“Vậy đó rốt cuộc là thứ gì?!” Ánh mắt Giang Ly sắc bén khác thường: “Nếu giờ ông không nói thật thì Quách Lâm Duyệt mới gặp nguy hiểm đấy!”
“Là đạn, một viên đạn.” Việc đã đến nước này, Quách Hải Sinh hoàn toàn không giấu diếm nữa, chuyện định âm thầm để vợ mình đi giao dịch cứu con gái về đã bị phá ngang, giờ ông ta không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
“Đạn gì?”
Ông ta giơ tay lên sờ vào vai trái của mình, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sắc mặt của Giang Ly thay đổi: “Lúc trước trong lúc làm nhiệm vụ, ông bị một viên đạn bắn trúng cánh tay, nhưng sau đó bác sĩ đã chứng nhận chỗ đó đã bị đạn xuyên qua! Vì viên đạn bắn trúng dây thần kinh và gây hoại tử nên ông mới phải cắt…”
Quách Hải Sinh cúi đầu xuống thấp: “Đúng là đã xuyên qua, nhưng lúc đó tôi đứng bên tường, vì vậy viên đạn xuyên qua vết thương của tôi đã cọ vào cột bê tông rồi rơi xuống đất, ngay ở cạnh chỗ tôi bị trúng đạn ngã xuống đất… Tôi cử động một chút đã nắm được…”
“Ông giữ lại viên đạn đó, chính là đang giữ lại chứng cứ quan trọng của hành động.” Tô Ngôn hơi giật mình: “Ông là một cảnh sát hình sự, chẳng lẽ không biết chứng cứ ở hiện trường quan trọng với chúng ta thế nào sao?!”
“Tôi cũng không ngờ chuyện lại tới nước này, OK?!!” Quách Hải Sinh tụt xuống từ trên bàn, kích động vung tay phải: “Lúc tôi được cứu chỉ kịp nói với những người còn lại hai câu đã rơi vào hôn mê, đến khi tôi tỉnh lại đã là nửa tháng sau rồi. Lúc đó tôi không còn tay nữa, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, làm gì còn nghĩ được đến chuyện viên đạn đó nữa chứ!”
“Vậy sau khi ông xuất viện thì sao?” Cơ mặt Giang Ly co rúm, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế.
“Sau khi xuất viện về nhà, tôi biết được vợ mình đã lấy lại những món đồ của tôi trong đơn vị về, trong đó có cái bùa đỏ chứa viên đạn kia. Nhưng lúc đó hành động của chúng ta đã kết thúc, báo cáo cho thấy bọn buôn người kia đều dùng súng ống có đường kính thống nhất, viên đạn của tôi cũng phù hợp với đường kính đó, trong báo cáo không có gì bất thường, vì vậy tôi giữ lại làm kỷ niệm không được sao? Tôi đã mất đi một cánh tay và cơ hội được tiếp tục chiến đấu ở tuyến 1 rồi, chỉ là một viên đạn gì có gì to tát đâu?!”
Thái dương Giang Ly giật giật, anh chỉ im lặng, rõ ràng là đang rất thất vọng với người đồng đội đã từng kề vai chiến đấu trước mặt mình, sau khi trải qua biến cố lớn như thế, ông ta đã không còn là Quách Hải Sinh ban đầu nữa.
“Chẳng qua chỉ là một viên đạn thôi mà, không phải sao?” Quách Hải Sinh thở hổn hển, chống tay phải lên mặt bàn dùng đôi mắt đỏ bừng của mình nhìn chằm chặp Giang Ly.
Phanh!
Giang Ly xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn, cánh cửa sắt bị đá vang lên một tiếng rất lớn.
“Rõ ràng không phải là một viên đạn bình thường.” Tô Ngôn mím môi, khẽ nhíu mày, cố nén lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực rồi bình tĩnh nói: “Theo phản ứng của bọn buôn người bây giờ thì chắc chắn viên đạn đó rất quan trọng, có khả năng đó là một chứng cứ có thể chỉ dẫn chúng ta tìm ra được Tinh Võng, vì vậy đối với chúng mà nói rất nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng tìm ra được nguyên nhân thất bại của hành động Phá Tà lúc trước! Nhưng hết thảy đều bị sự che giấu của ông làm hỏng hết rồi, cảnh sát Quách, chưa kể đến việc con gái ông mất tích, ông hãy ngẫm về những chiến hữu đã hy sinh trước mặt mình đi…”
Cô chỉ có thể nói đến thế, không nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của người đối diện nữa mà thẩn thờ đi ra ngoài.
Lúc này Tề Lượng và Giang Ly đang đứng trước cửa sổ gần đó hút thuốc, Tề Lượng hút hết hơi này tới hơi khác, dường như khói che mờ hành lang đều từ miệng anh ta nhả ra. Còn Giang Ly thì chỉ cầm điếu thuốc, đứng đó không nhúc nhích.
“…” Cô im lặng đi tới bên cạnh hai người, chần chừ một lúc sau đó mới mở miệng: “Trạng thái tinh thần của Quách Hải Sinh không ổn định lắm, lần hành động đó đã lưu lại vết thương trong lòng ông ta rất sâu, khiến đôi khi ông ta sẽ không phân biệt được thực tại và ảo giác, thậm chí làm ra những hành động mà trước đây mình chưa từng làm. Ví dụ như… lén giấu viên đạn xuyên qua cánh tay ông ta.”
“Nhưng anh ta nằm viện, xuất viện, ở nhà tịnh dượng cho đến khi được phục chức trong tỉnh, lúc nào cũng được bác sĩ tâm lý điều trị và đánh giá đấy! Đánh giá tâm lý của anh ta rất bình thường, mặc dù có một vài biểu hiện căng thẳng nhưng không ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì hết!” Tề Lượng quay người bóp tắt đầu thuốc trong tay rồi quăng vào thùng rác, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
“Ông ta đã từng là một cảnh sát hình sự ưu tú, cũng am hiểu tâm lý học, anh nghĩ ông ta không thể lừa được mọi người sao?” Tô Ngôn giang tay ra, nếu không có lần ngoài ý muốn này thì có lẽ cả đời sau này của Quách Hải Sinh đều là một anh hùng mạnh mẽ lạc quan trong mắt mọi người. Không ai biết ông ta cười là miễn cưỡng, cũng không ai có thể lý giải được một người ngoài mặt thì cười nói mà sâu trong lòng lại luôn tồn tại một cơn ác mộng không thể kiềm hãm được.
“Shit!” Tề Lượng chửi thề, ra sức đấm vào tường vài cái khiến tay phải của mình đỏ bừng.
Giang Ly đứng im như cũ, vẫn giữ vẻ mặt đó, cho đến khi điếu thuốc trong tay tàn hết thì điện thoại trong túi quần anh cũng reo lên. Anh tỉnh táo lại, bóp tắt thuốc rồi ném vào thùng rác, lấy điện thoại ra nhìn sau đó lập tức nháy mắt với hai người còn lại: “Họ mang người về rồi.”
Ba người đi thang máy xuống tầng 1, tuần cảnh đang làm thủ tục bàn giao với người của Cục thành phố, Tề Lượng bước lên chào hỏi tuần cảnh vài câu, còn Giang Ly thì đi thẳng tới chỗ một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, đưa tay ra trước mặt bà ta: “Giao ra đi.”
Vợ Quách Hải Sinh là Uông Tĩnh im lặng ôm chặt cái túi trong tay vào ngực, cảnh giác nhìn anh: “Tôi không biết cậu đang nói gì hết.”
Tề Lượng thấy thế bèn chào tạm biệt người tuần cảnh rồi đi tới: “Chị dâu, hẳn chị cũng biết người này, sau khi anh Quách trở về cả ngày khen ngợi anh ta, còn cho chị xem ảnh chụp chung trong lúc hành động ấy, là Giang Ly. Giờ chúng tôi cần chị giao ra viên đạn, anh Quách đã khai hết rồi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu Lâm Duyệt an toàn trở về.”
“Đạn gì chứ? Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua.” Uông Tĩnh vừa nói vừa ôm chặt cái túi trong tay hơn.
Giang Ly thu tay lại, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Từ giờ tới thời hạn bọn chúng cho các người chỉ còn lại 24 tiếng, rất gấp gáp, nếu bà vẫn từ chối không muốn phối hợp thì tôi chỉ có thể đắc tội.” Nói xong, anh tiến lên một bước sau đó giật mạnh cái túi trong tay bà ta đi.
Sức lực phụ nữ tất nhiên không thể đọ lại anh, vẻ mặt bà ta chuyển từ nhẫn nhịn sang tuyệt vọng, cuối cùng khi chiếc túi rơi ra khỏi tay mình, bà ta bất lực ngồi sụp xuống đất khóc rống: “Các người không biết gì cả!!! Không biết gì hết!!! Lâm Duyệt của tôi… Con gái của tôi…!!!”
Giang Ly đưa lưng về phía bà ta, vì răng cắn chặt nên quai hàm lộ ra rõ đường nét, bàn tay đang nắm túi khẽ run lên vì dùng sức quá nhiều.
“Các người muốn con gái tôi chết đúng không? Nếu Lâm Duyệt chết thì cậu! Cậu! Cậu! Tất cả các người đều là hung thủ!!!” Uông Tĩnh điên cuồng, vì cả đêm không ngủ chạy đường dài nên sắc mặt tái nhợt, vẻ ngoài tiều tụy khiến người ta rất đau lòng.
“Chúng tôi làm như thế là muốn cứu Lâm Duyệt đấy… Chị dâu… Chị đứng lên trước rồi hãy nói…” Tề Lượng cúi người định kéo người phụ nữ đang ngồi dưới đất lên.
Giang Ly khẽ hít một hơi thật sâu rồi đi về phía thang máy, tất nhiên Tô Ngôn cũng đi theo sau anh.
“Cậu không phải là Giang Ly! Nếu cậu là Giang Ly, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của Hải Sinh, Hải Sinh nói cậu là người bạn vong niên của ông ấy, vậy mà cậu lại muốn con gái của ông ấy chết ư?!” Uông Tĩnh hét lớn, âm thanh vang vọng trong đại sảnh tầng 1: “Nếu cậu là Giang Ly thì sao có thể không biết giao viên đạn ra mới là lựa chọn tốt nhất chứ? Các người đấu không lại đâu! Đã thất bại một lần rồi còn chưa rút ra được bài học hay sao? Nếu không giao viên đạn ra, lần này là Lâm Duyệt, lần sau chắc chắn là những người khác bên cạnh chúng tôi, chúng sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”
Giang Ly không dừng bước, trực tiếp vào bên trong thang máy, nhưng chỉ có Tô Ngôn luôn ở cạnh anh mới biết rõ lúc Uông Tĩnh buông lời chỉ trích, dưới chân anh hơi khựng lại một chút, chắc chắn bây giờ trong lòng Giang Ly không bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.
Hai người cùng vào thang máy, không biết có phải vì đã làm việc với nhau lâu rồi hay không mà cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim của người đàn ông bên cạnh đang rất hoang mang. Mọi thứ lúc này dường như đều trở nên bất lực, vô số suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô, cuối cùng ma xui quỷ khiến, cô lại đưa tay ra, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to đang cầm túi của người kia.
Trong khoảnh khắc đó Giang Ly đã lập tức cảm nhận được hai làn da chạm vào nhau, anh cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau dưới cái túi đen. Màu da của hai người hơi chênh lệch, vì vậy càng bắt mắt hơn.
Đinh!
Cục thành phố Lâm Sơn không phải tòa nhà cao tầng nên hai bàn tay chỉ chạm nhau được vài giây thì họ đã đến tầng của đội kỹ thuật. Tô Ngôn thuận tay lấy chiếc túi, ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Nói xong cô liền chạy ra ngoài.
Giang Ly không ra ngay mà đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó lại cúi đầu nhìn bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu ngóng theo, đôi mắt nhắm lại. Vẻ mặt của Tô Ngôn khiến anh cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác, như cô chỉ đang muốn lấy cái túi từ tay anh mà thôi.
Nhưng… Anh chậm rãi nắm tay lại, dường như muốn đem hơi ấm trong lòng bàn tay truyền đến trái tim mình.
…
Lúc Giang Ly vào văn phòng của đội kỹ thuật thì Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc đang đứng cạnh nhau, cẩn thận mang găng tay vào để gỡ từng lớp niêm phong bằng nhựa bên ngoài viên đạn kia.
Đinh Khải Nhạc thấy anh đi tới bèn vẫy tay: “Đội trưởng Giang, DNA trên dây buộc tóc mà chúng tôi tìm thấy từ thùng rác trong con hẻm phía sau cửa hàng dụng cụ thể thao đã được xác minh là của Quách Lâm Duyệt. Còn mảnh giấy vụn kia thì họ cũng gần xong rồi, đang nghĩ cách để cố gắng tách font chữ bằng kỹ thuật. Nhưng chỉ cần có DNA thì chúng ta có thể xin lệnh khám xét rồi đúng không? Hay là giờ tôi lập tức dẫn đội đi kiểm tra cửa hàng kia nhé?” Anh ta xoa hai tay, tỏ vẻ rất phấn khích.
Tô Ngôn thì cúi người nhìn kính hiển vi bên cạnh, chuẩn bị cùng quan sát viên đạn với kỹ thuật viên. Tất nhiên, nếu vành tai của cô không ửng hồng thì hành động này không giống như trốn tránh chút nào.
“Khoan hãy vội, giờ tôi đang nghi ngờ không biết chúng sẽ giấu Quách Lâm Duyệt trong cửa hàng hay không. Nếu nhà họ Đàm thật sự giống như đám người Hồng Trân Mai thì chắc chắn chúng biết cảnh sát sẽ nghi ngờ cửa hàng của mình, bọn buôn người không ngu ngốc thế đâu.” Giang Ly lắc đầu: “Mảnh giấy kia bị xé nát, lại còn dính bẩn, hẳn là đã ở trong thùng rác một thời gian rồi, vì vậy hai vật chứng này không trùng hợp với nhau. Chỉ cần phân tích đơn giản cũng đủ thấy dây buộc tóc của Quách Lâm Duyệt là cố ý để lại cho chúng ta phát hiện.”
“Là một cái bẫy, không sai, rất có khả năng này.” Tô Ngôn giao viên đạn cho kỹ thuật viên sau đó đi tới: “Lúc em và Đinh Khải Nhạc đi lục rác vẫn chưa biết được liệu Quách Hải Sinh có dính líu tới chuyện này không, nhưng giờ đã xác định được, lại tìm được chứng cứ trong thùng rác nữa nên chuyện này đã thay đổi. Có thể đây là bọn chúng cố ý để lại để thu hút sự chú ý của cảnh sát, nếu chúng ta thật sự dẫn người xông vào cửa hàng thì khả năng vồ hụt là rất lớn.”
Đinh Khải Nhạc bừng tỉnh nhận ra: “Ý của hai người là, chúng ta đi tới đó chẳng khác nào đánh cỏ động rắn, sẽ khiến chúng cảnh giác! Nếu như chúng biết chúng ta đang ở gần thì sẽ chuyển Quách Lâm Duyệt đi chỗ khác!”
“Không sai, điều quan trọng bây giờ không phải đến cửa hàng mà là điều tra xem chúng rốt cuộc đã mang Quách Lâm Duyệt đi đâu trong thời gian giao dịch. Một khi tra ra rõ thì cùng hành động ở cả hai điểm, để cho chúng bị che mắt*, như vậy mới là ổn thỏa nhất.” Giang Ly nói sau đó rút ra một đôi găng tay bên cạnh đi tới bàn chứa cái túi, vừa tìm vừa nói: “Điện thoại của Quách Hải Sinh giờ vẫn đang được chính phủ chú ý, tất cả những người từng tham gia hành động đều như thế, vì vậy rất có thể là chúng đã liên hệ với Uông Tĩnh…” Nói xong anh đã lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn.
(*) 燈下黑: nghĩa là “vùng tối dưới đèn”, ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.
Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc bước tới.
Chiếc điện thoại di động này cũng không đắt, chỉ là loại mà người có tuổi thường dùng, sau khi mở máy cũng không có mã khóa hay vân tay gì cả, rất dễ để truy cập vào phần mềm chat. Tên “Con gái” hiện lên đầu khung chat, thời gian liên lạc cuối cùng là 7 giờ 48 phút tối qua.
Khung chat mở ra, phía dưới là các câu hỏi bối rối của Uông Tĩnh, yêu cầu bên kia gửi video qua, cuộc hội thoại được lướt lên trên, quả nhiên là tối qua bà ta đã gọi điện thoại cho Quách Lâm Duyệt không dưới 10 lần.
Sau khi trở lại phần mềm chat, Giang Ly vừa lướt lên vừa nói: “Chúng chỉ gửi một đoạn voice hơn 30 giây, vì những lời đe dọa so với văn bản không dễ để cảnh sát mạng truy tìm ra được, tỉ lệ bại lộ rất thấp.” Vừa dứt lời, anh liền ấn mở đoạn voice đó lên.
Ba người đứng bên cạnh bàn, đều khoanh tay trước ngực nghe thật kỹ, rõ ràng bọn chúng đã dùng máy biến âm, âm thanh khàn khàn mang theo một chút máy móc. Nội dung đại khái là Quách Lâm Duyệt đang trong tay bọn chúng, đe dọa Quách Hải Sinh trong vòng 48 tiếng phải đem thứ chúng cần đến địa điểm chỉ định là một băng ghế trên đại lộ Tân Hải của thành phố Lâm Sơn. Không có gì dư thừa, rất gọn gàng.
“Giọng ở thành phố Lâm Sơn.” Đinh Khải Nhạc kết luận: “Cho dù đã qua xử lý âm thanh nhưng vẫn có thể nghe ra được. Tất nhiên cái này cũng không phải manh mối gì hữu dụng, nhân khẩu ở thành phố Lâm Sơn có đến mấy trăm vạn…”
Giang Ly phát lại đoạn voice đó, lần này chỉnh âm lượng điện thoại lên lớn nhất, sau khi nghe xong anh nhíu mày: “Hình như có một ít tạp âm trong âm thanh nền, Tô Ngôn, bảo kỹ thuật viên thử tách chúng ra xem.”
Rất nhanh, kỹ thuật viên đã truyền đoạn voice này vào máy tính, sau đó dùng kỹ thuật để tách đoạn voice này thành 2 đoạn.
“Đoạn này là giọng nói của chúng, đoạn này là âm thanh nền đã tách ra, sau khi tôi cường hóa thì đây là rõ nhất có thể rồi.” Kỹ thuật viên đẩy kính, nhấn phím phát ra.
Ba người chăm chú lắng nghe, thậm chí còn nín thở, vì âm thanh nền mặc dù đã qua xử lý nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Rè… Cộc cộc cộc!
“Đây là?!” Ánh mắt Tô Ngôn lóe lên, hơi kinh ngạc nhìn về phía hai người bên cạnh.