng Lăng vương, đầu óc Trương Khởi bỗng trống rỗng. Lúc này đây, nàng cũng không hề chú ý. A Lục ngồi sau lưng nàng, đang nhìnTrương Khởi với vẻ mặt lo lắng.
Cũng giống như A Lục, có người cũng đang chăm chú nhìn Trương Khởi, hắn chính là Trần Ấp.
Trương Hiên luôn nói, muội muội này vô cùng thông tuệ vô cùng động lòng người, lần trước Trần Ấp cũng đã gặp, đúng là dáng vẻ hắn thích, thanh tútrong suốt như vậy, khiến người ta vừa thấy liền không từ bỏ được.
Hắn đã nói với Trương Hiên, nguyện dâng vàng nạp nàng vào phủ. Hắn vốn tưởng rằng Trương Khởi sẽ mừng rỡ đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ nàng lại không muốn!
Hắn nghĩ, chắc rằng nàng không biết điểm tốt của hắn. Hai ngày nay, hắn một mực suy nghĩ làm sao để tiếp cận nàng, tiếp cận nàng rồi sẽ nói gì.
Không ngờ lần gặp tiếp theo, lại ở trong yến hội kiểu này. Nhưng nàng đúng là vô cùng thông tuệ, lại ăn vận xấu xí như vậy.
Trong khi Trần Ấp đang suy nghĩ, bỗng xôn xao hẳn lên, giọng một thái giám truyền đến, "Bệ hạ giá lâm!!!"
Mọi người yên tĩnh trở lại. Hương son phấn thoảng đưa, mười mấy cung phi hoặc diễm lệ hoặc kiều mỵ vây quanh Tân đế tiến đến.
Sau khi ngồi xuống, Tân đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn các cô tử, rồi quay lạimỉm cười với các sứ giả: "Thật biết ơn những đóa hoa xinh nở rộ vào giờkhắc này, chư vị sứ quân, các vị còn có diễm phúc hơn trẫm."
Những lời này có hàm ý sâu xa, các lang quân thiếu niên của các đại thế giađều cười ầm lên. Không biết họ có hiểu sự bất mãn trong lời bệ hạ không?
Bệ hạ cũng tuấn tú, thêm hoàng bào vàng ngọc lộng lẫy, dưới ngọn đèn dầu,càng toát vẻ cao quý không thể diễn ta. Trong thời gian ngắn, không ítcô tử nhìn về phía bệ hạ.
Các cô tử rất đông, sứ giả không thểnào chọn hết. Nếu được bệ hạ chọn thì cũng không cần phải xa xứ mà đếnphương Bắc man di, hơn nữa còn không phải làm cơ thiếp như đồ chơi chongười chốn xa xôi. Sức hấp dẫn này không thể nói không lớn.
Trương Nhân ở bên cũng nhìn bệ hạ mấy lần, rốt cuộc nàng khẽ nghiêng đầu, nóinhỏ với Trương Khởi: "A Khởi, bệ hạ có chọn phi trong số chúng takhông?"
Trương Khởi biết thế nào được? Nàng lắc đầu, khẽ nói: "Muội không biết."
Trương Nhân khẽ khàng nói: "Ta nghĩ hoàng thượng chắc chắn làm vậy."
Trương Khởi không trả lời.
Một lát sau, Trương Nhân cúi đầu nói: "A Khởi, lần này chắc chắn muội có thể bình an về phủ."
Nghĩa là không có ai chọn nàng sao?
Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, nàng vẫn không trả lời.
Lúc này, bên kia vang tiếng của một cô tử, "Nếu không thể cùng với Quảng Lăng vương, thì còn gì thú vị nữa?"
Âm thanh không nhỏ, mười người xung quanh cũng nghe thấy.
Trương Khởi đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người cất lời là một tiểu cô kiều diễm của Vương thị ở Dĩnh Xuyên, khoảngmười lăm mười sáu tuổi. Nàng mắt to mũi cao, hàng mày xinh đẹp sắc nét.Mắt đang ngẩn ngơ nhìn về phía Quảng Lăng vương.
Nghe thấy lờinói của nàng, một lang quân trung niên phía sau nàng tức giận quát khẽ:"A Diễm! Ngươi đừng nên không biết thể thống như vậy!" Tiểu cô tử nàyđộng một chút lại nhắc đến cái chết. Nàng cho rằng Quảng Lăng vương làai? Nàng nghĩ muốn là được chọn sao?
Vương Diễm này hiển nhiênrất mạnh bạo, bị trách móc nàng lại ngẩng đầu cao hơn. Nhìn chằm chằmvào Quảng Lăng vương không hề chớp mắt, khi lang quân trung niên kiatrách móc thêm lần nữa, nàng mới cúi đầu.
Thấy nàng cúi đầu, mọi người bèn dời mắt đi.
Tất cả mọi người cứ cho rằng mọi chuyện đã qua. Đột nhiên, cô tử này đứng lên!
