Canh Mạnh Bà

Chương 41: Chén canh 06 - Một



Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số 6

Một

Editor: Nghê Thường - 30/01/2020

Beta: Lạc Tiếu

Tên nam nhân mặc long bào vẫn như cũ ngồi ở phiến đá kia, Thanh Hoan triệu ra Sổ Sinh Tử, phía trên xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ: Ngụy Võ Đế, hưởng thọ 27 tuổi.

Cũng chỉ có mấy chữ như vậy.

Sức mạnh của nàng đang tăng lên, cho nên có thể nhìn thấy nhiều sự vật hơn, nhưng vẫn không đủ. Thu hồi Sổ Sinh Tử, Thanh Hoan trở lại trà quán, nữ quỷ Khuynh Dung nhìn thấy nàng, thần sắc kích động: "Ta thấy hết, ta đều thấy hết! Ta còn có một tâm nguyện!"

Thanh Hoan ngồi xuống, giương mắt nhìn nàng ta: "Hử?"

"Ta phải trở lại! Ta muốn sống thêm vài năm nữa!" Trong mắt nữ quỷ Khuynh Dung ánh lên vẻ tham lam.

"Ta cũng sẽ giống như ngươi, bây giờ ta có thể, ta biết nên làm như thế nào! Tâm nguyện của ta chính là như vậy, ngươi giúp ta hoàn thành đi! Ta phải trở lại! Nhân sinh của ta, ta muốn tự mình trải qua!"

Nghe vậy, Thanh Hoan cười, "Thứ không biết sống chết." Nàng búng ngón tay, chỉ chỉ chén canh trên bàn: "Uống hết đi."

Nữ quỷ Khuynh Dung sửng sốt, ngay sau đó bực dọc nói: "Ta không uống! Tâm nguyện của ta còn chưa hoàn thành, ngươi không thể..""

""A!!!!!" Nàng ta đột nhiên thét chói tai.

Không biết từ khi nào, trên mặt cầu xuất hiện một đôi tay trắng nhách vươn tới bắt lấy mắt cá chân của nữ quỷ Khuynh Dung. Sau đó tàn hồn này nhanh chóng bám chặt vào xương tỳ bà của nàng ta, nháy mắt đã kéo nàng ta xuống dưới lòng sông, nháy mắt hồn tiêu phách tán.

Thanh Hoan bình đạm cười, thở dài: ""Lòng tham không đủ rắn nuốt voi."

Nữ quỷ Khuynh Dung vốn là người có đại công đức, nếu như khi nãy chịu uống xong nước canh, tâm nguyện hoàn thành liền có thể rời đi. Nhưng nàng ta lại nổi lên lòng tham, không chỉ mất đi công đức, còn phải tiếp nhận trừng phạt, thật sự là mất nhiều hơn được.

Lần này, Thanh Hoan không cần chờ lâu lắm. Cơ hồ khi nữ quỷ Khuynh Dung vừa bị câu đi, quỷ hồn tiếp theo đã tới.

Không giống như những lần trước, lúc này đây, là một vị nam quỷ.

Chỉ thấy một thân áo tím tiên phong đạo cốt, đầu đội quan ngọc, vừa ôn nhu lại tuấn mỹ vô cùng. Chỉ tiếc là sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc.

Đến gần, Thanh Hoan mới phát hiện trên cả người hắn có khí tức của lôi điện, ngay ngực lại có một lỗ hổng rất lớn, thoạt nhìn như bị đào móc tim gan.

Vừa nhìn thấy Thanh Hoan, hắn liền thấp giọng lẩm bẩm: "Hóa ra... Tu sĩ sau khi chết, cũng đến cầu Nại Hà này sao?"

Thanh Hoan nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Nam quỷ cười khổ nói: "Ta tự nhận cả đời thanh liêm trong sáng, chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ cứ như vậy mà chết đi." Nói xong, hắn cũng mặc kệ Thanh Hoan có nghe hay không, liền kể ra chuyện xưa của mình.

Hắn tên là Duy Dần, thuộc giới Tu Tiên, đến từ danh môn chính phái - Vạn Kiếm Tông, là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn.

Bởi vì hắn làm người chính trực công minh, nghiêm túc cẩn thận, ngày thường đối với các sư huynh đệ khác trong tông môn uy vọng cực cao. Có thể nói là Duy Dần tuổi trẻ tiền đồ vô lượng, cũng là người được xem trọng nhất.

Hơn nữa, Duy Dần trời sinh Đơn Linh Căn, lại thêm thiên tư thông minh, mọi tính đều tốt, tuổi còn trẻ đã bước vào Nguyên Anh sơ kỳ, trước khi chết đã là Hóa Thần trung kỳ. Tương lai người này vô cùng có khả năng thiên khai hoán cốt, thăng bước lên Tiên Đạo.

Nhưng hắn cả đời, có một mối tình luẩn quẩn không thoát được, cho nên phí gần ngàn năm vẫn chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, chưa từng đột phá, tu vi không tăng ngược lại còn có dấu hiệu ẩn ẩn muốn giảm.

Nữ tử làm nam quỷ Duy Dần ngày đêm mộng tưởng tên gọi Mai Ngạo Dung, nàng bế nguyệt tu hoa, mỹ mạo vô cùng. Tuy là Ngũ Linh Căn, nhưng tính cách nàng luôn thiện lương ôn nhu, ai ai cũng yêu thích.

Người như Duy Dần, nếu Mai Ngạo Dung không chủ động tiếp cận, hắn chắc chắn sẽ không động tâm. Nhưng điều làm hắn thống khổ chính là, Mai Ngạo Dung sau khi chiếm được tâm của hắn, nàng ta lại xoay người cùng Tam sư đệ Duy Trọng kết làm song tu bạn lữ!

Điều đáng nói ở đây là thiên tư của Duy Trọng cũng không thua Duy Dần, nhưng bởi vì chuyện này mà Đại sư huynh như hắn bế quan suốt 500 năm cũng không thể buông xuống.

Mỗi khi nhắm mắt lại, trước mắt Duy Dần lập tức hiện lên hình ảnh Mai Ngạo Dung lúc xưa ôn nhu gọi hắn một tiếng sư huynh, bộ dáng lúc nào cũng nhẹ nhàng săn sóc. Bọn họ cũng từng dắt tay nhau, hoa tiền nguyệt hạ, nhưng cuối cùng nàng lại di tình biệt luyến, cùng Duy Trọng song tu!

Chuyện này làm sao Duy Dần có thể tiếp thu!

Sau khi bế quan 500 năm, Duy Dần lại phát hiện ra Duy Trọng đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn Ngũ Linh Căn Mai Ngạo Dung cũng trở thành tu sĩ Kết Đan cảnh trung kỳ!

Điều khiến hắn thương tâm nhất chính là, hai người bọn họ còn có với nhau một hài tử! Đứa bé kia thiên phú dị bẩm, tuổi nhỏ đã Trúc Cơ! Ngay cả chưởng môn cũng từng nói, đứa nhỏ này ngày sau nhất định không phải vật trong ao, thành tựu có lẽ không thua kém gì vị Chân Nhân đã sáng lập ra Vạn Kiếm Tông!

Tất cả mọi người đều vì một nhà ba người hạnh phúc kia mà ngưỡng mộ không thôi. Nếu đã như vậy, Duy Dần cũng nỗ lực tiếp thu mọi chuyện, nhưng trong một lần vô ý, hắn lại phát hiện, thì ra Duy Trọng không phải là Tam sư đệ Duy Trọng. Tam sư đệ của hắn trong một lần rèn luyện đã bị đoạt xá, hiện tại trong thân thể này, lại là một tên ma tu!

Như vậy.. Mai Ngạo Dung có biết không?

Lại nói, ở thời điểm "Duy Trọng" chuẩn bị độ kiếp bước vào Hóa Thần Kỳ, Duy Dần lại phát hiện ra chân tướng đáng sợ.

Sở dĩ "Duy Trọng" dùng tên giả lẫn vào Vạn Kiếm Tông, chính là vì muốn cướp lấy trấn tông chi bảo Vạn Kiếm Tông - Tử Vân bảo kiếm.

Sở dĩ hắn cùng Mai Ngạo Dung song tu, là bởi vì Mai Ngạo Dung là thuần âm chi thể hiếm thấy, cũng chính là lô đỉnh tốt nhất trong truyền thuyết!

Đương nhiên, "Duy Trọng" cũng thiệt tình yêu thương thê tử. Nếu không hắn sao lại nỡ lãng phí tu vi của mình, trợ giúp Mai Ngạo Dung tẩy gân luyện cốt, khiến cho nàng ta cũng có thể tu tiên?

Vì "Duy Trọng" là ma tu, cho nên quá trình độ kiếp thập phần hung hiểm. Mà Mai Ngạo Dung thuận thế lợi dụng Duy Dần, dẫn thiên lôi đánh lên người hắn. Cuối cùng, Duy Dần thay "Duy Trọng" hứng chịu thiên lôi, mà tên kia còn đào ra trái tim của Duy Dần — trái tim của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Chậc.. Đối với ma tu mà nói, đây một báu vật cực kỳ tốt!

Ký ức cuối cùng của Duy Dần là hình ảnh đôi cẩu nam nữ kia nhếch môi từ trên cao nhìn xuống. Hắn hận chính mình không đủ cẩn thận, hận chính mình lầm tin loại nữ tử rắn rết như Mai Ngạo Dung.

Lẽ ra ngay từ lúc bắt đầu, hắn phải nhận ra chính Mai Ngạo Dung cố ý tiếp cận mình! Lúc đó lẽ ra hắn phải biết rằng, chỉ khi có Đại sư huynh che chở, nàng ta mới càng dễ dàng, càng nhanh chóng tiếp cận đến trung tâm Vạn Kiếm Tông!

Sau khi Duy Dần chết, tất nhiên Duy Trọng sẽ trở thành chưởng môn tương lai, mà hài tử của hắn cùng Mai Ngạo Dung, cũng sẽ được dạy dỗ càng tốt. Qua thời gian, Vạn Kiếm Tông sớm muộn gì cũng trở thành vật trong lòng bàn tay! Nhưng Duy Dần lại không thể vạch trần âm mưu dơ bẩn của bọn chúng, bởi vì hắn đã chết!

Thanh Hoan mặt không đổi sắc nghe hắn nói xong, hỏi: "Cho nên, điều ngươi mong muốn là gì?"

"Xé nát bộ mặt giả dối của chúng! Vì những tu sĩ đã chết trên tay ba người bọn chúng báo thù!""

"Duy Trọng" không biết tìm được tà pháp từ đâu, lại có thể dùng trái tim tu sĩ để tu luyện, cho nên hắn mới có thể tiến bộ nhanh chóng chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi.

""Dù có như thế nào, cũng phải giữ được Vạn Kiếm Tông, giữ được tính mạng của những bách tính vô tội! Nếu để hắn ta đoạt được Tử Vân bảo kiếm, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn!"

Duy Dần vội vàng nói, sau đó cả người hắn toát ra vẻ mất mát suy sụp. "Nhưng ta... Đã chết."

Thanh Hoan nhàn nhạt nói: "Ta đã biết."

-

Lại là thân thể của mình.

Thanh Hoan cau mày, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của mình in trên mặt sông, nội tâm thật sự không biết nói gì.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng hẳn phải bám lên người Duy Dần mới đúng chứ? Hiện tại sao lại... Giống như thế giới trước đây của nữ quỷ Chu Thải, cũng là dùng bộ dáng của bản thân.

Thôi, ngày sau mọi thứ sớm hay muộn sẽ minh bạch thôi, hiện tại rối rắm với chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

Ngọn núi trước mặt cao ngất, đâm xuyên tầng mây, Thanh Hoan lại hoàn toàn không biết mình nên đi hướng nào. Đôi mày nàng vẫn luôn nhíu lại, sau một lúc lâu, trong lòng nàng đành hỏi Hệ thống: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"

【 Chủ nhân, nơi này là chân núi Vạn Kiếm Tông, hôm nay cũng là ngày Mai Ngạo Dung nhập Tông 】

Nghe vậy, Thanh Hoan dẫm lên bậc thang: "Từ nơi này đến đỉnh núi mất bao lâu?"

