Lúc Lan Lăng Vương rời đi còn cố ý để lại hai trăm kỵ binh bảo vệ Trương Khởi. Bốn ngày sau, Trương Khởi liền nhận được lời mời của Hồ hoàng hậu.
Hồ hoàng hậu này, thật ra không thích nhất chính là quy củ gò bó, nếu tìm được cơ hội nàng ta sẽ mang người nào đó ra mà trêu đùa.Lần này, nàng ta cư nhiên cũng đến thành Lạc Dương. Hiện tại phái thái giám đi truyền chỉ, nói là muốn mở một bữa tiệc tại biệt viện mời tất cả các quý phụ, quý nữ đến thm dự, ngay cả Trương Khởi, Lan Lăng Vương phi cũng được mời đến.
Đây cũng là lần giao thiệp đầu tiên kể từ sau khi Trương Khởi thành hôn, nàng không dám khinh thường, lập tức thay một bộ y phục màu đen, sau khi vẽ lên rên trán một bông hoa gạo, liền ngồi vào xe ngựa chạy đến biệt viện của Hồ hoàng hậu ở Lạc Dương.
Khi xe ngựa của Trương Khởi rẽ vào biệt viện đã loáng thoáng nghe thấy những tiếng cười đùa từ nơi xa truyền đến. Vừa vén rèm xe lên nhìn, đập vào mắt là một đám quý phụ, quý nữ đang chậm rãi bước từ cửa xe xuống. Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của các nàng ấy, Trương Khởi liền tỉnh táo lại.
Không bao lâu, giọng nói của Thành Sử từ bên ngoài truyền đến: "Vương phi, tới rồi!"
"Ừm!"
Trương Khởi đáp một tiếng, rồi bước xuống xe ngựa.
Mặc dù đã bước vào tháng mười hai, nhưng hôm nay mặt trời phá lệ ấm áp, các quý nữ, quý phụ đang vây quanh Hồ hoàng hậu, tốp năm tốp ba hoặc ngồi hoặc đứng tán gẫu với nhau, quả thật là muôn hồng nghìn tía, váy áo phất phơ.
Trương Khởi liếc mắt nhìn, thuận tay gỡ mạng che mặt xuống, rồi chậm rãi bước về phía Hồ hoàng hậu.
Theo bước chân ngày càng gần của nàng, bốn phía cũng càng ngày càng tĩnh, trong mơ hồ có tiếng xôn xao bàn luận truyền đến: "Nàng ta chính là Trương thị A Khởi", "Thật là đẹp!", "Không đẹp thì sao có thể độc chiếm Cao Trường Cung, ép Trịnh Du không chỗ dung thân chứ?", "Cũng đúng!".
Tiếng nghị luận rào rào bay đến, đám quý phụ ngẩng đầu, quan sát Trương Khởi từ trên xuống dưới, vẻ mặt, mơ hồ có chút khinh thường.
Không bao lâu, Trương Khởi đi tới trước mặt Hồ hoàng hậu, bà ta đang thì thầm to nhỏ cùng với hai quý phụ khác, thấy Trương Khởi đến gần, chỉ hơi gật đầu một cái, ý bảo nàng không cần đa lễ, sau đó liền không để ý tới nữa.
Hồ hoàng hậu vốn không phải là người thích lễ nghĩa, bà ta không cần Trương Khởi đa lễ, tất nhiên Trương Khởi cũng sẽ không tiến lại gần. Nàng lập tức lui về phía sau mấy bước.
Lúc này, một tiếng nói trào phúng chợt truyền đến: "Ơ? Đây không phải là Lan Lăng Vương phi mới thượng vị sao? Chậc chậc, thân là một cơ thiếp hèn mọn, lại ra tay hạ bệ chủ mẫu, độc chiếm lang quân, Trương thị quả nhiên thật có bản lãnh".
Một phụ nhân khác cũng cười nói phụ họa: "Ngươi cũng không nhìn một chút người ta là dạng người gì. Gương mặt đó, trời sinh đã là mỹ thực của nam nhân. Hì hì, nàng ta trừ yêu mị ở trên sàng tháp thì còn biết làm gì nữa chứ. Cũng không biết một chủ mẫu như vậy, có thể chống đỡ được phủ Lan Lăng Vương hay không?".
"Tiểu tử Cao Trường Cung kia còn lâu mới để ý đến những thứ này. Hắn ta hẳn đã bị hồ ly tinh này mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi"
Mấy chữ "mụ mị đầu óc" kia vừa thốt ra, sắc mặt Trương Khởi liền biến hóa!
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng cười của một đám quý nữ truyền đến, xiêm áo rực rỡ, phấn hồng hòa cùng xanh lá, đang uyển chuyển đi về phía này. Mà trong đám quý nữ kia, có một người gầy gò như mai, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ mím, không phải ai khác mà chính là Trịnh Du! Trịnh Du thế nhưng lại cũng đi tới Lạc Dương!
Đúng rồi, hình như người ta từng đồn đại rằng, thời gian này nàng ta thông qua Hòa Sĩ Khai để tiếp cận, thiết lập lại quan hệ với Hồ hoàng hậu.
Trịnh Du vừa đi gần, liền thấy một người đứng ở sau một khóm Phù Dung, nụ cười nhàn nhạt, diễm sắc vô song, nhất thời bước chân cứng đờ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Từ lúc Trịnh Du tới đây, đã có không ít người không ngừng ngó đông ngó tây, ánh mắt sáng bừng ra chiều muốn xem chuyện hay, ngay cả đám phụ nhân đang mải nói xấu sau lưng cũng hứng thú dõi mắt theo dõi nhất cử nhất động của hai người họ.
Hồ hoàng hậu cũng thế, bà ta say sưa quan sát hai người họ một lát, sau đó đưa tay vẫy Trịnh Du: "A Du, đến bên này". Đảo mắt lại cười nói với Trương Khởi: "A Khởi, ngươi cũng tới đây".
Hồ hoàng hậu vừa nói xong, tiếng cười mơ hồ không kìm được mà bật ra. Chúng quý phụ, quý nữ mở to mắt, vô cùng hứng thú mong đợi trò hay sắp diễn ra.
Thấy Hồ hoàng hậu hạ lệnh, Trương Khởi cười cười, nàng cất bước đến gần. Tuy trên người là xiêm áo màu đen nhưng tư thái vẫn tuyệt thế vô cùng, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đã khiến người ta cảm thấy sáng rực cả một góc trời. Khí thế trời sinh đã có này ngay lập tức liền đè bẹp trang phục lộng lẫy của Hồ hoàng hậu.
Hồ hoàng hậu cũng nhận ra điểm này, bà ta nhíu nhíu mày, đột nhiên hơi không thoải mái.
Trịnh Du cũng thấu hiểu, đảo mắt cất bước đến gần. Nàng ta đi tới một bên Hồ hoàng hậu rồi dừng lại.
Hồ hoàng hậu nhìn người này một chút, lại xem người kia một lát, đột nhiên che miệng cười khanh khách, hỏi Trịnh Du: "A Du, ngươi hận A Khởi sao?". Bà ta lại nửa thật nửa đùa nói tiếp: "Nếu như ngươi hận nàng ấy mà nói, Bổn cung sẽ ở nơi này làm chủ, để cho ngươi đánh nàng ấy mấy bạt tai, như thế nào?"
Lời này vừa ra, mọi nơi đều yên tĩnh lại!
Trịnh Du vội vàng ngẩng đầu .
Nàng ta nhìn chằm chằm Trương Khởi, cắn răng mà nói ra: "Ta hận!"
Hồ hoàng hậu mừng rỡ, bà ta vỗ tay nói: "Thật tốt quá, vậy ngươi tiến lên cho nàng ấy mấy bạt tai đi!"
"Tuân mệnh Hoàng hậu nương nương!", Trịnh Du thi lễ một cái, sau đó cười lạnh cất bước đi về phía Trương Khởi.
Nàng ta đi rất chậm, vẻ mặt mang theo niềm vui thú như mèo vờn chuột, dường như muốn hưởng thụ một chút nỗi oán giận của Trương Khởi.
Trương Khởi ngược lại không hề oán giận, nàng bình thản đứng ở nơi đó, nhìn Trịnh Du đi từng bước lại gần.
Hôm nay, cái tát này, nàng không thể nhận, cũng không nhận nổi. Nàng đường đường là Lan Lăng Vương phi, mặt mũi của nàng, mặt mũi của Trường Cung sẽ để vào đâu chứ.
Nhưng nàng biết, có cầu xin Hồ hoàng hậu cũng vô dụng. Bà ta vốn rất khác người, không hề nghiêm chỉnh, không tuân theo đạo lý luân thường. Nếu nàng cầu xin, chỉ càng trở thành trò cười mà thôi.
Suy nghĩ của Trương Khởi thay đổi thật nhanh.
Trong lúc Trịnh Du còn cách nàng chừng một bước thì Trương Khởi đột nhiên lên tiếng: "Hòa Sĩ Khai…", cái tên này vừa ra, Trịnh Du đột nhiên khựng lại, hết hồn hết vía mà thầm nghĩ: nàng ta muốn nói gì? Nàng ta đã biết cái gì?
Trương Khởi đột nhiên dừng bước liếc Trịnh Du một cái, sau đó mới chuyển mắt nhìn về phía Hồ hoàng hậu, nhàn nhạt cười nói: "Hoàng hậu nương nương, trò bạt tai này người mang ra đùa giỡn không có gì mới mẻ cả. A Khởi có một đề nghị, hoàng hậu nghe xong nhất định sẽ thấy rất vui!".
Hồ hoàng hậu nghe vậy lập tức hăng hái, hứng thứ ngẩng đầu lên vui mừng hỏi: "Ý kiến gì?".
Trương Khởi khẽ cúi người đáp: "Hôm nay thời tiết thật tốt, trời đông phá lệ ấm áp, thật hiếm có. Thiếp cho là, không bằng chúng ta đến Túy Nguyệt lâu đối ẩm? Túy Nguyệt lâu vừa có thức ăn ngon vừa có rượu hảo hạng mặc dù không bằng hoàng cung, nhưng nó lại rất mới lạ, hơn nữa, nơi đó không phải còn có mấy tiểu nhị tới từ phía Nam, rất am hiểu hát hí khúc sao?".
Im lặng lắng nghe, nội tâm của Hồ hoàng hậu khẽ động, tiểu nhị Túy Nguyệt lâu, đều có thể là những lang quân tuấn tú....... Lại nói thành Lạc Dương này, cũng không có Bệ hạ, tất cả đều do bà ta định đoạt.
Đột nhiên, Hồ hoàng hậu cảm thấy đứng ở chỗ này cùng với những phụ nhân chuyên nói xấu người khác này quá mức không có ý nghĩa rồi. Vì thế liền vội vàng đứng lên, nhìn Trương Khởi cười nói: "Ý kiến hay! Thật là ý kiến hay". Sau đó liền cất giọng lệnh: "Chư vị, chúng ta đến Túy Nguyệt lâu vui đùa một chút đi!".
Mệnh lệnh này vừa ra, chúng quý nữ vội vàng đồng ý, thấy Hồ hoàng hậu cười như hoa nở với Trương Khởi, chuyện đánh nàng ấy một bạt tai trước đó, tất nhiên ai cũng không dám đề cập đến nữa......
Đang trong lúc chúng quý nữ cười khanh khách chuẩn bị di dời trận địa thì bất chợt, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, một thái giám vọt tới, hắn quỳ phịch xuống đất, đầu đầy mồ hôi khóc thét nói: "Nương nương, nương nương, việc lớn không tốt rồi ! Người Chu vây quanh thành Lạc Dương rồi !"
Cái gì?
Hồ hoàng hậu bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất, mà chúng quý nữ, từng người một ai nấy cũng đều thi nhau thét chói tai. Trịnh Du nghiêm mặt, không dám tin trừng lớn mắt, nhất thời trong đầu ong ong: làm sao có thể? Làm sao có thể? Hồ hoàng hậu hàng năm đều thích chạy đến Lạc Dương, chưa từng có xảy ra chuyện, thế nào mà lần này lại ….?
Trong khi đám người kia hỗn loạn không ngừng thì một giọng nói trong trẻo mang theo vẻ mềm mại truyền đến: "Tới bao nhiêu người? Bốn cửa thành phòng thủ như thế nào?"