Hiện giờ cảnh tượng rất ồn ã náo nhiệt. Nhưng dù náo nhiệt, ở đây đều tụ tập con cháu thế gia, nên cũng rất quy củ.
Vì vậy, Vương Diễm này vừa đứng dậy đã như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật!
Mọi người kinh ngạc, quay đầu về phía nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của mấy nghìn người, đám người Vương thị vội vàngquát khẽ, Vương Diễm hất mạnh bàn tay giữ chặt của lang quân trung niênđằng sau, sải bước vào trong điện.
Tới nơi cách bệ hạ năm mươibước, Vương Diễm uyển chuyển vái chào, sau đó ngẩng đầu, cất tiếng trong trẻo: "Bệ hạ, A Diễm có việc muốn cầu xin."
Giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp đại điện hình vòm.
"Hử?" Tân đế ngẩng đầu lên, hắn như cười như không liếc mắt nhìn đám ngườiVương thị hoảng hốt cuống quít, có vẻ bối rối, rồi liếc nhìn Vương Diễm, hòa ái hỏi: "A Diễm muốn cầu xin điều gì?"
Vương Diễm càng ngẩng cằm cao hơn, nàng cất giọng giọn tan: "A Diễm tự nguyện đi theo Quảng Lăng quân, mong bệ hạ chấp thuận!"
Lời này vừa vang lên, bốn phía xì xào bàn tán, át mất lời bệ hạ.
Thái giám đứng cạnh Tân đế hừ mạnh, quát lên: "Yên lặng!"
Sau khi đại điện yên tĩnh trở lại, Tân Đế cười ha ha, nói: "Tiểu nương thật có cá tính." Hắn lại liếc nhìn mọi người Vương thị, lại cất giọng ônhòa với Vương Diễm: "Nhưng lời này của tiểu nương nói với trẫm cũng vôdụng, nàng phải đi hỏi Quảng Lăng vương mới đúng chứ." Ý tứ trong lờinày, chính là đã cho phép.
Vương Diễm cúi đầu, cung kính trả lời: "A Diễm tạ ơn bệ hạ."
Nàng từ từ đứng thẳng, xoay người lại, đi về phía Quảng Lăng vương. Đi từngbước, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gương mặt của Vương Diễm.
Mọi ánh mắt đều di chuyển theo nàng. Khác với người của Vương thị, rấtnhiều lang quân trong điện, giờ phút này lại rất thích thú, đồng tìnhvới Vương Diễm.
Thói cũ của Ngụy Tấn vẫn còn đó, biểu hiện chânthật này của Vương Diễm là điều người đương thời tôn sùng. Hơn nữa vănnhân đất Nam vô cùng yêu thích giọt lệ tương tư của mỹ nữ. Rất nhiều văn nhân cho rằng, mỹ nhân lúc này mới đẹp nhất, động lòng người nhất.Vương Diễm như vậy, xinh đẹp khiến người thương yêu, thuần túy khiếnngười sùng kính.
Đây là sự phóng túng trong chuẩn mực văn hóa, thời đại mà điều động lòng người nhất không nằm trong đạo đức truyền thống.
Trương Khởi nhìn Vương Diễm này thầm nghĩ: Cô tử Vương thị này đúng là có thủđoạn cao minh. Nếu Quảng Lăng vương cự tuyệt nàng, e rằng đại đa số lang quân trong yến tiệc đều nguyện nạp nàng, ngay cả hoàng đế cũng thươngnàng tiếc nàng? Mặc dù Tân đế xuât thân là võ tướng, nhưng hắn vẫn giống văn nhân đất Nam, đều thương hoa tiếc ngọc.
Giữa sự yên tĩnh, Vương Diễm đi tới trước mặt Quảng Lăng vương. Từ từ rồi dừng lại ở nơi cách hắn năm bước.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Vương Diễm nhìn Quảng Lăng vương trong màn nước mắtmông lung, từ từ nàng rũ mắt xuống, khẽ cúi người trước Quảng Lăngvương, cất giọng run run nói: "Mười ngày trước sau khi nhìn thấy langquân, A Diễm vẫn luôn nhớ mong đến tận bây giờ. A Diễm ngu muội, chỉmong được canh giữ bên cạnh lang quân, sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi."
Nam nhân thiên hạ đều đa tình. Nhất là khi đối mặt với mỹnhân như hoa, lại càng có rất ít người cam lòng từ bỏ, không muốn cácnàng phải thất vọng.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía QuảngLăng vương. Trong tiếng xì xào, phần đông số người khẽ nói: "Đồng ý vớinàng đi!"….. "Quảng Lăng vương không thèm để lộ mặt thật, vậy mà cũng có giai nhân ngưỡng mộ, thật có diễm phúc!"….."Lần này trở về, ta phảiviết một bài “Tương tư phú” mới được."
Trong sự chờ đợi của muôn người, Quảng Lăng vương từ từ ngẩng đầu lên.