【 Cái này phải xem tâm trí Chủ nhân có đủ kiên định hay không. Nếu kiên định, bước vài bước liền đến, còn nếu không, cho dù có đi một, hai năm cũng không tới được. 】

Vì thế, Thanh Hoan bước chân hướng về phía trước, chỉ tội nàng người nhỏ chân ngắn, mỗi bước, mỗi cái bậc thang đều cố hết sức. Sau một lúc lâu, Thanh Hoan trở nên tức giận. Cái quỷ gì, đây chẳng phải đang khi dễ nàng tiểu hài tử sao?

Nói ra cũng thật kỳ quái, rõ ràng khi ở chân núi, Thanh Hoan ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi cao ngất chìm trong mây khói, bậc thang càng dài dằng dặc không thấy điểm cuối. Nhưng nàng chỉ mới đi vài bước, ngay lập tức đã bước vào một gian nhà tranh. Trong nhà có hai lão nhân râu bạc đang đánh cờ.

Hạ một con cờ xuống, hai lão nhân kia tựa hồ không nghĩ nhanh như vậy đã có người tới, lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa. Kết quả, nhìn thấy trước mặt là một nữ oa, bọn họ chấn kinh: "Tiểu cô nương, ngươi..."

"Ta tới bái sư." Thanh Hoan bình tĩnh nói. "Hai người ai có thể làm sư phụ ta?"

Ngữ khí dõng dạc thành công làm hai lão nhân vui vẻ. Hai người nhìn nhau, Thanh Hoan lúc này mới phát hiện, đây là một cặp song sinh! Một lão nhân liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Thanh Hoan. Nhân gian có vị là Thanh Hoan, Thanh Hoan."

"Hay cho câu "nhân gian có vị là Thanh Hoan"!" Lão cười ha hả vuốt vuốt râu, búng tay một cái, lão nhân đối diện nháy mắt liền biến mất.

Thấy vậy, Thanh Hoan hiểu rõ, đây chính là thuật phân thân trong truyền thuyết. Lão nhân này hẳn là cảm thấy quá tịch mịch, cho nên mới hoá ra một người giống mình cùng chơi cờ giết thời gian.

"Những người khác leo núi, đều vào chính điện Vạn Kiếm Tông. Ngươi lại cố tình xâm nhập nhà tranh của lão nhân ta, nghĩ đến cũng là có duyên. Vạn năm qua ta cũng chưa tìm được đồ đệ nào có duyên với mình, hôm nay ngươi tới đây, hẳn là vận mệnh an bài. Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"

"Người rất lợi hại sao? Người có thể làm sư phụ ta sao?"

Lão đầu giận quá hóa cười: "Hắc, tiểu nha đầu, ngươi mà cũng dám nghi ngờ lão đầu ta? Ta tất nhiên là lợi hại rồi. Trưởng môn của Vạn Kiếm Tông thấy ta cũng phải kính trọng kêu một tiếng sư thúc tổ!"

【 Chủ nhân, đây hẳn là lão tiên tọa trấn Vạn Kiếm tông - Ngọc Hành Tử, trước mắt đã ở Đại Thừa cảnh trung kỳ được ba ngàn năm 】

Thanh Hoan hiểu rõ. Nàng cũng không ngờ mình vậy mà có thể đánh bậy đánh bạ gặp được Ngọc Hành Tử.

Dự tính đầu tiên của nàng là tùy tiện trà trộn vào Vạn Kiếm Tông, nhìn xem tình huống rồi mới tính tiếp. Dĩ nhiên, nếu có thể gặp được Mai Ngạo Dung, liền giải quyết nàng ta trước.

"Nếu người không dạy ta được giống lời mình nói, ta sẽ không nhận người làm sư phụ." Thanh Hoan nói không chút khách khí.

Ngọc Hành Tử tức giận đến thổi râu trừng mắt, chưa từng có người dám nói chuyện với thái độ như vậy với lão đầu nhi đức cao vọng trọng này, chưa từng có!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv