Lúc ra khỏi nhà Giang Ly, tóc Tô Ngôn vẫn chưa khô, đối mặt với câu nói bâng quơ của La Lan tất nhiên hai người phải cật lực giải thích một phen. Nhưng Giang Thành Văn và La Lan từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt ngờ hoặc đảo quanh hai người, cuối cùng Giang Ly không chịu nổi nữa mới kéo cô ra ngoài.
Trong thang máy, Tô Ngôn mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, sau khi lên xe chạy về Cục thành phố cô mới chần chừ mở miệng: “Chúng ta chạy ra ngoài thế này có ổn không? Hình như dì đã hiểu lầm rồi… Thật ra tôi có thể giải thích rõ ràng…”
“Đừng bận tậm, chỉ là trong nhà tôi đột nhiên xuất hiện phụ nữ nên họ quá mức kinh ngạc thôi, đợi lát nữa hai người tỉnh táo lại sẽ nhận ra trong nhà tôi không có dấu vết nữ giới sinh hoạt hàng ngày, tôi sẽ giải thích rõ cho họ sau.” Giang Ly nhìn thẳng về con đường phía trước: “Không còn nhiều thời gian nữa rồi, bên Ngụy Nhiễm phải tốc chiến tốc thắng, vì hai vụ án mạng đã gây ra chú ý dư luận cực lớn, phía trên muốn chúng ta nhanh chóng kết án, cho người dân một câu trả lời thỏa đáng.”
“Ừm.” Tô Ngôn gật đầu đáp nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, chưa chờ cô nghĩ xong thì xe đã tiến thẳng vào sân lớn của Cục thành phố.
Hai người trở lại văn phòng đội chuyên án, bọn người Hạng Dương và Thái Thành Tể thấy thế thì vội chạy tới hỏi thăm: “Đội trưởng Giang, Ngụy Hòa Chí thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa, có thể tiếp nhận thẩm vấn không?”
“Bệnh viện tạm thời đưa ra thông báo tình trạng nguy hiểm, không ai biết chắc còn mất bao nhiêu thời gian nữa.” Giang Ly đi đến bên bàn làm việc của mình, nhét túi hồ sơ trong tay vào ngăn tủ đầu tiên, tiện tay khóa lại.
“Vậy…” Thái Thành Tể có chút lo lắng.
“Đừng lo, trước khi anh ta mất đi ý thức, Tô Ngôn đã hỏi hết rồi, chúng ta cũng đã nhận được đáp án như dự đoán.
“Vậy thì tốt rồi.” Hạng Dương thở phào một hơi, hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo chúng ta…”
“Tiếp theo chuẩn bị thẩm vấn Ngụy Nhiễm, theo suy đoán của Tô Ngôn thì tốt xấu gì hiện tại cũng đã có bước đột phá.” Nói đến đây, Giang Ly liếc nhìn Tô Ngôn một cái, đáy mắt gợn lên một chút cảm xúc: “Nhưng lần thẩm vấn này, tốt nhất là em đừng tham gia.”
Mới đầu Tô Ngôn cũng hơi sững sờ, nhưng sau khi nhìn anh một cái liền rất nhanh bình tĩnh tiếp nhận quyết định này, khẽ gật đầu tỏ ý mình không có ý kiến gì.
Ngược lại những người khác khi nghe thấy quyết định này đều tỏ vẻ không hiểu nổi, thậm chí là muốn chất vấn. Đinh Khải Nhạc là người kích động nhất, lập tức từ trên ghế đứng dậy: “Đội trưởng Giang? Tại sao lại vậy? Tô Ngôn là người đi theo Ngụy Nhiễm từ đầu đến giờ, tất cả các chi tiết cô ấy là người rõ ràng nhất, ngay cả tiến triển đột phá nhất cũng là nhờ suy đoán của cô ấy, không phải sao?”
Thái Thành Tể mặc dù không kích động như Đinh Khải Nhạc nhưng cũng âm thầm xoa tay đồng ý: “Đội trưởng Giang, chẳng lẽ em gái đã phạm phải sai lầm gì sao? Nếu không thì…” Họ công tác nhiều năm thế này rồi, bị lãnh đạo tạm thời rút khỏi vụ án là chuyện khó chịu cỡ nào, ai cũng hiểu rõ.
“Không phải do tôi phạm sai, mà là vì tôi đúng là không nên xuất hiện trước mặt Ngụy Nhiễm trong thời điểm mấu chốt này, đội trưởng Giang nói không sai.” Tô Ngôn mỉm cười trấn an các đồng nghiệp, bình thản nói: “Lần trước lúc Hùng Hướng Minh chết tôi đã ra mặt giằng co với Ngụy Nhiễm, vì vậy lúc đối diện với tôi cô ta sẽ vô cùng cảnh giác và nhạy cảm, sẽ khiến việc thẩm vấn trở nên khó khăn hơn.”
“Đúng vậy.” Giang Ly gật đầu, tiếp lời nói: “Hiện tại mức độ phòng bị của Ngụy Nhiễm đối với Tô Ngôn quá lớn, vì vậy cô ấy không nên lộ diện nữa, trong lòng Ngụy Nhiễm, Tô Ngôn là một đối thủ cực kỳ thông minh, sẽ chuẩn bị tâm lý đề phòng không chút sơ hở, chúng ta muốn tìm nhược điểm của cô ta cũng sẽ khó khăn hơn. Theo đặc điểm các nạn nhân của cô ta, chúng ta có thể thấy được bản thân cô ta lúc đối mặt với nữ giới có vẻ khá tự tin, sự sợ hãi và thù hận trong lòng một người sẽ không hoàn toàn biến mất, chúng ta phải gây áp lực cho cô ta, phân tán sự chú ý rồi mới có cơ hội một phát ăn ngay được.”
“Sợ hãi, thù hận ?” Thái Thành Tể nhíu mày.
Giang Ly mỉm cười, khóe miệng chưa kịp hạ xuống thì đã có người gõ cửa văn phòng, một người đàn ông lạ mặt ngay sau đó đi tới, nhìn họ cười có chút ngốc nghếch: “Đội trưởng Giang, lãnh đạo của tôi bảo tôi đến tìm anh.”
“Đây lại là ai vậy?” Đinh Khải Nhạc xích lại gần Hạng Dương, nhỏ giọng hỏi.
Tô Ngôn nhìn chằm chằm vào người vừa tới một chút, sau đó mở miệng: “Từ chiều cao, cân nặng, vóc dáng và bộ râu quai nón đặc thù trên mặt thì có hơi giống Hùng Hướng Minh. Loại người như Ngụy Nhiễm tương đối mẫn cảm với những chi tiết đặc biệt, đội trưởng Giang muốn…?”
“Nếu không phải cần thiết thì tôi cũng không muốn dùng đến cách này, hy vọng lần này Ngụy Nhiễm sẽ chịu hợp tác, vậy thì tốt rồi.” Giang Ly bất lực nhướng mày, xem như đồng ý với suy đoán của cô: “Trước đó tôi đã liên hệ với người bạn kia của Hùng Hướng Minh.”
“Lý Dũng Quân?” Tô Ngôn nhớ lại.
“Ừm, bảo hắn nói vài câu cửa miệng của Hùng Hướng Minh cho Tiểu Vương biết.” Anh vỗ tay: “Thái Bao và Hạng Dương, hai người cùng tôi đi vào trước, còn Tô Ngôn dẫn Tiểu Vương đến phòng quan sát bên cạnh đợi, nhìn ánh mắt tôi mà hành động.”
“Rõ.” Mọi người đồng thanh đáp.
Họ lần lượt đi ra khỏi văn phòng, Thái Thành Tể nhìn Tiểu Vương kia mấy lần, cậu ta lại bắt đầu nhìn anh ta cười thân thiện. Anh ta lắc đầu thở dài rồi đi tới bên cạnh Tiểu Vương, vỗ vai cậu ta khuyên nhủ: “Tiểu Vương đúng không? Anh trai cho cậu một lời khuyên.”
“Anh nói, anh nói.” Thái độ Tiểu Vương hoàn toàn kính cẩn.
“Nghe anh đi, lát nữa cậu đi vào thì nhớ kỹ, tuyệt đối không được cười.” Nói xong, anh ta gật gù đắc đi theo Giang Ly phía trước.
Tô Ngôn nghe vậy cũng cúi đầu cười, thật sự đúng là vậy, Tiểu Vương này có gương mặt rất dọa người, nhưng chỉ cần cười lên là lại trở thành bộ dạng ngốc nghếch cực kỳ, nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp chết một con ruồi, nói chung là nhìn rất vui nhộn.
