Cảnh Hồn

Chương 10



“Anh Trương, chỉ là phối hợp cảnh sát điều tra bình thường thôi, anh không cần nhạy cảm như vậy.” Hạng Dương tiến lên giải thích.

Trương Lương cười có chút mỉa mai, chỉ vào mấy người cảnh sát trong đội kỹ thuật đã bắt đầu vào nhà thu thập chứng cứ nói: “Nhưng tôi lại không thấy bình thường, dám hỏi các vị cảnh sát, thôn Đại An lớn như vậy sao lại cố tình đến nhà tôi tìm chứng cứ?”

“Anh Trương, thủ tục điều tra đã được cấp trên phê duyệt chứng tỏ chúng tôi đều đang làm đúng theo pháp luật, nếu anh thật sự muốn hiểu rõ tôi có thể ngồi đây giải thích tường tận cho anh. Có điều tôi thấy khi anh nói những lời này, chẳng phải trong lòng anh đã rõ rồi sao?” Thái độ của Hạng Dương cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

Nghe những lời này, Trương Lương nhất thời trầm mặc, qua vài giây sau mới tự đẩy xe lăn vào nhà: “Hy vọng các vị cảnh sát có thể tìm thấy kết quả mình muốn ở nhà tôi.”

Tô Ngôn đứng trong nhà nhìn thấy Trương Lương từ ngoài nhìn vào trong, sắc mắt ảm đạm đến u ám.

Mặc dù cảnh sát đến không nhiều nhưng cũng không giấu giếm gì, con đường ngày thường chỉ có ánh đèn le lói giờ đã có rất đông người dân đến xem. Người thì đứng trước cửa nhà đứng xem, có người còn chen lên hàng rào gỗ ngửa cổ nhìn vào.

Giang Ly thấy càng lúc càng nhiều người thì khẽ cau mày, lúc này Tô Ngôn lại chăm chú quan sát động tĩnh ở nhà bí thư Bùi bên kia bức tường gạch.

Đúng như cô đoán, không lâu sau sân nhà bí thư Bùi cũng sáng đèn, sau đó là tiếng cót két khi mở cánh cổng sắt.

Bí thư Bùi mặc áo ba lỗ và quần cộc bước vào nhà củaTrương Lương, khác xa lần đầu tiên gặp mặt. Ông ta thấy Hạng Dương đứng gần đó liền tay: ” Cảnh sát Hạng, mọi người phát hiện ra manh mối gì rồi sao? Chẳng lẽ hung thủ là Trương Lương?”

“Là hắn… Tôi đã nói rồi mà…”

“Quả nhiên chó không bỏ được thói đớp cứt…”

Lời nói của ông ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của người dân đang bu lại xem, Bùi Toa Toa đang đứng bên cạnh biến sắc, có vẻ hết sức bất mãn với những lời đánh giá về Trương Lương.

“Không phải, chúng tôi chỉ đang tiến hành điều tra theo thông lệ, hy vọng bí thư Bùi làm gương, trước khi cảnh sát kết án thì đừng tung tin sai sự thật, tránh gây rắc rối không đáng có.” Hạng Dương giải thích hết sức nghiêm túc.

“Vâng, vâng.” Bí thư Bùi cười ngượng ngùng.

Hạng Dương bước lên hai bước, đóng cửa lại thật chặt khiến người dân đang hóng chuyện phía trước phải lui hết về sau. Trong nháy mắt, Bùi Toa Toa bỗng nhiên xông thẳng vào, Hạng Dương cũng không ngăn lại, chỉ có thể nhìn cô ta chạy tới bên cạnh Trương Lương.

“Anh không sao chứ?” Bùi Toa Toa ngồi trước xe lăn, bất an nhìn người đàn ông đối diện.



“Không sao.” Trương Lương mỉm cười, theo thói quen đưa tay sờ đầu cô: “Cảnh sát cũng phải có chứng cứ, không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho anh được.”

Hai người trong sân vô cùng thân thiết, người dân đang đứng ngoài cổng lại bùng nổ thêm lần nữa.

“Bí thư, con gái ông và Trương Lương là thế nào vậy?” Một người phụ nữ trung niên mập mạp lên tiếng hỏi, bộ dạng như đang xem trò náo nhiệt: “Người họ Trương này như thế nào ông còn không biết sao? Đời này của hắn xem như bỏ đi rồi, ông cũng đừng hồ đồ mà cho phép Toa Toa đi theo loại người này đó!”

“Đúng vậy, ai mà nghĩ hắn lớn lên lại nhiễm thói xấu như vậy, không chỉ vào tù mà còn làm bản thân thành bộ dạng kia, giờ lại trở thành nghi phạm của cảnh sát…” Một ông già đứng bên cạnh tiếp lời: ” Toa Toa nhà ông từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ ngoan, kết hôn cũng phải tìm một người học đại học để còn vào thành phố hưởng phước chứ.”

Dân làng mỗi người một câu khiến mặt bí thư Bùi tái ngắt, Bùi Toa Toa và Trương Lương trước giờ vẫn luôn cẩn thận tránh không tiếp xúc nhau trước mặt người khác nên ông ta cũng không phát hiện ra con gái mình lại có quan hệ với người bên kia bức tường.

“Bùi Toa Toa!” Bí thư Bùi hét lớn: “Mày mau cút về đây!”

Bùi Toa Toa bị tiếng hét của cha mình dọa giật mình, lập tức phát hiện ra hành động hớ hênh của mình, cô ta gục đầu xuống, rụt rè nhìn sang vẻ mặt tức giận của bí thư Bùi, sau đó lại ngồi xuống chỗ cạnh Trương Lương như một đứa trẻ.

Tô Ngôn lẳng lặng tựa vào khung cửa quan sát họ.

Trương Lương lén vỗ vỗ lên mu bàn tay cô ta, dùng ánh mắt bảo cô về lại chỗ bí thư Bùi. Còn vẻ mặt Bùi Toa Toa hơi lo lắng cúi người: “Em tin anh, dù cho cả thế giới này có nghi ngờ anh thì em vẫn lựa chọn tin tưởng.” Nói xong, cô ta đưa tay ôm cổ Trương Lương, hai người ôm nhau.

A… Thật khiến người khác cảm động, Tô Ngôn nghĩ.

Bùi Toa Toa e rằng bí thư Bùi còn không thấy cô ta bước ra nữa sẽ ngất xỉu nên cái ôm này cũng không thân mật như tưởng tượng, vừa ôm đã bỏ ra. Trước khi cô ta rời đi đã thoáng thấy Tô Ngôn đang tựa trước cửa xem trò vui liền trợn mắt hỏi: “Hi vọng cảnh sát các người có thể chấp pháp vì dân. Có lẽ các người không biết rằng chỉ cần một hành động nhỏ của cảnh sát cũng mang lại hậu quả cho người dân chúng tôi.” Nói đến đây cô ta chỉ vào những người đang đứng ngoài cửa: “Dù cho hôm nay cảnh sát không tìm ra được chứng cứ chứng minh Trương Lương phạm tội thì những người kia cũng không nghĩ anh ấy trong sạch. Vị cảnh sát này, cô có biết miệng đời đáng sợ đến mức nào không? Thản nhiên hủy hoại cuộc sống bình yên của người khác như vậy, các người có thoải mái không? Cô có biết sau hôm nay anh ấy sẽ phải đối mặt với điều gì không?”

Nói xong hốc mắt của cô ta cũng ửng đỏ suýt khóc, Trương Lương cũng nhìn về phía cô ta đầy dịu dàng.

Hạng Dương ở bên cạnh nghe xong có chút không tự nhiên đưa tay gãi cổ, chuyển mắt sang chỗ khác, thầm nghĩ trong lòng cô gái này thật si tình, không chỉ không chê bai thân thể kia của người yêu mà còn can đảm đứng lên bảo vệ hắn, đúng là tình yêu đích thực… Không hiểu Trương Lương này có sức hút gì mà có thể có được một cô gái tốt như vậy ở bên cạnh mình.

Đối mặt với câu hỏi của Bùi Toa Toa, Tô Ngôn cũng có phản ứng, có lẽ nếu cô thật sự là một thực tập sinh đầy nhiệt huyết, dưới tình huống này nhất định sẽ hết sức phản bác lại. Nhưng tiếc là cô sẽ không có làm như vậy. Đôi khi làm cảnh sát và lính đặc chủng đều cần có một đặc điểm mà đa phần người bình thường không có, kiên nhẫn. Hiện tại nếu cô lựa chọn bác bỏ ý kiến của đối phương thì hai người nhất định sẽ cảy ra cãi vả, ảnh hưởng đến việc tới làng Đại An điều tra của cảnh sát sau này.

