Bảo hiểm Hoành Đức…
Tô Ngôn nhìn tên công ty bảo hiểm trên hợp đồng sau đó nghiêm túc nhớ lại: “Bảo hiểm Hoành Đức này có phải từng được anh Hạng nhắc tới không?”
Giang Ly khẽ gật đầu, sau đó cẩn thận đọc nội dung trong hợp đồng. Thái Thành Tể ở một bên nghe thấy cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua anh Hạng của em có nhắc tới bảo hiểm Hoành Đức, 2 năm trước có người trong công ty họ nhảy từ sân thượng xuống tự sát.”
“Hợp đồng bảo hiểm ốm đau này, ngày là… khoảng 3 năm trước.” Giang Ly chỉ vào chỗ cuối hợp đồng.
“Tôi chưa từng nghe nói đến công ty bảo hiểm này, không phải là kiểu mọi nhà đều biết đến…” Tô Ngôn nhận lấy hợp đồng sau đó đưa một chồng đồ lộn xộn trong tay cho Giang Ly xem lại một lần nữa.
“Ừm, xem ra công ty không lớn lắm, phí bảo hiểm lại rẻ hơn, nhưng một khi đã đến lúc bồi thường bảo hiểm thì chắc chắn không an toàn bằng những công ty lớn khác.” Thái Thành Tể đi đến trước tủ TV, kéo tất cả các ngăn ra, muốn bắt chước cô xem thử còn có cái tủ rỗng nào nữa không: “Trước đây tôi có một người bạn mua bảo hiểm xe bên họ, sau đó xảy ra vài chuyện nên bị trầy xước, tốc độ xử lí và bồi thường phải nói là rất “ba chấm”.”
“Nhưng tóm lại là vẫn có ưu điểm, chẳng hạn như giá rẻ có thể khiến rất nhiều người xiêu lòng.”
Dù sao thì một số người chỉ nhìn thấy cái lợi nhỏ trước mắt, nếu không thì dưới áp lực của các công ty bảo hiểm nổi tiếng đã không sản sinh ra nhiều loại công ty nhỏ như thế rồi.
Tô Ngôn nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ nội dung trên tờ hợp đồng bảo hiểm, mặt ngoài nhìn vào không có gì khác biệt: “Hình như bảo hiểm sức khỏe bây giờ trên thị trường khá phổ biến, loại bảo hiểm ốm đau thuần túy này đúng là không thấy nhiều, mà phí bảo hiểm lại không cao nữa.”
“Tôi đã nói rồi đó, vẫn có ưu điểm mà.” Thái Thành Tể gõ chỗ này vài cái, lát sau lại gõ chỗ khác.
Lúc này điện thoại của Giang Ly vang lên, anh trả đống đồ trong tay lại cho Tô Ngôn rồi đi ra một bên nhận điện thoại, vài phút sau mới trở lại: “Hạng Dương gọi điện bảo đồn cảnh sát bên kia đã cơ bản loại trừ mấy người hiềm nghi xong, tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm, chỉ có gã công ty chạy vặt kia không có. Anh ta đã đi điều tra công ty đó, đã đóng cửa rồi, bước tiếp theo chỉ có thể tìm quản lý công ty đó xem thế nào.”
“Đã lấy hết video giám sát trên tất cả các con đường bên ngoài cư xá Hoa Diệu Phủ, nhanh chóng tìm ra quỹ tích của đối phương sau khi ra khỏi cư xá.”
“Rõ.” Tô Ngôn và Thái Thành Tể đáp.
…
Tối hôm đó, cách cư xá Hoa Diệu Phủ hai con đường có một cái mương dẫn nước sinh hoạt trong thành phố, người dân thành phố Nam Thành gọi là “Rãnh chân chó”, được đào dọc theo một con đường chính rộng rãi, có vài cây cầu nhỏ nối hai bên bờ. Năm nay nước mưa không nhiều, vì vậy mực nước trong mương cũng không cao lắm, bình thường chỉ tới mắt cá chân người lớn, còn chưa tới bắp chân, chỗ sâu nhất cũng chỉ khoảng nửa mét. Nước trong đó không sạch sẽ lắm, bị lẫn một ít rác sinh hoạt. Tốc độ dòng chảy không siết, thậm chí nhìn bằng mắt thường cũng không thấy rõ, chắc chắn không thể so sánh với sông lớn, thậm chí là suối.