Vài phút sau.
Tô Ngôn và Tiểu Vương theo kế hoạch bước vào phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn, nhìn qua tấm kính trong suốt để theo dõi tình hình.
Ngụy Nhiễm từ lúc rạng sáng bị Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc hỏi xong vẫn bị giữ lại trong này, lúc ba người Giang Ly, Thái Thành Tể và Hạng Dương đi vào thì cô ta đang nằm sấp trên bàn không động đậy, hình như đã ngủ thiếp đi.
“Tỉnh lại đi!” Thái Thành Tể vào chỗ, gõ bàn một cái.
Người phụ nữ đối diện phản ứng lại, cô ta nằm đó khẽ động đậy rồi từ từ ngẩng đầu lên với ánh mắt mơ màng, sau vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu, vô thức cử động cái chân đã bị tê cứng khiến cô ta không tự chủ được mà nhếch miệng lên.
Nét mặt đau đớn trong nửa phút, cô ta mới chậm rãi mở miệng: “Lại tới đấy à? Cảnh sát các người đúng làm bám riết không buông, muốn hỏi gì thì hỏi nhanh chút đi, tôi muốn về nhà với hai con tôi.”
“Ngụy Hòa Chí đang nguy kịch.” Giang Ly thản nhiên nói, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Ngụy Nhiễm nhướng mày lên: “Thì?” Cô ta không vui không buồn, khống chế cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, không vì nghe tin Ngụy Hòa Chí sắp chết theo dự đoán của mình mà cảm thấy hưng phấn vui vẻ.
“Hiện tại cô là người thân và bạn bè duy nhất của Ngụy Hòa Chí mà chúng tôi có thể liên lạc được, vì vậy cảnh sát có nghĩa vụ phải thông báo cho cô biết.” Giang Ly nói xong cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, ra hiệu Hạng Dương cầm cái máy tính bảng trước mặt rồi tiến hành kết nói video từ một nơi nào đó.
Sau vài tiếng bíp bíp, bên đối diện nhận video, trên màn hình xuất hiện hình ảnh, bên kia cũng là một chỗ giống phòng thẩm vấn địa phương. Ngay sau đó vang lên tiếng bước chân, lập tức một người phụ nữ tóc tai bù xù bị đẩy lên ghế, người này chính là Đái Mạn Mạn đang thụ án trong trại tạm giam.
Lúc Ngụy Nhiễm thấy Hạng Dương xoay màn hình tới, cuối cùng cũng có chút phản ứng khác thường, khóe miệng cô ta giật giật vài lần nhưng rất nhanh, gần như không thể phát hiện ra được.
“Đái Mạn Mạn, cô cẩn thận nhìn một chút, xem có biết người trong màn hình không. Trước khi Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai chết, người này có từng tiếp xúc với các cô không?” Giang Ly trầm giọng hỏi.
Đái Mạn Mạn bên kia nheo mắt cẩn thận nhìn một lúc lâu rồi mới lắc đầu: “Không biết.”
“Cô phải nhìn cho kỹ, chuyện này dính dáng tới hai người bạn tốt của cô đấy, cô có muốn chúng tôi sớm phá án để đòi lại công bằng cho các cô không? Ăn ngay nói thật, tuyệt đối không được che giấu.” Thái Thành Tể lạnh lùng nói, âm thanh đầy sự cảnh cáo.
“Cảnh sát, tôi đã nhìn rất kỹ rồi, thật sự không biết mà.” Đái Mạn Mạn hơi dựa về phía sau, cả người giễu cợt, vì tư thế ngồi không đứng đắn nên để lộ ra hình xăm trên bờ vai: “Các người cũng biết đó, làm nghề của chúng tôi phải có trí nhớ tốt và khả năng phân biệt mặt người, tôi nói là chưa từng thấy qua thì đúng là chưa từng thấy.”
“Được rồi.” Hạng Dương đặt máy tính bảng sang một bên, nhưng không cúp đoạn video call này.
“Đây là ý gì?” Ngụy Nhiễm không kìm được mà hỏi, ánh mắt vô thức nhìn về phía màn hình máy tính bảng.
“Chúng tôi vừa hỏi bạn của Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai có quen biết cô không thôi, đây là thủ tục cần thiết.” Hạng Dương cười ha hả: “Đây gọi là công nghệ thay đổi cuộc sống, trước kia đều dùng ảnh chụp, đúng là có chút không tiện.”
Anh ta vừa nói xong, Đái Mạn Mạn phía bên kia ho khan vài tiếng, ra vẻ hơi ngột ngạt.
Lúc đầu Ngụy Nhiễm đã cố chịu đựng, nhưng sau cùng vì bên trong máy tính bảng liên tục phát ra tạp âm nên lại bùng nổ: “Giờ phân biệt xong chưa? Nếu xong rồi thì xin các người tắt thứ này đi!” Lúc cô ta nói ra 2 chữ cuối cùng, rõ ràng là đang cố gắng đè nén lại cảm xúc.
“Rất xin lỗi, chúng tôi hiện tại không thể đồng ý yêu cầu của cô được, vì trong quá trình thẩm vấn sau đây có cần cô ta phối hợp.” Hạng Dương dứt khoát từ chối cô ta.
Hai bàn tay đặt dưới bàn của cô ta đã nắm chặt thành nắm đầu, nhưng trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười, chỉ là quá cứng nhắc, hoàn toàn không có chút ý cười nào trong đáy mắt: “Chẳng phải cô ta đã phân biệt rồi sao? Tôi căn bản không biết cô ta, các người dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ quen biết loại không biết liêm sỉ mà bán thân để kiếm sống này chứ? Tôi nhìn bọn chúng một cái đã cảm thấy ô uế mắt mình!”
Trong lời nói đều là khinh thường nghề nghiệp của đám người Đái Mạn Mạn, thậm chí còn có một sự phẫn nộ kín đáo.
Giang Ly liếc nhìn hai người bên cạnh một cái, thái độ này của cô ta đã giải thích rất rõ lí do tại sao cô ta lại xúi giục Ngụy Hòa Chí gây nên 2 vụ án mạng kia, trong mắt cô ta những người này chính là cặn bã trong xã hội, có lẽ cô ta còn cảm thấy mình làm như vậy là đang cống hiến cho xã hội.
“Có vẻ như cô rất có ý kiến nhỉ.” Thái Thành Tể bật cười một tiếng, như thể anh ta không hề bận tâm tới phản ứng của cô ta.
Nhụy Nhiễm một lần nữa không nhịn được mà nhìn về phía màn hình, cuối cùng giống như đã đạt tới giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng: “Với những ả gái điếm này sao? Tôi đương nhiên có ý kiến, loại người này đơn giản chỉ ỷ vào tuổi trẻ của mình mà không muốn chịu khổ, vì thế mới đi đường tắt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu gia đình vì chúng nó mà tan vỡ, quyến rũ chồng, bạn trai người khác, đây chính là do chính chúng nó tạo nghiệt, một ngày nào đó chúng sẽ phải gặp báo ứng.” Nói tới đây, cô ta cười quỷ dị: “Hai nạn nhân kia của các người là minh chứng tốt nhất đó, chết không toàn thây.”
“Này này, mày đang nói cái đéo gì vậy?” Đái Mạn Mạn đối diện bực bội, không khỏi chửi thề: “Mày thì biết cái rắm gì, bọn tao chỉ vì giữ gìn sự hài hòa của xã hội mà góp sức tôi, nếu không có bọn tao thì mày có biết ngày càng xuất hiện nhiều tội phạm cưỡng gian không hả?” Cô ta ngụy biện: “Hơn nữa, mày trách bọn tao làm gì, sao không đi không quản người đàn ông của mình đi, là đàn ông chủ động tới tìm bọn tao tiêu tiền mà! Vừa nhìn đã biết mày là hoàng kiểm bà* ở nhà rồi, ngày nào cũng oán thán chẳng trách chồng mày ra ngoài tìm niềm vui…”
(*) Hoàng kiểm bà: Chỉ người phụ nữ sau khi kết hôn thì ở nhà chăm sóc con cái, không đi làm, không ăn diện, kiểu như từ nội trợ trong tiếng Việt nhưng mang ý nghĩa châm chọc hơn.
“…” Ngụy Nhiễm bị những lời nói của cô ta kích động từ đầu tới chân, thậm chí đến cả sợi tóc cũng đang run rẩy, đột nhiên cô ta đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh ra sức đập chiếc máy tính bảng kia xuống đất.