Tô Ngôn cảm thấy cô mới làm cảnh sát chưa đến một tuần mà khắp người đã mang lên một vầng hào quang thánh nữ rồi.



“Hừ, sao vậy, chột dạ không dám nói tiếp nữa đúng không?” Bùi Toa Toa sau khi điều chỉnh cảm xúc liền hất cằm, có chút tự đắc, như thể cô ta vô cùng hài lòng với những lời mình vừa nói ra.

Tô Ngôn nhướng mày nhưng vẫn không có ý định quan tâm đối phương. Giang Ly chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh vươn tay nắm nhẹ vai cô, cô liền nghe thấy một giọng nam truyền đến: “Cô Bùi, cảnh sát chúng tôi làm việc luôn chú ý đến chứng cứ, mong cô thông cảm. Mặt khác, hy vọng cô có thể ít nhiều tôn trọng các vị cảnh sát đang tham gia điều tra vụ án này.”

Bùi Toa Toa thấy nét mặt anh lạnh tanh, lòng nghĩ trộm có lẽ tính tình thường ngày của đối phương cũng không tốt lắm, chỉ có thể cụp mắt nhỏ giọng lầm bầm vài câu gì đó không ai nghe rõ.

“Đội trưởng Giang! Đội trưởng Giang!” Thái Thành Tể từ giữa phòng chạy ra la lớn, trong tay còn cầm một túi vật chứng trong suốt, ba chân bốn cẳng bổ tới trước mặt Giang Ly: “Đội trưởng Giang, phát hiện vật này trong ngăn kéo cuối cùng của tủ quần áo tầng, anh xem đi!”

Giang Ly nhận lấy túi vật chứng kia nhìn kỹ một lát, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra tìm một tấm hình, là hình chụp màn hình từ video giám sát của trang trại hôm phát sinh vụ án của Nghê Duyệt, chiếc váy hoa màu lam nhạt nạn nhân mặc trong hình y đúc chiếc váy tìm được!

“Quả nhiên là hắn!” Thái Thành Tể hung hăng trừng mắt nhìn Trương Lương.

Lúc Trương Lương nhìn thấy túi vật chứng đó nhất thời có chút mất khống chế, còn nét mặt của Bùi Toa Toa thì dần trở nên nghi hoặc, cô ta bước qua nắm lấy tay áo của Trương Lương hỏi: “Đó là cái gì? Sao trong nhà anh lại có váy của phụ nữ?” Giọng của cô ta thâm chí có chút nghẹn ngào, cả người có chút yếu ớt bất lực, khác hẳn vẻ hung hãn vừa rồi.

Giang Ly nháy mắt với Hạng Dương, đối phương hiểu ý, lập tức bước lên nửa khuyên nửa ép Bùi Toa Toa đi ra xa Trương Lương, đem cô ta đến cạnh bí thư Bùi.

Thái Thành Tể phía sau cũng đi tới bên Trương Lương, có chút kiêu ngạo nói: “Anh Trương, xem ra tối nay anh nhất định phải cùng chúng tôi đi về Cục thành phố một chuyến rồi. Sau này anh nhớ cho kỹ, trước khi khẳng đi cái gì phải lau sạch mông trước đã.”

Trương Lương im lặng.

Cảnh sát chỉ tìm được bộ quần áo nghi ngờ là của nạn nhân kia ở nhà của Trương Lương, còn lại không có phát hiện gì khác, nhưng chỉ riêng vật chứng này đã đủ để bắt hắn về cục thành phố tiến hành thẩm vấn điều tra rồi, đúng là không uổng công bận rộn.

Gần nửa đêm, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu rời khỏi nhà Trương Lương, Hạng Dương và Thái Thành Tể cũng cùng nhau đem Trương Lương vào xe cảnh sát. Tô Ngôn đi ra sau đó, trước khi lên xe lại xoay người nhìn vào sân.

Nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt, cuối cùng ánh mắt cô dùng lại ở cánh tay nắm thật chặt tay vịn xe lăn đến nổi gân xanh của Trương Lương.

“Em gái, nghĩ gì đấy?” Thái Thành Tể thấy cô chậm chạp chưa lên xe liền kéo cửa kính xuống hỏi: “Lên xe đi.”

“Đến đây.” Tô Ngôn lấy lại tinh thần, chen vào trong xe.

Còi cảnh sát phát lên vài tiếng, 2 chiếc xe cảnh sát nhanh chóng biến mất ở đường nhỏ hướng vào thành phố của thôn Đại An.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv