“Anh ta thường xuyên không về nhà sao?” Thái Thành Tể nghe vậy thì rất hiếu kỳ.
Ngụy Nhiễm thở dài, gật đầu: “Bình thường trong tiệm anh ta tương đối bận rộn, còn có một cặp anh em nữa, 2 3 ngày không gặp cũng là chuyện bình thường. Mà…” Nói tới đây cô ta đột nhiên ngừng lại không nói tiếp, nghẹn ngào một chút rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hỏi: “Mong các anh có thể nhanh cóng bắt được hung thủ…”
“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Hạng Dương liên tục an ủi, sợ đối phương lại khóc lóc ầm ĩ lần nữa.
“Vậy… Thi thể của chồng tôi… khi nào tôi có thể mang về?” Ngụy Nhiễm nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy đau thương cùng khẩn khoản.
“Vì là một vụ án giết người nên phải chờ pháp y của chúng tôi hoàn tất nghiệm thi thì người nhà mới có thể mang đi được.”
“Vậy được rồi…” Ngụy Nhiễm tỏ ý mình đã biết, trạng thái tinh thần của cô ta có chút hoảng hốt, không biết có phải vì bị kích thích khi đột nhiên biết được tin chồng mình chết không. Cô ta cúi đầu túm lấy góc áo của mình: “Không biết ở đây còn gì cần tôi hỗ trợ nữa không, lúc nãy tôi đi vội quá… Hai đứa nhỏ vẫn đang ở nhà… Chúng còn nhỏ tuổi, mà mẹ chồng tôi lại hoạt động không tiện… Lát nữa bọn trẻ tỉnh giấc phát hiện tôi không có ở nhà sẽ khóc rống lên mất…”
Giờ cô ta đang rất mơ hồ, căn bản không quan tâm đến chuyện người khác có đang nghe cô ta nói hay không: “Về nhà tôi còn phải nấu cơm, chúng sẽ đói mất, Hùng Hướng Minh… Hướng Minh… Chúng còn chưa biết ba của chúng đã không còn nữa rồi… Tôi phải nói thế nào đây, hu hu hu!” Lải nhải với chính mình xong, cuối cùng cảm xúc của cô ta cũng sụp đổ, ngồi sụp xuống đất khóc không ra hơi.
Ba người Giang Ly lập tức đơ người, mặc dù nhiều năm qua an ủi cũng không ít người nhà, nhưng mỗi lần gặp người nhà là nữ giới thì bọn họ vẫn như bị mèo ăn mất lưỡi, không nói được lời an ủi nào.
Thái Thành Tể và Hạng Dương nghĩ hay là để đối phương về nhà để ổn định cảm xúc trước, nếu cứ ở đây khóc lóc mãi cũng sẽ không hay. Ngay trước khi họ định mở lời thì Tô Ngôn vốn đang ngồi xổm an ủi cô ta bỗng ngẩng đầu lên, nháy mắt ra hiệu với họ. Mặc dù hai người không biết cô đang định làm gì, nhưng cũng kịp thời nuốt lại những lời định nói xuống.
Trái lại Giang Ly một bên nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn Ngụy Nhiễm đang vùi đầu khóc thút thít, cuối cùng hình như đã hiểu ra gì đó, anh vẫy tay với hai người Thái Thành Tể: “Đàn ông ở đây không tiện lắm, chỗ này giao cho Tô Ngôn trước, mấy người đi làm gì thì làm đi!”
Hai người sao có thể không nghe theo được, mặc dù không biết anh và Tô Ngôn đang “ăn ý” làm gì nhưng vẫn theo lời xoay người đi. Một lát sau, hành lang ngoài phòng pháp y đã trống rỗng, chỉ còn lại 2 người phụ nữ cùng với tiếng khóc khe khẽ.
Khoảng mười mấy phút sau, Ngụy Nhiễm khóc lóc đến kiệt sức đã ngồi bệt xuống đất, thật ra khóc khi cảm thấy buồn cũng là một cách tốt để phát tiết, ít ra sẽ không bị kìm hãm đến mức xuất hiện bệnh tâm lý.
