Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số 4
Năm
Editor: Lạc Tiếu - 16/3/2019
Hoàn thành tâm nguyện của các quỷ hồn, đồng thời, Thanh Hoan cảm thấy mình cũng đang không ngừng trưởng thành. Tuy rằng từng có thống khổ cùng không cam lòng, từng có tuyệt vọng cùng tiếc nuối, nhưng rốt cuộc nàng đã có thể chậm rãi bước ra khỏi cái bóng trước kia.
Hiện tại, nàng là người sấm rền gió cuốn, đặc biệt hiện tại lại có thân phận Đại Hoàng nữ, nếu như lúc này còn sợ đầu sợ đuôi, thật sự là xin lỗi nữ quỷ Thu An.
Bởi vậy, nàng nhất quyết phải nạp Bùi Thiên Hoa làm sườn hoàng phu. Chỉnh đốn tư tưởng xong, Thanh Hoan lập tức mệnh lệnh trong phủ chuẩn bị hôn sự.
Hoàng Nữ phủ giăng đèn kết hoa thật náo nhiệt, ở Lạc Hà Uyển, Nguyên Châu biết được, hừ lạnh một tiếng. Điều này đúng là hợp với ý hắn, nhưng nếu Bùi Thu An vì kích thích hắn mà nạp sườn hoàng phu, nàng ta vẫn là sớm chết tâm đi.
Tình cảm của hắn đã sớm trao cho Tam Hoàng nữ, không thể dung nạp thêm người khác.
Dựa theo tính cách thanh lãnh cao ngạo của Nguyên Châu, hắn quyết định sẽ không đi gặp Thanh Hoan, hai người nước giếng không phạm nước sông, không cho nhau phiền phức, đúng là điều hắn luôn chờ đợi.
Nội tâm Thanh Hoan: Ngươi mạnh miệng nói không cần, mà còn điệu bộ kênh kiệu, muốn độc chết Thu An. Làm người như vậy, không chỉ có trong lòng không áy náy, mà còn đúng lý hợp tình mà hưởng thụ vinh quang làm hoàng phu, đúng là thứ mặt dày vô sỉ!
Nhưng Nguyên Châu không thèm để ý, không đại biểu nhà mẹ đẻ hắn cũng không thèm để ý. Đặc biệt là mẫu thân tính cách ngang ngược, bà phái người mời hắn hồi Nguyên phủ, sau đó là một hồi răn dạy!
Nguyên Châu lúc này mới nhớ tới, Nguyên gia vẫn là phải được sự quan tâm của Đại Hoàng nữ. Cho dù trong lòng hiểu rõ, Đại Hoàng nữ có đổ, Nguyên gia bọn họ cũng không có vấn đề gì, nhưng cha mẹ hắn lại không biết!
Lại nói, trước khi Tam Hoàng nữ chưa thành Đế vương, hắn đúng là phải nhờ cậy Bùi Thu An. Nói cách khác, dù cho nội tâm không thích không ưa Đại Hoàng nữ, hắn lại không thể xé rách mặt với nàng.
Bùi Thiên Hoa lại đang vui vẻ vô cùng. Vốn nghĩ rằng cái gọi là nghi thức nạp phu chỉ cần qua loa là được, lại không ngờ điện hạ lại quan tâm hắn như vậy! Không chỉ tự mình chọn lựa hôn phục cho Bùi Thiên Hoa, còn cố ý an bài hắn ở khách viện, nói là muốn hắn từ nơi đó gả cho nàng!
Thật là hạnh phúc thật là hạnh phúc quá, chẳng sợ ngày hôm sau kêu hắn chết đi, Thiên Hoa hắn cũng thỏa mãn.
Trong kinh thành không ít người đều kỳ quái, không phải chỉ nạp sườn phu thôi sao, Đại Hoàng nữ cần gì long trọng quá mức?
Không chỉ có màu hỷ phục là đỏ thẫm, mà còn nghênh đi vào từ cửa chính! Điều này không hợp lễ nghĩa, nhưng mà lại làm vô số nam tử yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Cũng có không ít người ở trong tối chờ xem Nguyên gia bị chê cười. Tên kia ngày thường vênh mặt tự xưng là hoàng phu, xưa nay đắc ý, hôm nay Đại Hoàng nữ nạp sườn phu, thật sự là đại khoái nhân tâm.
Nguyên Châu ở Lạc Hà Uyển sinh hờn dỗi, dĩ nhiên hắn tức giận không phải chuyện Thanh Hoan nạp thêm nam tử, mà là khó chịu vì nàng không bận tâm tới thể diện của hắn.
Nàng ta làm những thứ màu mè kia không phải đang đánh thẳng vô mặt hắn sao?! Nếu phải hạ mình đi cầu xin nàng sủng hạnh, Nguyên Châu thà chết còn hơn!
Nhưng nghe được ngoài viện truyền đến hoan thanh tiếu ngữ, nhất phái ăn uống linh đình, lại nghĩ đến chuyện mẫu thân ngày đó đã dặn dò mình, Nguyên Châu cắn chặt răng.
Thôi! Nhẫn nhục im hơi lặng tiếng cũng bất quá là lúc này đây! Từ lần kia trở về, Đại Hoàng nữ cũng rất lâu không tới sân của hắn nghỉ tạm, đừng nói là người ngoài, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng cho rằng hắn đã mất sủng.
Cho dù muốn thủ thân với Tam Hoàng nữ, nhưng Nguyên Châu biết chuyện này là không có khả năng. Từ ngày hắn gả cho Bùi Thu An, hắn đã chú định không thể dùng thân thể trong sạch cùng người mình yêu ở bên nhau.
Nguyên Châu sai người rửa mặt chải đầu, thay quần áo, thay hoa phục, tỉ mỉ trang điểm một phen, sau đó đi về hướng tiếng nói cười ầm ĩ kia.
Theo lý thuyết, Nguyên Châu vốn nên chờ sáng mai sườn hoàng phu tới thỉnh an, nhưng hắn không thể chờ, hắn cần phải ở trước mắt bao người, cho bọn họ biết, tuy rằng Đại Hoàng nữ nạp sườn phu, nhưng bất quá là nhất thời ngoạn nhạc! Người nàng yêu nhất vẫn là Nguyên Châu hắn!
Có tâm tư như vậy, hắn càng trang điểm lộng lẫy hơn. Cuối cùng, nhìn tuyệt thế mỹ nam mờ nhạt trong gương đồng, ngay cả chính Nguyên Châu cũng suýt nữa nhìn đến ngây ngốc.
Đằng trước vô cùng náo nhiệt, Thanh Hoan cũng là lần đầu tiên có cảm thụ nạp phu, nàng rất thích, cho nên tâm tình cũng đặc biệt tốt. Sắc mặt xưa nay nghiêm túc hơi có chút mềm hoá, biến hóa này không thoát khỏi ánh mắt của các hoàng muội, đúng là không khác gì trời giáng hồng vũ!
Đại điện hạ vậy mà cũng có lúc ôn nhu như vậy, chẳng lẽ đây là thiết nữ nhu tình trong truyền thuyết?
Nhìn lại tân phu lang đang trùm khăn voan đỏ, mọi người không khỏi sôi nổi tưởng tượng, đây là dung mạo cỡ nào mới có thể làm đại hoàng nữ si mê đến vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nam cũng không được coi trọng a?
Bỗng nhiên, có hạ nhân thông báo nói hoàng phu tới. Mọi người nhao nhao nhìn hướng cửa chính, nơi đó chậm rãi xuất hiện một mỹ nam tử xinh đẹp như bước ra từ tranh vẽ. Trán ve mày ngài, mắt hạnh mũi nhỏ, thật sự là tuấn tú phong lưu, lỗi lạc câu nhân nói không nên lời.
Không ít thần tử còn suýt nữa chảy nước miếng, trong lòng đều không khỏi thầm nghĩ: "Đúng là đệ nhất mỹ nam Chuyên Húc nha, Đại Hoàng nữ thật là có vận khí. Ta hâm mộ quá đi."
Nhưng đối với vị mỹ nam hoàng phu làm mọi người khom lưng này, phản ứng của Đại Hoàng nữ lại rất ý vị sâu xa.
Nguyên Châu liếc mắt một cái nhìn qua, thế nhưng cảm thấy giữa đám người, chỉ nhìn thấy Thanh Hoan. Cho dù là Tam Hoàng nữ hắn yêu thương nhất, cũng không kịp phong thái của nàng.
Con cái trong Hoàng thất phần lớn dung mạo tuấn tú, mà có thể ở trong triều làm quan, cũng đều là người diện mạo đoan chính, trong đó không thiếu nữ nhân tuyệt sắc. Nhưng mà không biết vì sao, liếc mắt một cái, Nguyên Châu lại thấy Thanh Hoan một thân hỉ phục đỏ thẫm.
Tóc dài bị nàng thúc lên đỉnh đầu, một cây trâm ngọc nghiêng nghiêng cài lên, mắt phượng không giận tự uy, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được tâm tình nàng tựa hồ thực hảo.
Giờ phút này, Thanh Hoan đang nắm tay tân phu lang bên cạnh, nhu tình mật ý cúi đầu ở bên tai hắn không biết nói cái gì. Mà những thứ này, đều là trước đây Nguyên Châu hắn có được.
Nói không rõ cảm giác chua xót trong lòng từ đâu mà đến, Nguyên Châu nhẹ nhàng thở phào, tiến lên nhún người hành lễ, đang muốn mở miệng nói chuyện, Thanh Hoan lại vươn một ngón tay điểm ở trên môi hắn.
Ngón tay kia thon dài lại tinh tế, còn mang theo hơi mỏng mồ hôi lại làm Nguyên Châu có chút tâm viên ý mã. Vốn tưởng rằng đây là dấu hiệu Thanh Hoan còn tình cảm với mình, lại không ngờ rằng sau đó nàng đã đẩy hắn qua một bên, tiếp tục nhu tình muôn vàn đi đỡ tân phu lang.
Thì ra, Đại Hoàng nữ bất quá là sợ hắn phát ra tiếng, làm cho tân phu lang không thoải mái.
Chỉ nghe tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc. Nguyên Châu trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy chữ này.
Hắn vội vàng lắc đầu như muốn rũ bỏ. Loại người cao ngạo như Nguyên Châu, trước kia khi Bùi Thu An đối hắn dung túng cùng si cuồng làm hắn thỏa mãn, bây giờ dù trong lòng bất mãn không vui, hắn cũng làm không được chuyện đoạt lấy người hoặc là khiêu khích.
Nguyên Châu dĩ nhiên không phải thích Thanh Hoan, hắn bất quá là bởi vì đồ vật ban đầu vốn thuộc về hắn kết quả đột nhiên thuộc về người khác, trong lòng có chút mất mát thôi. Hắn yêu nhất, chỉ có Bùi Thục Nam.
Quay đầu nhìn về hướng Bùi Thục Nam, lại thấy đối phương mắt nhìn thẳng, căn bản là không nhìn mình. Nguyên Châu ở trong lòng tự an ủi, đây là ở Hoàng nữ phủ, hắn lại là Đại Hoàng nữ chính phu, chuyện hai người từng vui vẻ, dĩ nhiên không thể lộ ra dấu vết. Nghĩ đến đây, hắn liền có lại chút cân bằng, xoay người trở về.
Bùi Thiên Hoa khẩn trương, khẩn trương, khẩn trương, đặc biệt khẩn trương, cả đời này của hắn cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Cho dù đối mặt thiên quân vạn mã địch nhân, lòng bàn tay hắn cũng chưa từng ra nhiều mồ hôi cỡ này.
Huhu. Bùi Thiên Hoa thật là lo lắng mồ hôi làm cho son phấn trên mặt ướt nhèm, vốn dĩ mình đã lớn lên đủ khó coi, trang dung nếu cũng bấy nhầy... Hắn thật sự không có mặt mũi gặp người!
Hít sâu một hơi, Bùi Thiên Hoa nỗ lực bình phục cảm xúc kích động của mình. Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại lạnh lẽo nắm lấy tay hắn, sau đó nhẹ nhàng ở lòng bàn tay hắn gãi một chút, có chút ý vị khiêu khích, càng nhiều lại là trấn an.
Là điện hạ.
Kỳ lạ là tâm thần Bùi Thiên Hoa vậy mà an tĩnh hơn. Dưới lớp khăn voan đỏ, gương mặt lộ ra tươi cười, hắn nghiêm túc quỳ xuống, cùng Thanh Hoan bái đường. Nếu hôm nay hết thảy đều là đang nằm mơ, cầu xin trời xanh làm hắn luân hãm tại mộng này, vĩnh viễn không hề tỉnh lại.