Giọng nữ trong trẻo này vừa thốt ra, thái giám kia liền ngẩng đầu lên, mà Hồ hoàng hậu cùng với mọi người, cũng an tĩnh hơn một chút: các đấng nam nhi đều quay về Tấn Dương theo lệnh của Bệ hạ, thành Lạc Dương giờ chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con. Giờ phút này, có thể có một người tỉnh táo nói mấy câu đó, cũng giống như đang chết đuối vớ được cọc vậy. Vì vậy, họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Người mở miệng, chính là Trương Khởi.
Nghe thấy có người hỏi thăm, thái giám kia vội vàng đáp: "Đúng, đúng là mới vừa nhận được tin tức, Thứ Sử Dự Châu Thái Nguyên Vương, Thứ Sử Vĩnh Châu Tiêu Thế Di đã dâng thành cho Bắc Chu. Hôm nay, người Chu đã dẫn binh đến dưới thành. Ước chừng đoán chừng có mười vạn đại quân".
Mươif vạn đại quân?
Bắc Chu, mười vạn đại quân?
Chúng quý phụ lâm vào hôn mê, bọn họ mặc dù không phải là những cô nương không biết tí gì đến khói lửa chiến tranh như các sĩ tộc ở Nam Trần, nhưng vẫn luôn sống an nhàn sung sường, cùng lắm là vung roi trách mắng người hầu. Bây giờ nghe thấy mười vạn người Chu khởi binh vây thành Lạc Dương, nhất thời liền tim đập chân run, cơ hồ muốn ngất xỉu.
Phải biết, từ trận đánh năm ngoái, tinh nhuệ nước Tề đã sụt giảm đi nhiều, người Chu và Đột Quyết kết thành đồng minh, hai bên nhìn chằm chằm như hổ vồ mồi, người nước Tề vừa nghe tin đã sợ mất mật!
Trịnh Du lúc này cũng trắng bệch mặt, tay chân nhũn ra, nhịp tim tăng vọt, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nàng ta đột nhiên vô cùng hối hận: đang ở Tấn Dương thật tốt, làm sao lại chạy đến Lạc Dương cùng hoàng hậu nương nương làm gì? Đều là do tên khốn Hòa Sĩ Khai kia, hắn muốn mình lấy lòng Hồ hoàng hậu, mới đưa đến mối họa ngày hôm nay! Không sai, cho dù là vì tương lái của nàng ta hay là vì gia tộc Trịnh thị muốn khắc phục khó khăn, nhưng nếu như mệnh cũng không còn thì lật người có ích lợi gì?
Trong lúc các quý phụ chung quanh liên tiếp ngã ra đất hô to gọi nhỏ oán trời trách đất, thì giọng nói trong trẻo của Trương Khởi lại một lần nữa truyền đến: "Hoàng hậu nương nương, trong lúc này hốt hoảng cũng vô dụng, sao không đến hỏi thăm Lạc Dương Vương?"
Những lời này như cảnh tỉnh Hồ hoàng hậu, bà ta nỗ lực đứng lên, nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, cũng có đạo lý".
Thấy bà ta hốt hoảng đứng cũng không vững, Trương Khởi tiến lên, nàng vươn tay đỡ Hồ hoàng hậu, lanh lảnh nói: "Nương nương không cần hốt hoảng, nương nương là người mệnh quý, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!". Nói tới chỗ này, nàng liền nhìn đám cung nữ cùng thái giám bốn phía đang kinh ngạc ngơ ngác quát lên: "Còn không đi chuẩn bị xe ngựa?".
"Vâng, vâng".
Trương Khởi lại quay đầu, nói với chúng quý phụ: "Chư vị phu nhân, hôm nay kẻ địch đã kéo binh đến dưới thành, nếu như không muốn hốt hoảng ở chỗ này, không bằng kêu gọi các hộ vệ của mọi gia tộc xung quân, ủng hộ lực lượng cho Lạc Dương Vương!". Trong trí nhớ, Lạc Dương chỉ bị vây hãm trong thời gian ngắn cho nên chỉ cần vượt qua được thời gian này chờ viện binh đến là được.
Mặc dù nàng cũng là một phụ nhân mảnh mai, chỉ là một Trương Khởi có trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa lần trước trong trận chiến Võ Uy, nàng cũng coi như thoát chết từ núi đao biển lửa. Vì vậy so với người bình thường, liền trấn định hơn rất nhiều.
Chúng quý phụ mất hồn mất vía, ngơ ngác lên tiếng: "Đúng, đúng thế".