Ở bờ bên kia của Rãnh chân chó là một công viên được chính phủ mới xây gần 2 năm, bờ bên này là nhiều cư xá cũ, người già rất nhiều, từ khi công viên được xây xong thì cũng có nhiều người ra đó. Từ sáng sớm cho tới ban đêm trước giờ cơm, khắp nơi trong công viên đều là người, nào là đánh cờ, nhảy quảng trường, ca hát, đúng là rất náo nhiệt.
Mặc dù trời đang tối dần, nhưng mặt trời còn chưa lặn hẳn nên trong công viên vẫn không ngớt người, mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đây tất nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý. Một vài chiếc xe thậm chí còn dừng lại bên đường để rướn cổ sang hóng xem chuyện gì.
Những người lớn tuổi kia tất nhiên không cần nhắc nữa, chen nhau từ công viên ra tới cây cầu nhỏ ngoài Rãnh chân chó để nhìn.
Vài tiếng đóng cửa xe vang lên, rất nhanh sau đó cảnh sát đã xuống xe, kéo dải phân cách giữa mương nước và con đường ra. Giang Ly dẫn người xuống từ một chiếc xe khác, vừa lúc Phương Giai Mậu và Trương Khải Sơn cũng đang đến.
Thái Thành Tể cười hì hì vẫy tay chào Trương Khải Sơn: “Anh Trương, để tìm cho anh cái đầu này mà lúc trưa tôi xuýt bị mù đấy.” Thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ lại nặng nề, đã là nhiệm vụ của cấp trên giao xuống thì tất nhiên là gấp đến đòi mạng.
“Là cái này hả?” Phương Giai Mậu cũng mang thùng dụng cụ đi tới.
“Ừm, mặc dù đêm đó nghi phạm đội mũ che mặt lại, nhưng chiếc xe đó cũng rất bắt mắt, chúng tôi đã lấy video giám sát của Hoa Diệu Phủ sau ngày 28 tháng 10, cuối cùng cũng tìm ra được. Hắn ta có trình độ phản trinh sát nhất định, sau khi ra khỏi Hoa Diệu Phủ còn cố ý đi vào những con hẻm nhỏ không có camera. Chúng tôi lần theo lộ trình của những con đường lớn mới tìm lại được hắn. Theo như video giám sát thì tối đó lúc 11 giờ 8 phút, hắn chạy chiếc xe điện kia đi qua chỗ này một lần, nhưng không có dừng lại. Lúc 11 giờ 15 phút lại quay lại, đậu xe ven đường rồi lấy một cái túi nhựa đen từ thùng xe phía sau, đi qua hàng cây xanh rồi biến mất khoảng 4, 5 phút, camera không quay được tình hình phía trong hàng cây, hơn nữa đám cây cũng khá dày đặc nên cũng không thấy rõ.”
“Lúc hắn đi ra thì không mang theo cái túi nhựa đó nữa à?” Phương Giai Mậu hỏi.
“Ừm, vì hắn ta biến mất chưa đến 5 phút nên có lẽ là ở gần đây, không phải dưới đất thì là trong mương.” Thái Thành Tể nhún vai: “Lát nữa chó cảnh sát sẽ tới, hy vọng lần này không phí công!”
Quả nhiên không lâu sau, chó cảnh sát cũng vào vị trí, bắt đầu công việc tìm kiếm.
Đến hơn 7 giờ tối, việc tìm kiếm ở trong hàng cây cạnh mương cơ bản đã xong, vì vậy mọi người liền bắt đầu xuống mương tiến hành tìm dưới nước, vì mực nước quá nông nên đến thuyền nhỏ cũng không đi được, chỉ có thể tự phân chia nhau mà kiểm tra thủ công.