Vào động phòng sau, Thanh Hoan mở khăn voan ra. Vừa nhìn thấy gương mặt vẽ vời đến nhận không ra dưới lớp vải, trong sự chờ đợi người đối diện sẽ kinh diễm của Bùi Thiên Hoa, nàng bật cười.
Mặt Bùi Thiên Hoa lập tức đen lại.
Thanh Hoan thấy đáy mắt hắn bi thương cùng nan kham, nàng vội sai người mang tới khăn vải ướt, ôn nhu giúp hắn lau những cái đó son phấn, dịu giọng nói: "Ngươi không trang điểm đã rất đẹp rồi, vẽ vời lên lại chẳng ra cái gì cả, một chút cũng không xứng với ngươi."
Đây là lời thiệt tình của nàng.
Hừm. Suy cho cùng Thanh Hoan vẫn là tương đối thích nam nhân kiên cường lại độc lập. Đối với chuyện nam nhân ở thế giới này mềm oặt, giống như một đầu ngón tay là có thể chọc đảo, một trận gió là có thể thổi bay, nàng lại không có một chút hảo cảm.
Bùi Thiên Hoa khó nén ngượng ngùng, tuy rằng nhiều năm trà trộn trong quân, ở nơi nữ nhân lớn lên, nhưng hắn vẫn thẹn thùng, đặc biệt là ở đêm nay, rốt cuộc hắn cũng được gả cho người mình thích nhất. "Điện hạ......"
"Lúc này, không được gọi điện hạ." Thanh Hoan nỉ non, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào trong lòng, nhìn đôi mắt đen láy tràn ngập trung thành đối với nàng nằm trong lòng ngực, nhu nhu mà hôn. "Kêu tên của ta đi."
"Này không hợp lễ......" Bùi Thiên Hoa thực kiên trì. "Thuộc hạ chỉ có thể xưng hô ngài là điện hạ..." Tuy rằng, hắn là thật sự rất muốn gọi. Nhưng nếu bị người ngoài biết được, không trừ khả năng sẽ dùng điều đó là công cụ công kích nàng.
Thanh Hoan cười nói: "Vậy cũng tùy ngươi." Tên gì đó bất quá là cái danh hiệu, nàng căn bản là không thèm để ý.
Bùi Thiên Hoa từ nhỏ tập võ, thể lực hơn người, hai người một đêm điên loan đảo phượng, điên đảo gối chăn, đến tận tờ mờ sáng, Thanh Hoan còn đang mút hôn thân mình hắn.
Bùi Thiên Hoa tuy là thân thể cường kiện, cũng không chịu nổi lăn lộn, thế giới này giao cho nữ tử trời sinh thắng nam tử về thể lực, hắn đã sớm bị Thanh Hoan làm đến chịu không được, nhưng không chịu nói với nàng mà lại ngạnh chống.
"Ngủ đi." Thanh Hoan nói, thanh âm ôn nhu đủ làm Bùi Thiên Hoa rơi lệ.
Nhưng hắn không dám ngủ, hắn sợ ngủ rồi, mộng đẹp liền tỉnh. "Không được... Trời sắp sáng, muốn đi thỉnh an Nguyên Châu..." Bùi Thiên Hoa ghi nhớ lễ nghĩa, đồng thời, còn không quên gọi thẳng tên Nguyên Châu.
Sở dĩ đi thỉnh an, là bởi vì hắn không muốn nàng chịu nửa điểm tổn thương, trong lòng hắn kỳ thật là phỉ nhổ Nguyên Châu. Nhưng vì điện hạ, hắn có thể cúi đầu.
Nghe vậy, Thanh Hoan tức khắc dở khóc dở cười. Trên đời này, đổi là bất luận nam nhân nào khác, sau khi được Đại Hoàng nữ sủng hạnh đều sẽ cậy sủng mà kiêu đi? Duy độc người này...
Trong lòng nàng không khỏi lại dâng lên thương tiếc chi ý, cúi đầu hôn hắn một chút, nói: "Không đáng, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thì tốt rồi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, câm miệng, ngủ." Thanh Hoan khí phách nói.
Bùi Thiên Hoa cuối cùng cũng không thể nhịn xuống cơn buồn ngủ nồng đậm, mông lung cố chống cự sức hút của mí mắt, sau một lúc lâu, rốt cuộc đã ngủ.