Ba!
Trong khoảnh khác đó thời gian như dừng lại.
Giang Ly nhìn thoáng qua cái máy tính bảng đã bị nứt trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh dời mắt về phía Ngụy Nhiễm lúc này đang thở hổn hển: “Cô Ngụy sao lại kích động như thế, chẳng lẽ cô cũng thấy đồng cảm sao? Chồng của cô từng ra ngoài chơi bời à?”
Không có bóng dáng của Đái Mạn Mạn, có vẻ như đối phương đã dần dần kiểm soát lại được cảm xúc của mình, cô ta hít sâu vài lần sau đó mới mở miệng: “Tôi chỉ ghét những loại người đó, chỉ có thế thôi. Chồng tôi mặc dù có đánh tôi nhưng chưa bao giờ có người phụ nữ khác, chưa từng có!”
“Nhưng mà Ngụy Hòa Chí không nói như vậy.”
Ngụy Nhiễm sửng sốt.
Giang Ly: “Thật không may là trước khi Ngụy Hòa Chí mất đi ý thức, cảnh sát chúng tôi đã thẩm vấn qua rồi, anh ta thừa nhận cách đây 2 năm rưỡi, chị của anh ta Ngụy Xu Mỹ và chồng cô Hùng Hướng Minh có phát sinh quan hệ, mấy chục vạn lúc anh ta mở công ty cũng đều là do chồng cô Hùng Hướng Minh cho. Để tôi nói lại nhé, Ngụy Xu Mỹ và chồng cô bắt tay với nhau, chồng cô còn trích tiền đền bù nhà ra cho em trai của tình nhân mở công ty. Sau khi Ngụy Xu Mỹ chết, công ty Ngụy Hòa Chí đóng cửa, cô còn rất hào phòng đồng ý cho Ngụy Hòa Chí đến làm ở tiệm sửa xe nhà mình… Cô Ngụy, chúng tôi thật sự rất nể phục tấm lòng cao thượng bao dung của cô.”
“Chồng tôi và Ngụy Xu Mỹ là trong sạch.” Ngụy Nhiễm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn bất cứ ai trong ba người: “Tất cả đều là do cảnh sát các người phỏng đoán vô căn cứ, luôn miệng nói Ngụy Hòa Chí làm chứng, vậy chứng cứ đâu? Có chứng cứ nào có thể chứng minh họ có quan hệ bất chính chưa? Vì ép tôi nhận tội mà các người đúng là không từ chút thủ đoạn nào, ngay cả loại chuyện ăn không nói có thế này cũng có thể bịa ra được.”
“Tôi chưa từng giết bất kỳ ai.” Cô ta hơi nghiêng người về phía trước, gằn từng tiếng rõ ràng: “Hỏi xong chưa? Tôi muốn về nhà.”
Giang Ly nghiêng đầu, khóe mắt khẽ liếc nhìn tấm kính sau lưng.
Nửa phút sau, cửa phòng thẩm vấn bị người khác đẩy mở, Tiểu Vương lảo đảo bước vào, chào hỏi qua bọn Giang Ly rồi ngồi ở vị trí ngoài rìa.
“Trễ vậy, nãy giờ làm gì ? Chúng tôi đã bắt đầu nửa ngày rồi!” Thái Thành Tể ngồi cạnh cậu ta nên thấp giọng hỏi.
“Uầy, đừng nhắc nữa.” Tiểu Vương không nhịn được xua tay: “Con mẹ nó, trong nhà xảy ra chút chuyện nên gọi điện giải quyết một chút, con mụ hôi hám nhà tôi…” Nói được một nửa dường như cậu ta đã nhận ra ánh mắt của Giang Ly, tình huống cũng không phù hợp lắm nên lập tức im bặt.
Lúc này ánh mắt của Ngụy Nhiễm dán chặt vào người cậu ta, vì quá kinh ngạc mà thậm chí quên cả việc khống chế biểu cảm, gương mặt thanh tú lúc này lộ ra một cảm xúc hết sức phức tạp. Dường như có chút sợ hãi, lại có chút áy náy, nhưng rõ ràng nhất chính là căm hận. Hận đến tận xương tủy, không thể che giấu nổi.