Tô Ngôn cẩn thận trèo xuống từ dốc bờ kè xi măng, Thái Thành Tể đứng trên đống bùn cạn thấy thế thì chun mũi lại, vội vàng nhắc nhở: “Em gái, bùn dưới nước trơn lắm, em đừng ỷ y nước không sâu, lỡ như té một cái là ăn đủ đấy.” Nói tới đây, anh ta nhìn sang Giang Ly đang đứng cách họ một khoảng, hạ thấp giọng: “Em có ngửi thấy mùi gì không, đừng nói là rác rưởi, trong này phân với nước tiểu gì cũng đều có hết, có tin không?”
“Tin chứ, đó chẳng phải là lí do chúng ta phải mặc kín mít thế này sao?” Tô Ngôn giơ giơ cánh tay, bộ đồ bảo hộ chống nước trên người bị ma sát phát ra tiếng sột soạt, cô dùng bàn tay mang găng tay của mình kéo khẩu trang lên: “Mau làm việc đi!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đến hơn 8 giờ tối, vũng bùn chỗ Tô Ngôn đã hoàn toàn đục ngầu, cô vừa duy trì thăng bằng của mình vừa cúi người xuống nước sờ soạng. Túi ni lông đen trong Rãnh chân chó nhiều hơn họ tưởng tượng, mỗi khi tìm thấy 1 cái phải lập tức mở ra để xác nhận, hương vị đúng thật là choáng ngợp. Trong đó chưa gì thì cũng không cần nhắc tới nữa.
Sau khi mở thêm 1 túi nữa, Hạng Dương ném đồ vào trong một cái thùng lớn được cảnh sát chuẩn bị sẵn, đi sang một bên kéo khẩu trang xuống thở hổn hển: “Mấy năm nay chẳng phải nói công tác bảo vệ môi trường rất hiệu quả sao? Tôi đúng là ngây thơ, còn nghĩ chỉ cần tìm một lát là ra rồi chứ.”
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Người thường xuyên bới rác như Phương Giai Mậu đã quá quen với cảnh tượng này, mặt không biến sắc chút nào: “Mấy năm nay chính phủ đã đầu tư rất nhiều tiền rồi, nghe nói lúc đầu Rãnh chân chó này nổi tiếng là bẩn, đến hè một cái thì mùi dậy lên tới 5 km. Giờ tuy còn chút rác nhưng suy cho cùng thì ý thức của người dân cũng được nâng cao rồi, chính quyền cũng thường xuyên đến dọn dẹp đấy.”
Mặc dù Tô Ngôn bị khẩu trang che hơn nửa mặt nhưng từ đôi mắt lộ ra vẫn cho thấy cô đã bật cười sau khi nghe Hạng Dương nói, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tay vẫn sờ soạng dưới nước. Chỗ của cô đứng hiện tại là nơi sâu nhất, cánh tay luồn dưới nước ngập thẳng tới vai cô.
“Thế nào?” Hạng Dương trước chú ý tới động tác của cô.
“Tảng đá…” Tô Ngôn không xác định được: “Hình như dính vào một cái túi nhựa…” Chưa dứt lời cô đã dùng sức kéo một cái, nâng một tảng đá lớn nặng chừng 3 4 kg lên khỏi mặt nước, cùng với đó là một cái túi ni lông đen.
“Để tôi!” Phương Giai Mậu không quản dưới chân trơn trượt, sải chân chạy vọt tới, cẩn thận nhận lấy tảng đá kia.
Tô Ngôn tháo túi ni lông ra khỏi tảng đá, dưới ánh mắt của mọi người từ từ mở ra, một hương vị không tả nổi xộc thẳng vào mặt cô.
“Đúng không… Đây là Kỳ Khả Linh đúng không?” Phương Giai Mậu nín thở hỏi.
Nhưng vào đúng lúc này, Giang Ly cách đó khoảng 20 mét bỗng cũng lấy một khối đá ra từ dưới nước, trên đó cũng có một cái túi ni lông màu đen quen thuộc.
Mọi người đều dời ánh mắt qua, Thái Thành Tể tiến lên giúp tháo cái túi ra, chỉ nhìn một chút đã muốn nôn khan: “Tôi… con mẹ nó đây…”
Bên trong rõ ràng cũng là một cái đầu, nhưng không mới như cái trong tay Tô Ngôn, xương sọ cũng bị vỡ vụn, hoàn toàn không còn nguyên vẹn, vì ngâm trong nước lâu ngày mà mùi vô cùng “tuyệt vời”.
“Đi lên rồi nói.” Giang Ly trầm giọng nói: “Những người còn lại tiếp tục kiểm tra kỹ càng.” Đã xuất hiện cái đầu thứ 2 rồi, ai biết có cái thứ 3 hay không!
Trương Khải Sơn phía trên đã sớm chuẩn bị một chỗ, trải tấm bạt chống nước đã khử trùng trên đất, Tô Ngôn và Giang Ly đi lên thì liền nhẹ nhàng đặt 2 cái đầu lên đó.
Thái Thành Tể đứng một bên chỉ vào 2 cái đầu: “Lão Trương, anh không phải muốn có đầu sao? Cho anh ngay 2 cái đấy.”
Trương Khải Sơn vẫy tay với anh ta sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra 2 cái đầu, một lát sau thì chỉ vào cái đầu mà Tô Ngôn phát hiện: “Phán đoán sơ bộ thì cái này hẳn là của người chết Kỳ Khả Linh, từ hình dạng vết cắt ngang chỗ và thời gian ngâm trong nước, đều tương đối phù hợp. Còn cái này…” Anh ta lại chỉ tiếp vào cái đầu Giang Ly xách lên: “Hẳn là bị vứt khoảng buổi sáng 2 ngày trước Kỳ Khả Linh, chuyện này cho thấy…”
“Cho thấy chúng ta còn một nạn nhân nữa chưa phát hiện, thời gian tử vong ít nhất là 3 đến 4 ngày.” Giang Ly nói tiếp.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào 2 cái túi đen, nghe anh nói thì trong lòng đều trầm xuống. Đột nhiên lại xuất hiện thêm một người chết nữa, tất nhiên là chuyện họ không muốn xảy ra nhất.
Cuộc tìm kiếm dưới đáy mương vẫn tiếp diễn.
…
Sau nửa đêm, cuộc tìm kiếm trong khu vực Rãnh chân chó của cảnh sát cuối cùng cũng sắp kết thúc, không phát hiện ra cái đầu nào nữa. Nhưng không ai đảm bảo được nghi phạm chỉ vứt xác ở một khu vực này. Giang Ly không thể không xin chi viện từ phía trên được, tiến hành thêm một cuộc kiểm tra toàn diện ven đường Rãnh chân chó, chắc chắn sẽ là một khối lượng việc khổng lồ.
Văn phòng đội Chuyên án, Cục thành phố.
Mọi người lê một thân mỏi mệt lần lượt trở lại văn phòng, vài người gục xuống tại chỗ của mình không buồn dậy nữa. Thái Thành Tể đưa cánh tay mình lên mũi ngửi ngửi, xuýt chút nữa ngất tại chỗ: “Không được rồi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi phải đi tắm rửa thay quần áo, 3 ngày không chợp mắt tôi có thể chịu nổi, nhưng cái mùi này thật sự là không nhịn được.”
“Anh Trương và lão Phương quả thật là trâu bò mà…” Hạng Dương đi theo cảm khái, họ chỉ mới tiếp xúc với mấy thứ mùi này một chút, còn hai người kia có thể xem là liên tục.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nghỉ một chút đi, có chuyện gì thì mai nói sau!” Giang Ly vỗ tay, ra hiệu cho tất cả trở về ký túc xá: “Còn khoảng 6 tiếng nữa là tới giờ làm việc, mọi người có thể ngủ một lát.”
“Được…”
“Cảm ơn đội trưởng Giang…”
Lúc Tô Ngôn cũng đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Giang Ly vẫn chưa đi, cô liền dừng bước tò mò hỏi: “Đội trưởng Giang không về ký túc xá sao?”
“Tôi à… Tôi còn có việc.” Anh nhanh chóng mặc áo khoác lên, kéo khóa áo: “Tôi định đi bàn chuyện với đội trưởng Chung của đội Càn quét tệ nạn lần này một chút, chúng ta chắc sẽ ngạc nhiên với đường dây của anh ta.”
“Ý anh là, căn cứ theo trắc tả hiện tại thì mục tiêu của nghi phạm có khả năng là tất cả những phụ nữ liên quan tới Kỳ Khả Linh, vì vậy phải thông qua “đồng nghiệp” trên mạng của Kỳ Khả Linh để lần ra tên của nạn nhân vô danh kia sao?”
“Ừm, chắc đội trưởng Chung đang chửi đấy.” Giang Ly nhẹ nhàng nhún vai nói.
Tô Ngôn bỗng phản ứng lại: “Nhưng giờ đã gần 3 giờ sáng rồi, bọn người đội trưởng Chung tăng ca à?”
“Không có.” Giang Ly mỉm cười: “Tôi đến nhà anh ta nói chuyện, phải nhân lúc người này còn đặc biệt tỉnh táo, mùi cơ thể của tôi đúng lúc có thể giúp anh ta sảng khoái. Dù sao anh ta cũng chỉ là một lão độc thân 40 tuổi thôi, buổi tối cũng không có gì để giải trí.” Nói xong anh liền biến mất ngoài cửa.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn người Tô Ngôn vừa đến văn phòng, còn chưa ngồi nóng đít thì trong hành lang đã truyền đến một giọng nói của đàn ông, miệng đang hùng hổ chửi ầm lên: “Con mẹ nó, oắt con lông chưa đủ dài, không có chuyện gì làm thì muốn nhổ lông tôi à! Giang Ly? Người đâu?”
“Ai vậy?” Đinh Khải Nhạc hơi giật mình hỏi.
“Hi… Không có ai, nghe tiếng thì chắc là Chung Vĩ Văn, đội trưởng Giang lại chỉ định nhổ lông anh ta lần nữa, không giận mới là lạ.” Hạng Dương cười ha hả, nhìn thoáng qua Giang Ly hôm qua không biết trở về lúc nào, bây giờ đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Một giây sau, vang một tiếng bịch, cửa văn phòng đã bị người bên ngoài đá văng, một người đàn ông lưng hùm vai gấu hùng hổ xông vào, nét mặt đầy sự dữ tợn, da màu lúa mạch, hình tượng này mà đi ra đường thì trẻ con nhìn thấy đều khóc thét.
Đối phương đi thẳng tới bên cạnh Giang Ly, vươn tay dùng sức đẩy: “Ranh con, tôi cũng phục cậu thật đấy, tối qua chạy tới nhà tôi, hôm nay tôi sao có thể để cậu ngủ ngon lành thế này được?”
Giang Ly thở dài lắc đầu, duỗi cái lưng mệt mỏi: “Đội trưởng Chung đã đến thì hẳn có tin tốt rồi.”
“Đm…” Chung Vĩ Văn nuốt câu chửi thề định nói vào, trước mặt nhiều người như vậy cũng phải chú ý hình tượng một chút: “Người cậu muốn tôi đã mang về từ sáng sớm rồi, đừng nói anh trai không chừa mặt mũi cho cậu, nếu có lần sau nữa tôi sẽ đánh gãy chân cậu đấy!” Sau khi nói xong vẫn chưa hả giận, đưa tay hất đầu Giang Ly một cái rồi mới xoay người rời đi.
“Cảm ơn nhé!” Người đàn ông ngồi trên ghế nói cảm ơn. “Tự mình vào lồng xách người ra đi!” Một tiếng rống từ ngoài hành lang truyền tới.