Vụ Thành đang bước vào mùa mưa của tháng tư, trời vừa mới mưa hôm trước, hơi nước ẩm ướt ngưng tụ trong không khí, khiến Vụ Thành chìm trong mây mù, những tòa nhà thấp bé mờ mờ ảo ảo, nhìn không mấy rõ.
Những vũng nước nhỏ đọng lại trên con đường lát đá, cộng thêm lớp rêu mỏng nên đi không chú ý sẽ dễ bị trượt ngã.
Giang Thu Niễu xuống xe, thật cẩn thận đi vào một con hẻm nhỏ, Sau khi quanh co trong hẻm một lúc, cô dừng lại trước một cửa hàng.
Trên tấm biển của cửa hàng chỉ viết hai chữ [Sầu Nhiên], những tấm biển khác không trang trí gì thêm.
Giang Thu Niễu lau mái tóc ẩm ướt của mình, rồi bước vào một cách thoải mái.
Vào bên trong mới thấy nơi đây rất sạch sẽ, giờ này vẫn chưa có nhiều khách, đa số là nhân viên dọn dẹp.
Nhìn thấy Giang Thu Niễu bước vào, người bên trong quen thuộc mà chào hỏi cô: "Thu Niễu đến rồi à."
"Ừm". Giang Thu Niễu cuộn mình lên chỗ ngồi thân thuộc của mình, hướng về phía cậu nam sinh đã chào mình nói: "chị Ôn chưa đến hả?"
"Vẫn chưa, phải năm giờ chị Ôn mới đến, chị muốn uống gì không để em làm cho chị."
Giang Thu Niễu ngồi trên ghế bên quầy bar, một chân giẫm lên ghế đẩu, một chân buông thõng xuống.
Nghe vậy, cô nói: "ồ, vẫn vậy."
Mấy tháng nay, nhân viên của "Sầu Nhiên" đã quen Giang Thu Niễu. Cô thường xuyên đến quán bar, nhưng lần nào cũng chỉ đến một mình, gọi rượu hoa quả hầu như không có nồng độ cồn, sau đó sẽ đợi Ôn Túc An đến, tán gẫu nửa tiếng đồng hồ, chờ đến khi tán gẫu xong xuôi rồi, rượu cũng uống xong rồi, lại một mình chậm rãi rời khỏi.
Bọn họ đều rất tò mò, bà chủ cũng không phải một người chị biết tâm sự, vậy tại sao Giang Thu Niễu lại thích trò chuyện với cô ấy như vậy.
Nhân viên trong cửa hàng một bên thì thu dọn, một bên thì trộm nhìn Giang Thu Niễu, mặc dù gặp nhiều lần rồi, những mỗi lần Giang Thu Niễu đến họ đều nhịn không được mà nhìn lén cô.
Lúc này, Giang Thu Niễu đang ngồi một mình trên ghế đẩu cao, tư thế thoải mái và lười biếng, mái tóc thẳng đen mượt và mềm mại xõa trên vai, để lộ một bên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, làn da trắng nõn.
Cô có một đôi mắt sáng và to, không phải mắt kiểu đào hoa, càng không phải kiểu dài nhỏ, mà là kiểu mắt tròn và hơi hếch lên như mắt của nai con, trong veo như nước, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền khiến cho người khác có cảm giác như được thanh tẩy, bất giác mà câu hồn đoạt phách.
Trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại không phô trương.
Trong sáng và đầy dục vọng, đại khái chính là như vậy.
Hôm nay Ôn Túc An đến sớm hơn mọi khi, mới bốn giờ ba mươi đã tới rồi, vừa bước vào tiệm, cô ấy đi thẳng đến chỗ người đang ngồi bên quầy bar.
"Hôm nay đến sớm vậy?"
Nghe thấy giọng nói, Giang Thu Niễu quay lại nở một nụ cười với Ôn Túc An.
"Đến để chào tạm biệt chị."
Ôn Túc An vào bên trong quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu Sake, sau khi nghe thấy lời cô nói thì khẽ nhướng mày: "phải về trường học à?"
Giang Thu Niễu gật gật đầu: "kì thực tập bên này xong rồi, tôi phải về trường làm luận văn tốt nghiệp."
"Cũng được." Ôn Túc An rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, đưa lên môi cúi đầu châm thuốc, cô hít một hơi, nheo mắt nói: "trở về có dự định gì chưa, còn quay lại đây nữa không?"
Giang Thu Niễu liếm môi, có vẻ buồn rầu: "không biết nữa, tôi cảm thấy có hơi bối rối, thậm chí còn không muốn quay về."
Ôn Túc An cắn điếu thuốc cười nói: "không muốn về sao? Sợ chủ nợ tìm tới cửa hả?"
Nghe thấy hai từ chủ nợ, sắc mặt Giang Thu Niễu thay đổi liền.
Ôn Túc An nói tiếp: "nhưng cô cứ tiếp tục trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp, người ta đã muốn tìm cô, thì tìm khắp từ Nam chí Bắc cũng sẽ tìm được, cô tốt nhất vẫn nên nghĩ xem phải trả nợ như thế nào đi."
Đúng vậy, cô vẫn còn nợ phải trả..
Giang Thu Niễu thở dài, cuối người ghé vào quầy bar.
"Haiz, thế giới của người lớn thật phức tạp."
Ôn Túc An nghe nói như vậy liền bật cười, tàn thuốc rơi xuống từng chút từng chút.
"Cô mới làm người lớn có bao lâu mà đã cảm thấy phức tạp rồi? Cô bé à, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Giang Thu Niễu ngẩng đầu lên, khóe môi giật giật: "chị cũng chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi thôi được chưa."
Sau khi đến Vụ Thành thực tập Giang Thu Niễu mới quen được Ôn Túc An, tuy là chỉ lớn hơn Giang Thu Niễu ba tuổi, nhưng cô ấy lại trưởng thành và quyến rũ hơn nhiều so với Giang Thu Niễu.
Ví như Giang Thu Niễu vừa thanh thuần vừa dục vọng, thì Ôn Túc An lại tràn đầy dục vọng, không có tí thuần khiết nào.
Sau khi chào hỏi xong, Giang Thu Niễu phải trở về ký túc xá thu dọn hành lý, sáng mai sẽ trở lại Cầm Cảng.
"Tôi đi trước đây, khi nào rảnh sẽ quay về thăm cô."
Ôn Túc An dựa vào quầy bar, vẻ mặt lười biếng mệt mỏi nhìn về hướng các ca sĩ đang hát, phất phất tay với Giang Thu Niễu.
"Tạm biệt."
.........................
Cầm Cảng.
Giang Thu Niễu vừa xuống máy bay liền trực tiếp đi thẳng đến trường học.
Cô là sinh viên năm tư, cô đang theo học ngành dẫn chương trình phát thanh truyền hình tại Đại học Truyền thông Nam Xuyên, một thời gian trước, theo sự phân công của bộ môn, cô đã chủ động rủ Cố Dĩnh đến Đài truyền hình ở Vụ Thành thực tập hai tháng nay, cô vừa chấm dứt kì thực tập vào hôm qua, hôm nay cô về trường để chuẩn bị cho việc tốt nghiệp.
"Thu Thu! Con mẹ nó bảo bối trở về rồi!"
Cô vừa mới về đến phòng, thì cô bạn cùng phòng Ninh Nina chạy ra chào đón, ôm cô.
Giang Thu Niễu ôm lại cô ấy, vui vẻ cười nói: "thế nào, không có tớ ở đây cậu không quen đúng không?"
Ninh Nina gật đầu, nét mặt hơi khoa trương: "đúng vậy, nhớ cậu đến nỗi không ngủ được."
Hai người cười ha ha.
Sau khi vui đùa một lúc, Ninh Nina và Giang Thu Niễu liền nói vào chuyện chính.
"Cậu có biết kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Đại Cầm kế bên mình không?"
Giang Thu Niễu: "biết, làm sao vậy?"
Ninh Nina nói: "người chủ trì buổi lễ là Chủ tịch Hội sinh viên đến mời cậu."
Giang Thu Niễu đang sắp xếp hành lý liền dừng lại: "tớ?"
"Ừ, họ chỉ đích danh cậu, đã ngỏ lời với cố vấn khoa chúng ta, họ đều đồng ý rồi."
Giang Thu Niễu không hề thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút buồn bực.
Không muốn đi, nghiêm túc đó.
Ninh Nina tưởng Giang Thu Niễu phiền lòng, vì thế vỗ vỗ vai an ủi cô nói: " dẫn chương trình lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập đại học Cầm, đây là một cơ hội tốt, còn có thể làm đẹp sơ yếu lý lịch, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt. Hơn nữa tớ nói cậu nghe, ban đầu người của khoa đề cử Chu Dao Vi, kết quả là người bên kia không chịu, họ chỉ đích danh phải là cậu, nói chỉ có cậu là hoa hậu của trường Nam Xuyên mới làm được. Cậu xem xét đi, nể mặt người ta."
Sau đó Ninh Nina lại bổ sung thêm câu: "nếu cậu không đi thì quá hời cho Chu Dao Vi rồi."
Nghe thế, thái độ của Giang Thu Niễu bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: "đi! Phải đi!"
Ai cũng có thể hời nhưng không được là Chu Dao Vi.
...................
Sau khi nhận hoạt động này, Giang Thu Niễu và Đại Cầm bên kia bắt tay làm việc, sau đó bắt đầu viết bản thảo cho buổi lễ.
Càng tới gần ngày kỷ niệm thành lập trường, Giang Thu Niễu càng cảm thấy đỡ bất an hơn.
Tối hôm trước, cô ở trong phòng ngủ sắp xếp lại lễ phục mà ngày mai phải mặc, làm được một nửa, Giang Thu Niễu lấy điện thoại ra, thấy có người phản hồi lại tin nhắn.
[Lượn lờ hề gió thu: Hạ Đình Diệp có ở Cầm Cảng không?]
Qua hai phút người bên kia mới trả lời lại.
[Hoắc Vân Kỳ: không có, đi Mỹ từ tháng trước rồi, sao nào?]
[Lượn lờ hề gió thu: ồ, không có gì.]
[Hoắc Vân Kỳ: tôi nói hai người bị làm sao vậy, muốn biết đối phương ở đâu sao không tự gọi điện hỏi sao cứ tới hỏi tôi vậy, hai người sao thế này.]
[Lượn lờ hề gió thu: anh ấy cũng hỏi? Vậy cậu có nói không?]
[Hoắc Vân Kỳ: không có, chị không cho tôi nói mà.]
[Hoắc Vân Kỳ: nhưng mà, hai người sao vậy, lúc anh ấy mới về nước không phải mỗi ngày chị đều ở bên chơi với anh ấy sao, thế bây giờ là cái tình huống gì đây, tuyệt giao? Cãi nhau?]
[Lượn lờ hề gió thu: liên quan cái rắm gì với cậu.]
Bỏ điện thoại xuống, Giang Thu Niễu không trả lời lại nữa.
Hạ Đình Diệp không ở Cầm Cảng.
Tốt lắm.
.....................
Tối hôm sau, buổi lễ kỷ niệm trăm năm thành lập chính thức cử hành.
Với tư cách là người chủ trì, Giang Thu Niễu và một nam người dẫn chương trình khác đã cùng nhau khai mạc bữa tiệc kỷ niệm thành lập trường. Cô là hoa hậu giảng đường của Nam Xuyên và là số một trong chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình của khoa, không có gì để chê về năng lực của cô, hơn nữa cô còn rất xinh đẹp, ngay khi vừa xuất hiện trên sân khấu, các sinh viên của Đại Cầm đều lấy điện thoại ra chụp hình, phẩm chất giá trị không thua gì khách quý đến dự tiệc tối nay.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, có sinh viên tốt nghiệp đang phát biểu trên sân khấu, Giang Thu Niễu cầm danh sách trong tay chuẩn bị đi lên thì nhân viên công tác bên cạnh bỗng nhiên gọi cô lại, đưa cho cô một tờ danh sách khác.
"Người trong danh sách có thay đổi một chút, cô nhìn theo cái này đọc."
Tạm thời thay đổi thứ tự chương trình biểu diễn hay khách mời trong bữa tiệc là chuyện rất bình thường, Giang Thu Niễu cũng không mở ra nhìn kỹ, trực tiếp cầm danh sách lên sân khấu.
".....Tiếp sau đây, mọi người sẽ nhìn thấy các tiền bối đã tốt nghiệp trước chúng ta, tôi nghĩ các bạn cũng rất tò mò không biết các tiền bối sẽ mang những lời chúc gì đến với Đại Cầm. Vậy tôi không nói nhiều nữa, tiếp theo đây xin mời...."
Mắt nhìn đến tên khách quý bỗng nhiên trợn to, Giang Thu Niễu thiếu chút nữa quên luôn lời thoại, nhưng sự chuyên nghiệp mà cô rèn luyện hằng ngày giúp cho cô rất nhanh đã điều chỉnh lại, giọng nói có chút cứng ngắc mà gằn từng chữ đọc ra cái tên kia.
"Hạ Đình Diệp."
Khán giả vỗ tay như sấm.
Trên bậc thang nối giữa trên và dưới sân khấu, Giang Thu Niễu nâng váy bước xuống, cô cố gắng che giấu nhịp tim ngày càng nhanh của mình bằng cách nín thở, giả vờ bình tĩnh đi ngang qua người đàn ông đang ngồi bên dưới, trong lòng thầm cầu nguyện anh đừng có chú ý tới cô.
Nhưng vào lúc cô sắp đi qua, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của một người đàn ông truyền vào tai cô, mang theo ngữ khí kiểu phải nghe theo.
"Chờ tôi."
....................
Chờ anh?
Chờ cái rắm!
Giang Thu Niễu vừa bước xuống sân khấu liền chuẩn bị chạy trốn, nhưng bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, cô không thể rời đi đột ngột như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định vào toilet trốn, chờ khi nào Hạ Đình Diệp xong, cô quay lại sân khấu lần nữa, rồi giả vờ bận rộn đến khi bữa tiệc kết thúc, rồi chạy đi ngay lập tức.
Hạ Đình Diệp dù gì cũng là ông chủ của một tập đoàn, không có nhiều thời gian như vậy để ngăn cản cô.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi.
Giang Thu Niễu nói với người hợp tác của mình là mình đau bụng, nhờ anh ta làm phần sau hộ, sau đó một mình trốn vào nhà vệ sinh.
Khoảng hai mươi phút sau, Giang Thu Niễu gửi tin nhắn cho một nhân viên mà cô quen biết hỏi Hạ Đình Diệp đã đi chưa, đối phương trả lời là đã đi rồi, lúc này cô mới yên lòng, sửa sang lại quần áo một chút rồi mới bước ra.
Tuy rằng tránh được nhất thời không tránh được cả đời, nhưng có thể trốn được ngày nào hay ngày đó, dù sao cô vẫn chưa nghĩ xem nên đối mặt với Hạ Đình Diệp như thế nào.
Tiếng giày cao gót giòn giã vang lên, Giang Thu Niễu lỡ đễnh đi về phía sân khấu.
Bỗng nhiên, một giọng nói đối với Giang Thu Niễu mà nói như tiếng ma vương ngâm nga đòi lấy mạng người vang lên sau lưng cô, Giang Thu Niễu lập tức cứng người.
Không phải nói đã đi rồi sao.....
Hay là, làm bộ không nghe thấy rồi bỏ chạy?
Hoặc là trực tiếp xoay người đối mặt?
Không nên không nên, vẫn là chạy đi, đối mặt cái gì mà đối mặt, cả đời này cũng không thể đối mặt!
Giang Thu Niễu đang chuẩn bị chạy, thì cái người đàn ông chân dài phía sau trực tiếp bước lên vài bước chặn đường cô đi.
Muốn chết.
Người đàn ông này thật sự rất kiên trì trong việc đòi nợ.
Không còn cách nào, Giang Thu Niễu đành ngẩng đầu, nắng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, giọng điệu cứng nhắc: "a, thật trùng hợp, anh Đình Diệp."
Hạ Đình Diệp đứng trước người cô, bộ âu phục Anh màu sám mặc trên người càng khiến anh thêm phần cao lớn và mạnh mẽ, chặn gần một nửa ánh sáng trên đầu cô.
Giang Thu Niễu không còn chỗ trốn, tránh không được ánh mắt của anh. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, đường nét gương mặt thâm thúy, đôi mắt và môi đào hoa hấp dẫn câu hồn đoạt phách, tự nhiên cảm thấy thật thâm tình, nhã nhặn lại cấm dục, nhưng đồng thời cũng khiến Giang Thu Niễu nhớ lại dáng vẻ phong lưu bại hoại của người này hoàn toàn không khớp với bề ngoài.
"Trùng hợp?" anh cụp mi khẽ cười nói.
Là chất vấn.
Hạ Đình Diệp bước từng bước đến gần Giang Thu Niễu, Cô buộc phải lui lại cho đến khi va vào bức tường lát gạch lạnh lẽo phía sau, cô rùng mình vì lạnh
Giang Thu Niễu rũ mắt xuống, hai tay ôm chặt vạt áo không dám nhìn anh, hai má dần dần ửng hồng mất tự nhiên.
Hạ Đình Diệp nhìn chằm chằm Giang Thu Niễu, mắt sáng như đuốc, tựa như muốn nhét cô vào bụng, anh gằn từng tiếng một nói: "tôi tìm em lâu rồi."
Hơi thở của Giang Thu Niễu bị ngưng trệ, cô kéo kéo khóe miệng, giả vờ không hiểu: "tìm em? Là là có chuyện gì sao?"
Gương thâm thúy của người đàn ông xuất hiện một tia nghiền ngẫm, môi khẽ nhếch lên, lãnh đạm nói: "học cái xấu rồi."
Cảm giác bí bách hít thở không thông, Giang Thu Niễu bị buộc phải ngẩng đầu lên dưới sức mạnh những ngón tay của người đàn ông, cảm giác lo lắng sợ sệt lọt vào đôi mắt đen không chút lưu tình của anh.
Anh siết chặt gáy cô bằng những ngón tay của mình, Hạ Đình Diệp cởi bỏ lớp ngụy trang dịu dàng và tao nhã.
Không khoan dung không tha thứ, từng bước áp sát.
Nói lại trước mặt cô cái chuyện một đêm kia mà cô không dám đối mặt nhất, anh thật sự là chủ nợ của cô mà, đòi nợ không tha: "Giang Thu Thu, ngủ xong liền bỏ chạy, ai dạy em?"
....................
Hết chương 1.
*MỌI NGƯỜI VÀO PHẦN HỒ SƠ CỦA TUI ĐỂ LẤY LINK ĐỌC NHỮNG CHƯƠNG TIẾP THEO NHAA 🙆♀️