Cảnh Hồn

CHƯƠNG 105: Phá Tà (7)



“Có lẽ chỉ là trong lúc giãy dụa bị thương nhẹ thôi.” Tô Ngôn an ủi.

Người nhân viên kỹ thuật kia cũng nói: “Diện tích vết máu ở đây không lớn, chắc chắn không phải là vết thương trí mạng, chỉ là một chút xây xát thôi. Quay về tôi sẽ làm so sánh DNA, để xem có phải là máu của người mất tích không.”

Tề Lượng lúc này mới thấy phản ứng của mình hơi thái quá: “Tôi và Quách Hải Sinh đã quen biết nhau gần 20 năm rồi, có thể nói tôi nhìn Lâm Duyệt lớn lên, từ lúc cô ấy còn là một đứa bé cho đến khi cô ấy chạy tới Cục thành phố Lâm Sơn… Phản ứng vừa rồi của tôi quả thật là không chuyên nghiệp, thật xin lỗi.”

Tô Ngôn không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm chỗ vừa phát hiện vết máu kia, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, Giang Ly và Đinh Khải Nhạc ra ngoài lấy lời khai cũng đã trở về. Đinh Khải Nhạc lắc đầu với Tề Lượng: “Tối qua gia đình ở tầng dưới nửa đêm mới về nhà, cũng không có nghe bất cứ âm thanh nào, tầng trên thì khoảng 8 9 giờ về, còn những nhà đối diện cũng bảo không có chuyện gì xảy ra hết. Xem ra nghi phạm đã lựa chọn thời gian kỹ càng, vì là ngày làm việc nên ra tay trước giờ tan làm sẽ khá an toàn.”

“Em đang nghĩ gì thế?” Giang Ly nhìn Tô Ngôn đang bất động, có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy những lời của Đinh Khải Nhạc.

Tề Lượng lắc đầu: “Vừa rồi nhân viên kỹ thuật đã phát hiện ra vết máu, từ đó tới giờ cô ấy vẫn luôn duy trì tư thế đó, được vài phút rồi, có lẽ đang suy nghĩ về tình tiết vụ án! Tôi đã phái người đi copy video giám sát rồi, hy vọng sẽ có phát hiện mới.”

“Nhất định sẽ có phát hiện .” Tô Ngôn đột nhiên mở miệng.

Cô đột ngột nói vậy làm cho những người còn lại đều hơi sửng sốt, Đinh Khải Nhạc trực tiếp hỏi: “Tô Ngôn, vậy là ý gì?”

“Tôi nói nhất định sẽ có phát hiện trong video giám sát, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể căn cứ vào manh mối đó để phát hiện được gì.” Tô Ngôn xoay người lại đối diện với ba người nói.

Giang Ly nghe cô nói như vậy, chỉ mất hai giây liền hiểu được ý của cô: “Em nghĩ là cố ý à?”

“Đúng là cố ý.”

Vẻ mặt Đinh Khải Nhạc vô cùng rối rắm, giang tay ra: “Hai vị này, tôi biết đầu óc của hai người nhanh nhạy, nhưng tốt xấu gì cũng phải nghĩ đến IQ của tôi chứ? Sao không nói rõ ra đi?”

“Kết luận chúng tôi vừa mới đưa ra là Quách Lâm Duyệt trước khi mất tích đúng là có giãy dụa, thậm chí còn bị thương chảy máu. Nhưng sau khi cô ta bị trói mang đi thì nhóm hung thủ đã rất bình tĩnh quay lại dọn dẹp hiện trường, với khả năng phản trinh sát như vậy, “bọn cướp” này thật sự sẽ để cho cô ta quăng ly và giá áo để tạo ra tiếng động lớn như thế mà không sợ gây chú ý sao? Xét theo khuôn mẫu hành vi mà nói thì vô cùng mâu thuẫn, thậm chí còn không giống như là cùng một nhóm người làm.” Tô Ngôn giải thích, phân tích từng bằng chứng một: “Nhưng có quá nhiều bằng chứng không bình thường chút nào, giống như việc Quách Lâm Duyệt đã thay giày và quần áo, dép đi trong nhà biến mất và mảnh vụn thủy tinh còn lại của cái ly vỡ, còn có vết lõm do giá áo ngã xuống gây ra, vết máu bên cạnh… Nhóm nghi phạm này nhìn qua có vẻ đã rất hoảng loạn, nhưng thật ra lại giống như là cố tình hơn.”

“Ý của cô là đối phương muốn chúng ta phát hiện Quách Lâm Duyệt đã mất tích sao?” Tề Lượng sửng sốt.

“Không sai, hơn nữa nhất định đã có kế hoạch, bọn buôn người sẽ không thể lừa gạt được cảnh sát, chúng biết rõ chúng ta sẽ cắn chặt không buông, không ngừng truy đuổi.” Tô Ngôn cau mày: “Nếu “bọn cướp” này không muốn cho chúng ta phát hiện thì nhất định có thể làm tốt hơn, xử lí sạch sẽ các bằng chứng này, ít nhất cũng sẽ lấy điện thoại của Quách Lâm Duyệt để gửi tin nhắn cho anh, nếu như thế ít nhất 2 3 ngày sau chúng ta mới phát hiện ra cô ta mất tích được.”

“Những điều Tô Ngôn vừa nói đều có lý, chúng ta nhất định sẽ tìm ra được gì đó trong video giám sát, có vẻ như là một loại truyền tin thì đúng hơn.” Giang Ly nói xong bước lên đứng cạnh cô trước cửa, nhìn vào phòng: “Giờ nhất định phải biết được chúng muốn nói gì với cảnh sát.”

“Quách Lâm Duyệt chỉ mới tới Cục thành phố Lâm Sơn thực tập khoảng 4 tháng, còn liên quan đến Tinh Võng cũng chỉ tham gia vụ án này, cô ta đâu có gì đáng để chúng mạo hiểm ra tay chứ…” Miệng Tô Ngôn không cử động nhưng giọng nói lại phát ra từ cổ họng, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Bỏ qua thân phận cảnh sát thực tập thì cô ta còn gì để bọn chúng phải đặc biệt chú tâm tới chứ? Không có ý gì nhưng nếu không tính lính đặc chủng tham gia hành động cuối cùng thì cảnh sát tham gia vào Phá Tà cũng chỉ có 22 người, sau này có bao nhiêu người có dấu hiệu bị Tinh Võng tấn công rồi?”

“Theo như anh biết thì chỉ có mình anh thôi.” Giang Ly học theo, đáp lại.

“Anh bị tấn công là vì trong hành động anh đã giải được quy luật hoạt động rồi từ đó tìm ra căn cứ và vài ổ đen hoạt động của chúng ở thành phố Cương Bắc. Những kẻ buôn người đó hẳn phải hận anh thấu xương, tìm trăm phương ngàn kể để xử anh, nếu anh chết có lẽ sẽ không còn ai có thể giải mã ra được hoạt động sau này của chúng nữa, vì thế anh là một mối đe dọa cho Tinh Võng.” Tô Ngôn tăng tốc độ nói, nếu không lắng nghe thậm chí sẽ không nghe kịp tiết tấu của cô: “Cha của Quách Lâm Duyệt là Quách Hải Sinh cũng từng tham gia hành động… Dù không biết tại sao lại là Quách Hải Sinh nhưng nếu như thế mới hợp lẽ được.”

“Không sai, đúng là rất có khả năng này, mặc dù Quách Hải Sinh đã tàn phế nhưng cũng đang làm việc ở tỉnh, không tiện để ra tay.” Sau khi dứt lời, Giang Ly liền xoay người: “Đội phó Tề, mau liên lạc với Quách Hải Sinh!”

“Hả?!” Tề Lượng ngơ ngác đi theo anh về hướng thang máy, Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc cũng đi sau lưng.

“Rất có thể mục tiêu cuối cùng của chuyện này là Quách Khải Sinh, đội phó Tề, mặc kệ anh dùng cách gì hay thông qua thủ đoạn gì cũng phải nhanh thông báo cho Quách Hải Sinh biết chuyện này, đồng thời ngay lập tức gỡ tất cả thông tin liên lạc của ông ta xuống càng sớm càng tốt để tránh ông ta liên lạc với bên ngoài.” Giang Ly trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào con số đang giảm xuống trong thang máy: “Chỉ mong ông ta không có gì mờ ám, bọn chúng sẽ không tìm đến ông ta nhanh như vậy, đây là kết quả tốt nhất.”

Vì lúc trước anh bị tấn công nên để bảo vệ an toàn cho cảnh sát, phía trên đã thống nhất đổi hết phương thức liên lạc và địa chỉ của họ, vì vậy nghi phạm chưa chắc có thể thuận lợi liên lạc được với Quách Hải Sinh.

“Mọi người đang nghi ngờ anh Quách sao?!” Tề Lượng sợ hãi, mặc dù quan hệ giữa anh ta với Quách Hải Sinh khá tốt, nhưng nếu sự thật rõ ràng trước mắt thì chắc chắn anh ta sẽ không hồ đồ. Vì vậy anh ta vội vàng đồng ý, sau đó hỏi: “Vậy còn kết quả xấu nhất thì sao?”

“Kết quả xấu nhất chính là hai bên đã sớm liên lạc với nhau.” Giang Ly thật sự không muốn nghĩ tới chuyện này, nếu thật là như vậy thì chắc chắn hành động Phà Tà là nhân họa*, làm sao có thể xứng đáng với tất cả những đồng nghiệp và chiến sĩ đã hy sinh chứ!

(*) Họa do con người gây ra.

Bốn người trong thang máy đều trở nên trầm mặc, không khí xung quanh khiến người ta hơi nghẹt thở.



Trên đường trở về Cục thành phố Lâm Sơn, Tề Lượng vẫn liên tục gọi điện thoại, sau khi về đến nơi thì liền biến mất, chẳng biết là đi đâu.

Tô Ngôn và những người còn lại cũng không dư sức để ý đến anh ta, sau khi về Cục cô và Đinh Khải Nhạc bắt đầu xem video giám sát từ chiều đến tối hôm qua ở cư xá nhà Quách Lâm Duyệt.

Đinh Khải Nhạc vừa xem vừa chỉ vào màn hình: “Xem ra đúng như cô dự đoán, 4 giờ 36 chiều qua chiếc xe này đã chạy vào trong cư xá, dừng dưới lầu nhà Quách Lâm Duyệt. Dựa vào video giám sát thì khoảng 1 tiếng trước Quách Lâm Duyệt đã về tới nhà… Nhìn đi, có 2 người bước xuống xe, lên lầu rồi…” Anh ta đưa tay phóng to màn hình lên rồi bấm tạm dừng, lập tức thở dài: “Không được rồi, hai người này ăn mặc quá kín đáo, theo chất lượng video này thì cả mắt cũng không thấy được. Mà rõ ràng là chúng biết vị trí của camera giám sát, dù quay được bóng dáng nhưng chúng đều ra sức tránh né, không lấy được thông tin gì có ích cả. Chiếc xe này cũng là dáng xe phổ biến nhất ở thành phố Lâm Sơn, trên đường có mấy vạn chiếc chạy hàng ngày, không dựa vào hình dáng được, cũng không có biển số xe.”

“Phát tiếp đi.” Tô Ngôn nói.

Video giám sát tiếp tục được phát, sau khoảng 20 phút sau, hai tên nghi phạm đã đỡ một thứ xuống lầu, có lẽ là Quách Lâm Duyệt đã hôn mê, ném vào ghế sau rồi lái xe nghênh ngang đi mất.

Đinh Khải Nhạc lại tạm dừng video, vẫn không thu hoạch được gì về diện mạo hay hình dáng của hai người kia: “Ầy, ngay cả trái dâu tây trên dép của Quách Lâm Duyệt cũng nhìn ra, vậy mà không thấy được mặt của hai kẻ này!”

“Vì nghề nghiệp của mình nên những tên buôn người này rất biết cách ngụy trang bề ngoài, có lẽ không tìm được gì từ bề ngoài của chúng đâu. Nếu thật sự chúng có lộ mặt thì e là mất rất nhiều thời gian để kỹ thuật phần mềm có thể mô phỏng được chân dung đầy đủ.” Tô Ngôn nói, ánh mắt không hề dời ra khỏi màn hình, chỉ liên tục lặp đi lặp lại đoạn hai tên nghi phạm ra vào.

Lúc này có đồng nghiệp ở đội chuyên án của Cục thành phố Lâm Sơn bước vào thông báo cho họ: “Bên cảnh sát giao thông có tin, chiếc xe đó đã bị quay trong camera giám sát cách cư xá không xa sau đó biến mất ở khúc giao giữa hai con đường nhỏ, hoàn toàn mất dấu vết.”

“Đệch! Ông mày biết ngay mà!” Đinh Khải Nhạc chửi thề, buồn bực đứng lên: “Còn ghi chép điện thoại của Quách Lâm Duyệt thì thế nào?”

“Qua phản hồi của công ty viễn thông thì 3 giờ chiều qua Quách Lâm Duyệt chỉ nói chuyện với một số điện thoại, mà số đó lại là sim rác, hẳn là đã được dùng từ vài năm trước khi chỉ thị đăng kí tên được chấp hành.”

“Còn quỹ tích của ba người họ Đàm kia thì sao?” Tô Ngôn quay đầu lại hỏi.

Người cảnh sát kia lắc đầu tiếc nuối: “Giờ chỉ có thể xác minh đúng là hôm đó họ đã lái xe trên đường cao tốc, còn về phần ra chỗ nào, hoặc nửa đường có quay trở về thành phố Lâm Sơn không thì e là không thể kiểm tra được trong thời gian ngắn đâu.”

“Vậy là giờ chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao, rõ ràng là biết nhà họ Đàm chính là nghi phạm lớn nhất lại không có bất kỳ chứng cứ nào!” Đinh Khải Nhạc vò đầu bứt tóc: “Không cách nào để xin lệnh khám xét cửa hàng dụng cụ thể thao kia được, cũng không thể dựa vào lời khai của Tịch Huyên để đi xác minh chuyện gì hết, con mẹ nó đúng là khổ mà! Nếu thật đúng như chúng ta suy đoán thì cửa hàng của nhà họ Đàm kia rất có thể chính là nơi giam giữ Quách Lâm Duyệt và các nạn nhân khác!”

Vừa dứt lời anh ta đã phát hiện ra Tô Ngôn đang nhìn mình, ánh mắt sáng lóe lên, hình như không giống bình thường cho lắm. Anh ta bị nhìn chằm chằm đến mức hơi run rẩy, vô thức nắm chặt cổ áo của mình: “Sao… sao vậy…”

“Tôi vừa mới nghĩ ra một chuyện, đội trưởng Giang đâu rồi?” Tô Ngôn bỗng cười khó lường.

“Hình như đội trưởng Giang lúc nãy đi tìm đội phó Tề rồi, chắc là đang bàn chuyện của Quách Hải Sinh, dù sao thì bảo đảm vạn vô nhất thất* mang người về Cục thành phố Lâm Sơn vẫn là quan trọng nhất.” Đinh Khải Nhạc nhún vai, lập tức sấn tới: “Nghĩ ra gì thế? Nói tôi nghe với?”

(*) Vạn vô nhất thất: phải hết sức cần thận, tuyệt đối không thể sơ suất.

Tô Ngôn không đáp lại, chỉ cười cười rồi từ từ nhướng mày lên.

Nhìn vẻ mặt này của cô, không hiểu sao Đinh Khải Nhạc lại có một dự cảm xấu, lạnh chí còn thấy lạnh sống lưng. Không bình thường! Nhất định là không bình thường chút nào!

Khoảng 10 phút sau, hai bóng người xuất hiện trước căn nhà phía sau một con hẻm hơi tối.

Vì nền đá dưới chân đã bị hỏng lâu năm nên rất gập ghềnh, Đinh Khải Nhạc đi đứng loạng choạng, phải rất cẩn thận mới không dẫm phải hố. Vì trong hố không chỉ là cát đá mà còn đọng một thứ nước có màu xanh xanh, ai biết là nước gì chứ. Lúc này vẻ mặt anh ta đã hoàn toàn biến sắc, sự thật đã chứng minh dự cảm của anh ta là đúng đắn, nhìn người phía trước nhẹ nhàng bước đi, anh ta không nhịn được mà mở miệng: “Tô Ngôn, chúng ta nhất định phải thế này sao?” Nói xong liền rảo bước đuổi theo: “Này! Tôi có cách khác tốt hơn, hay là chúng ta vào cửa hàng mua ít đồ, sẵn tiện nhìn xem có chỗ nào khả nghi không, chưa biết chừng sẽ có phát hiện gì đó để xin được lệnh khám xét, đúng không?”

“Chúng ta đã đến cửa hàng nhà Đàm Phương ghi chép rồi, anh nghĩ nhân viên bán hàng mù à?” Tất nhiên là Tô Ngôn cự tuyệt đề nghị này.

“Chẳng lẽ chúng ta không tìm được 2 người khác từ Cục thành phố Lâm Sơn sao?” Đinh Khải Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng chúng ta tới đây để tìm gì vậy…”

“Cho dù đồng nghiệp ở Cục thành phố Lâm Sơn có vào thì cũng chưa chắc phát hiện được gì, qua nhiều vụ án như vậy rồi, anh cũng thấy những chỗ đó đều có phòng kín mà khách hàng không vào được đấy thôi.” Tô Ngôn vừa nói vừa tiếp tục đi lên phía trước: “Thành phố Lâm Sơn là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, rất chú trọng việc bảo vệ môi trường, phân loại thùng rác rất tốt, vì vậy hẳn là sẽ đặt ở sau hẻm, thứ chúng ta phải tìm rất đơn giản, chính là thứ không nên xuất hiện trong thùng rác.”

Nói tới đây cô dừng bước, sau khi nhìn quanh một cái thùng rác bèn nói: “Hẳn là cái phía trước kia, chỗ này là cửa sau của cửa hàng dụng cụ thể thao.” Sau đó cô mang nét mặt phảng phất sự hưng phấn, ba chân bốn cẳng chạy vọt tới.

Vẻ mặt Đinh Khải Nhạc rối rắm, cuối cùng cũng chỉ có thể bước lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Còn chuẩn bị sẵn cho tôi được một đôi găng tay nữa!”

Hai người giống như nhân viên thu rác, trút đống đồ trong thùng rác ra hết, lúc này Đinh Khải Nhạc thầm cảm thấy may mắn vì nhà Đàm Phương mở cửa hàng dụng cụ thể thao chứ không phải quán ăn gì đó, ít ra thì rác trong thùng cũng không có mùi của đồ ăn ôi thiu. Họ tìm rất kỹ, vì đang muốn tìm ra dấu vết không nên tồn tại trong đống rác sinh hoạt. Nói tóm lại là, một thứ gì đó không đúng với đồ vật của cửa hàng dụng cụ thể thao.

Đinh Khải Nhạc kéo ra một túi rác nhựa màu xanh đậm, bên trong đựng một ít rác sinh hoạt bình thường, anh ta nín thở vẩy đồ bên trong ra hết trên mặt đất, lập tức ngồi xuống tỉ mỉ phân loại: “Giấy vệ sinh… Khăn ướt… Túi đựng đồ ăn… Khăn tay dính một loại chất gì đó hơi sền sệt…” Anh ta nói rồi nôn khan một chút, vứt đồ trong tay qua một bên: “Dây buộc tóc màu đen bình thường…”

“Hửm?” Tô Ngôn nghe vậy thì ngẩng đầu ra khỏi thùng rác, đi tới cạnh anh ta rồi nhận lấy sợi dây buộc tóc.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt hết, trong cửa hàng của họ có nữ nhân viên mà, cũng không chừng là của khách hàng.” Đinh Khải Nhạc nói.

“Nữ nhân viên trong cửa hàng tóc màu nâu nhạt, sợi tóc trên này không phải.” Tô Ngôn chỉ vào tóc vướng vào dây: “Tóc màu đen, dài, ở trên thậm chí còn có chân tóc, nhìn có vẻ như bị bứt ra. Số lượng tóc cũng rất nhiều, mỗi sợi đều có chân tóc, rất ít khi thấy. Dây buộc tóc hôm qua Quách Lâm Duyệt buộc cũng là loại dây này…”

“Ý cô là…”

“Mang về kiểm tra DNA một chút đi, không chừng đây là của Quách Lâm Duyệt cố ý để lại…” Tô Ngôn cẩn thận chụp ảnh lại, sau đó cất vào túi vật chứng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv