Thời điểm hai người chuẩn bị rời đi , Lý Trường Sơn ngữ khí hiền lành nói: “Đại Lỗi, lần sau có săn được con mồi nào, liền đưa tới chỗ Lý bá a!”
“Ai, hảo!”
Hai người lấy được bạc, rời đi vô cùng vui sướng.
Hàn Ứng Tuyết cũng cảm thấy có chút đói bụng, quyết định cùng Vương Đại Lỗi trước đi ăn sáng, rồi xí nữa mới quay lại đi mua đồ.
Trên trấn bán đồ ăn rất nhiều. Hai bên đường đều là mấy quán ăn nhỏ. Đi ở trên đường, chóp mũi đều là mùi thơm của thức ăn.
“Đại Lỗi ca, ngươi muốn ăn gì?” Hàn Ứng Tuyết hỏi.
“Ăn một bát đồ trộn là được, ăn ngon, lạ no bụng!" Vương Đại Lỗi cười lộ ra một hàm răng trắng.
Vương Đại Lỗi thường xuyên đi lên trấn, nên biết rõ nhà ai bán đồ ăn ngon, giá cả lại phải chăng. Hai người đi tới một cái quán rồi ngồi xuống.
“Lão bản, cho hai bát đồ trộn!” Vương Đại Lỗi giương giọng nói.
“Được rồi!” Lão bản nhiệt tình tiếp đón.
“Từ từ, lão bản, đem hai bát đồ trộn của chúng ta đổi thành hai bát mì thịt thái sợi đi!” Hàn Ứng Tuyết nói.
Nàng biết Vương Đại Lỗi làm thế vì muốn tiết kiệm bạc cho nàng. Nhưng hôm nay chung quy cũng bán được nhiều tiền, nếu đã mời Vương Đại Lỗi thì cũng không được gọi món quá kém.
Lão bản sau khi nghe xong, càng thêm nhiệt tình đáp ứng một câu. “Được rồi!”
Vương Đại Lỗi nhìn Hàn Ứng Tuyết, trong lòng không khỏi có chút ấm áp.
“Tuyết Nhi, sao ăn mì thịt đâu. Thứ này giá cả không rẻ nha!”
Một bán đồ trộn chỉ tốn bốn văn tiền, mà mì thịt thái sợi lại tốn tới tám văn. Nhà Hàn Ứng Tuyết hiện giờ cuộc sống khó khăn, Vương Đại Lỗi có chút không muốn Hàn Ứng Tuyết vì mời hắn mà tốn nhiều bạc đến vậy.
“Đại Lỗi ca, ngươi giúp ta săn thú, ta cảm tạ ngươi. Ngươi giúp ta kiếm được một mớ bạc như vậy, ta mời ngươi ăn có một bát mì thịt thái sợi cũng không tính là gì.”
Tuy nói thì nói thế. Thế nhưng là……
“Tâm ý của ngươi ta đều hiểu, nếu là lần sau cũng không được tiêu tốn nhiều bạc như vậy!” Vương Đại Lỗi dặn dò.
Hàn Ứng Tuyết cười cười, thấy Vương Đại Lỗi là thiệt tình vì nàng tính toán, trong lòng không khỏi có chút cảm động. “Đại lỗi ca, người ta nói tiền tài khó mua được tình cảm. Ngươi giúp ta chính là một phần tình nghĩa, chỉ nhiêu đó thôi có nhiều tiền đến mấy cũng không bao giờ mua được.”
Vương Đại Lỗi nhìn Hàn Ứng Tuyết, lại ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Hàn Ứng Tuyết nói phi thường có đạo lý. Những lời như vậy không giống như người nhà quê như bọn họ có thể nói ra.
Hai chén mì thịt thái sợi nóng hầm hập thực mau được đưa lên.
Hai người đều có chút đói bụng, vui sướng ăn lên.
Tuy rằng có chút ngon miệng, chẳng qua đem so sánh cùng Hàn Ứng Tuyết nấu thì vẫn kém một chút.
Hàn Ứng Tuyết từ đi tới nơi này, cũng chưa có ăn qua thịt heo. Hôm nay ăn được một ít thịt, cũng coi như là đỡ cơn thèm.
“Ăn ngon!” Vương Đại Lỗi sau khi ăn xong, xoa xoa mồ hôi trên trán. Đã thật lâu không có ăn qua đồ ăn ngon như vậy, thật là sảng khoái.
Hàn Ứng Tuyết vẫn thong thả ung dung ngồi ăn. Không nhanh không chậm, đợi lúc Vương Đại Lỗi ăn xong, nàng trong chén còn thừa hơn phân nửa.
Vương Đại Lỗi nhìn Hàn Ứng Tuyết ăn mì, đây là lần đầu tiên thấy nàng ăn cơm, Vương Đại Lỗi cảm thấy Hàn Ứng Tuyết ngay cả bộ dáng ăn cơm đều rất đẹp.
Hàn Ứng Tuyết động tác ưu nhã, một chút cũng không có thô tục như người nhà quê bọn họ. Vương Đại Lỗi trong lòng đối với Hàn Ứng Tuyết tò mò càng sâu.
Tuyết Nhi rốt cuộc là dạng nữ tử kiểu gì, không chỉ có tài bắn cung lợi hại, động tác cùng lời nói cũng cùng người nhà quê như bọn họ bất đồng.
Ân…… Nhìn Hàn Ứng Tuyết trước mặt, đảo như là tiểu thư nhà quan.
Vương Đại Lỗi nhìn Hàn Ứng Tuyết đến phát ngốc, Hàn Ứng Tuyết vừa ngẩng đầu, liền đụng phải gương mặt suy tư của Vương Đại Lỗi.
“Đại Lỗi ca, ngươi nhìn ta làm gì a?” Hàn Ứng Tuyết hỏi.
Vương Đại Lỗi phản ứng lại, cúi đầu, bên tai đỏ bừng, thấp giọng nói: “Không có gì, không có gì!”