“Thật xin lỗi, tôi thất thố* quá.” Cô ta nói, giọng hơi khàn vì lúc nãy đã khóc quá to.
(*) Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
“Không sao, tôi hiểu mà.” Tô Ngôn cũng ngồi xuống đất cùng cô ta, tiện tay đưa tới một túi khăn giấy sau đó tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “Là thế này, vì vụ án của chồng cô là án giết người nên để có thể mau chóng phá án, cảnh sát chúng tôi cần đến nhà và cửa tiệm nhà cô để tiến hành lấy bằng chứng, nếu được như thế thì chúng tôi có thể sớm xác định được động cơ gây án. Tôi tin rằng cô và người nhà cô cũng đều mong biết được chân tướng của sự thật, đúng không?”
“Đến nhà?” Ngụy Nhiễm nghe vậy thì đôi mắt hơi tỉnh táo lại, có chút không hiểu nhìn Tô Ngôn.
“Ừm, đây cũng là thủ tục thôi, mong cô thông cảm.” Vẻ mặt của Tô Ngôn lúc này không hề gay gắt mà hoàn toàn dịu dàng, hơn nữa cô cũng là nữ giới, vì vậy cũng dễ dàng tiếp cận tiềm thức của người khác.
Tất nhiên Ngụy Nhiễm cũng cảm thấy vậy, hiện tại cô ta rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều so với lúc nãy đứng cùng với 3 người đàn ông, có lẽ vì cảm xúc lên xuống mấy lần nên cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nghe Tô Ngôn giải thích như vậy, cô ta cũng không nói thêm gì, chỉ hơi do dự rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Vậy… Lát nữa các cô định về cũng tôi hay sao?”
“Có tiện cho cô không? Nếu cô muốn về nhà để thông báo trước thì chúng tôi có thể đến sau.”
“Có gì để thông báo chứ…” Ngụy Nhiễm cười chua chát: “Hai đứa bé còn nhỏ, chúng cũng không hiểu gì cả, mẹ chồng tôi thì… không nhắc tới cũng được. Chỉ là khó tránh sẽ khiến hàng xóm chú ý, vốn dĩ đàn ông là trụ cột trong nhà, sau này không biết… không biết cô nhi quả mẫu chúng tôi phải gánh chịu những gì!”
Tô Ngôn đứng dậy, vươn tay kéo người phụ nữ yếu ớt bên cạnh lên, nghe đối phương nói lời này xong về liền cụp mắt, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ta, miệng nói khẽ: “Sau này sẽ ổn thôi.”
…
Bọn người Giang Ly tất nhiên không ngờ Tô Ngôn sẽ thuyết phục Ngụy Nhiễm thuận lợi như vậy liền, vì thế lúc sáng sớm trời còn tảng sáng, họ cùng với Ngụy Nhiễm, mang theo đồng nghiệp đội kỹ thuật tiến thẳng đến nhà Hùng Hướng Minh.
Nhà Hùng Hướng Minh và Ngụy Nhiễm nằm ở khu vực rìa thành phố, là một khu dân cư cao tầng, nghe nói khu vực này đều là các hộ di dời sau khi tái kiến thiết, vì vậy điều kiện của khu dân cư này chắc chắn không thể bằng với những khu cao cấp trong thành phố. Không có nhiều cây xanh, thời tiết mặc dù khá ấm áp nhưng vẫn trống trải.
Dựa vào chỉ dẫn của Ngụy Nhiễm, hai chiếc xe cảnh sát cuối cùng cũng dừng lại dưới lầu toà nhà số 23. Toà nhà chỉ có một thang máy rất nhỏ, nhiều người như vậy chỉ có thể chia ra 2 nhóm mới lên được tầng 17.
Ra khỏi thang máy rồi rẽ trái, Ngụy Nhiễm đến trước một cánh cửa, lấy chìa khoá ra mở cửa. Đây là một căn nhà 2 phòng ngủ, không lớn lắm, vừa mở cửa ra đã nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Nguỵ Nhiễm đã dùng tốc độ cực nhanh chạy vào phòng ngủ phía Bắc, sau đó giọng ru nhẹ nhàng của cô ta cũng vang lên.
Tô Ngôn mang bọc giày vào, chậm rãi đi tới trước cửa phòng ngủ, ánh sáng bên trong rất tối, Ngụy Nhiễm đang ôm trong ngực một cô bé khoảng 2 3 tuổi dỗ dành, bên chân là một cậu bé khoảng 5 6 tuổi đang đứng, nét mặt rất nghiêm túc, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mẹ và em gái. Rèm của trong phòng đang khép lại, có thể lờ mờ thấy được trên giường có một chỗ phồng lên, có vẻ như có ai đó đang nằm ở đó.
Vất vả lắm mới ru được con gái trong tay ngủ, Ngụy Nhiễm một tay ôm con gái, một tay dẫn con trai bước ra khỏi phòng ngủ, thấy cô nhìn chằm chằm trên giường liền ngượng ngùng mím môi: “Mẹ chồng tôi mất khả năng tự chăm sóc đã lâu rồi, lúc nãy tôi không có ở nhà, hai đứa nhỏ tỉnh dậy không thấy tôi nên mới chạy sang phòng này tìm. Chúng tôi còn một gian phòng ở phía nam nữa, các người muốn điều tra gì xin cứ tự nhiên.” Sau khi nói xong, cậu bé dưới chân ôm chặt đùi cô ta, rõ ràng là hai bạn nhỏ này hơi hoảng sợ vì trước nhà mình đột nhiên xuất hiện nhiều cô chú đến thế.
Giang Ly khẽ gật đầu, có sự đồng ý của anh, người đội kỹ thuật bắt đầu làm việc.
Ngụy Nhiễm thoáng nhìn qua, sau đó dẫn hai đứa bé tới bên bàn cơm, sắp xếp chỗ ngồi cho con trai trước rồi lấy giấy bút ra, dặn nó ngồi yên lặng ở đó vẽ tranh. Sau đó cô ta ôm bé nhỏ ngồi sang một bên, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi.
Tô Ngôn dời ánh mắt ra khỏi phòng ngủ, xoay người đi lòng vòng trong nhà, cuối cùng đứng trước sô pha với Giang Ly ở phòng khách, hai người bọn họ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt đặt trên cái tủ TV, trên đó bày biện một chai thuốc trị thương, còn có iodophor* và bông ngoáy tai, thuốc giảm đau.
(*) Dung dịch sát trùng á.
“Tôi cảm thấy…” Cô thấp giọng: “Hẳn là như thế rồi.”
“Ừm.” Giang Ly giống như đã hiểu được ý nghĩ “thần bí” của cô, lập tức tỏ vẻ đồng ý, sau đó lấy điện thoại ra giải thích: “Cô xem trước chỗ này đi, tôi ra ngoài báo cáo lên trên một chút, cần phải liên hệ lại 5 thành phố trước để xem có phải là ngoại lệ không. Nếu như các thành phố trước đều không có phát hiện thì cũng cần thời gian để xác minh lại.” Anh nói xong liền quay người mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi anh đi khỏi, Tô Ngôn hơi suy tư một chút, sải chân bước đến cạnh bàn ăn, đứng nhìn một vòng tủ rượu, trên đó có mấy loại rượu cùng với chén bát, cũng không có gì đặc biệt. Sau đó cô nhìn sang hai đứa con của Nguỵ Nhiễm, cuối cùng nói: “Bình thường đều là cô ở nhà chăm sóc bọn nhỏ sao?”
Ngụy Nhiễm tỉnh táo lại, chớp mắt phản ứng lại câu hỏi của cô, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ là 2 đứa nhỏ, mẹ anh ta cũng cần có người chăm sóc.”
“À…” Tô Ngôn lập tức lại nhìn phía cậu bé đang hết sức tập trung dùng bút bôi bôi xoá xoá trên giấy, cô cúi đầu cười hiền hậu: “Em đang vẽ gì thế?”
Cậu bé hơi dừng bút một chút nhưng cũng chỉ là giương mắt lên liếc qua cô, giống như đang sợ người lạ nên không lên tiếng.
“Vẽ người sao? Nhìn rất đẹp.” Tô Ngôn lại từ một góc độ khác cẩn thận nhìn, tán dương một câu.
“Thằng bé thích nhất là vẽ gia đình chúng tôi, trong nhà toàn là tranh nó vẽ, không 100 thì cũng 80 bức.” Ngụy Nhiễm nghe thấy con mình được khen thì cuối cùng cũng nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu con trai, thể hiện tình mẫu tử sâu sắc.
“Vậy à…” Tô Ngôn cười đáp lại, cũng không nói tiếp nữa, đi dạo một vòng trong phòng khách rồi đi vào phòng ngủ phía nam.
Trong phòng rất bừa bộn, một cái giường 1.8 mét cùng với một cái tủ quần áo, còn có rất nhiều thứ bừa bãi chất đống trong góc, cộng thêm 2 đồng nghiệp vừa đến đang tiến hành lấy bằng chứng nữa nên nhìn rất chật chội. Cô đi tới cạnh cửa sổ, lấy ra trên bệ cửa một xấp giấy A4 từ một cái thùng giấy, trên đó vẽ đủ loại hình người, nét vẽ non nớt, có thể nhìn ra đây là tranh vẽ mà Nguỵ Nhiệm vừa nói đến.
“…” Cô nhìn thấy những bức tranh này, một tiếng thở dài lặng lẽ thoát ra.
Việc điều tra lấy bằng chứng cũng không có gì phức tạp vì chỗ này là nhà của nạn nhân, hơn nữa Hùng Hướng Minh thật sự đúng như Ngụy Nhiễm nói, bình thường thời gian ở nhà rất ít nên cũng không có nhiều vết tích sinh hoạt liên quan tới anh ta.
Chưa tới 1 tiếng sau, Giang Ly trở về, khẽ vuốt cằm nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn hiểu ý, sau khi xác nhận các đồng nghiệp bên đội kỹ thuật đã hoàn thành công việc, cô lại đi tới chỗ Ngụy Nhiễm: “Hôm nay rất cảm ơn cô đã phối hợp, chúng tôi sẽ đem những vật này về để tiến hành điều tra thêm, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, những thứ này sau khi kết án sẽ trả lại cho cô.”
“Được…” Ngụy Nhiễm đứng lên, nét mặt có chút đờ đẫn.
“Còn nữa, là thế này, chúng tôi còn phải đến chỗ cửa tiệm sửa chữa của chồng cô để em một chút. Cô xem có ai có thể trông hộ mấy đứa trẻ không? Dù sao thì… cũng có hơi bất tiện.”
Nhắc đến hai đứa trẻ, Ngụy Nhiễm cuối cùng khôi phục lại một chút sức sống, cô ta nhìn con gái trong tay, do dự vài giây rồi gật đầu đáp: “Lát nữa tôi gọi điện cho chị gái tôi, bảo chị ấy sang trông giúp tôi một chút, nhưng chắc cũng phải tới chiều chị ấy mới đến được…”
“Không sao, vậy chúng tôi về Cục thành phố chờ tin của cô.”
Sau khi nhận được câu đồng ý của đối phương, Tô Ngôn và Giang Ly cũng lần lượt quay về Cục thành phố, Ngụy Nhiễm cũng không bắt họ chờ quá lâu, vừa qua giờ cơm trưa cô ta đã một mình đến tìm đội chuyên án.
Nhưng cô ta cứ nghĩ bản thân tới để tiếp tục phối hợp với cảnh sát đến cửa tiệm lấy bằng chứng, không ngờ tới trực tiếp bị mang vào phòng thẩm vấn.
Cô ta bứt rứt ngồi trên ghế, bất an nhìn xung quanh, đúng lúc này, cửa mở ra, Tô Ngôn và Hạng Dương bước đến ngồi đối diện.
“Không phải là đến cửa tiệm sao?” Ngụy Nhiễm mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là sẽ đi, nhưng trước đó còn có chuyện khác cần cô hết sức hợp tác.” Tô Ngôn nói với vẻ tiếc nuối: “Chúng tôi đã liên lạc với quản lý khu dân cư và đồn cảnh sát trước rồi, quản lý nói họ đã nhận được rất nhiều khiếu nại từ hàng xóm của cô, đồn cảnh sát cũng có hồ sơ ghi chép lại hàng xóm cô từng báo cảnh sát. Cộng thêm việc trên tủ TV nhà cô có để những loại thuốc kia, vì vậy xin mạn phép hỏi một câu… lúc Hùng Hướng Minh còn sống có phải đã có hành vi bạo hành với cô không?”
Ngay từ khi cô nói được nửa chừng thì cả khuôn mặt Ngụy Nhiễm đã tái nhợt, lúc 4 chữ “hành vi bạo hành” vừa được thốt ra, đối phương đã tỏ ra sợ hãi, phản ứng vô cùng kịch liệt: “Không có!”
Tô Ngôn vẫn ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang bật dậy. Dưới ánh mắt của cô, Ngụy Nhiễm cũng cảm thấy hành động của mình hơi quá mức nên đành giơ tay vén mấy sợi tóc vương trước lại lại, ngồi xuống lắc đầu phủ định: “Không có.”
Tô Ngôn đã đoán được những lời phủ định này của cô ta, tỷ lệ bạo lực gia đình trên toàn quốc là khoảng 30%, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày có rất ít nữ giới đứng ra thừa nhận. Vì con, vì người già, vì mặt mũi, hoặc là vì tâm lý bị người bạo hành chèn ép, lý do đều khác nhau, vì mỗi người đều có một nỗi lo của riêng mình.
Vì vậy cô cũng không bắt bẻ lời nói của cô ta nữa, thay vào đó, cô lấy vài tờ giấy ra từ trong túi, bày từng tờ trên mặt bàn.
“Đây là… ?” Đồng tử Ngụy Nhiễm hơi co lại, trước mặt chính là mấy bức tranh bình thường con trai cô ta vẽ, cô ta hoàn toàn không hiểu con mình có liên quan gì, ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.
“Trẻ con sẽ không nói dối, đôi khi cô nghĩ nhẫn nhịn và nhượng bộ là đang bảo vệ con mình đúng không? Nhưng trong mắt bọn chúng, hành động tàn bạo của người cha đối với mẹ mình đều tạo thành tổn thương cả đời!” Tô Ngôn chỉ mạnh vào một bức tranh: “Trong bức tranh này, người cha toàn bộ đều được vẽ bằng màu đen, nhưng người mẹ lại là màu đỏ, mà trên mắt, thân người, cánh tay của người mẹ đều có thêm những nét vẽ linh tinh. Cô nghĩ đây chỉ là vẽ bây thôi sao? Nó cho thấy cô trong mắt thằng bé chỉ là một hình tượng đầy sẹo và vết thương!”
“Tôi…”
“Sự dung túng và tha thứ hết lần này tới lần khác của cô đổi lại được gì? Sự thăng cấp bạo lực đối với cô và sức khoẻ tinh thần của hai đứa nhỏ đã hình thành nên một loại tổn thương không cách nào bù đắp được.” Tô Ngôn hít sâu một hơi: “Nhìn xem tranh của con trai cô đi, nó mới bao nhiêu tuổi? 5 tuổi ư?”
Một giây sau, Ngụy Nhiễm bưng mặt đau đớn khóc thành tiếng.