– Tại sao em lại bỏ đi?
Chàng trai tóc đen lên tiếng…
Tay vẫn không ngừng bế cô kunoichi tóc hồng yếu ớt trong tay…
Đôi chân chậm rãi bước ra khỏi căn nhà hoang ẩm mốc…
Sakura không nhìn Sasuke, cô cố gắng quay đi tránh né con mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình chờ đợi….
Đưa tay lên trị thương nhưng không hề hiệu quả…
Cô kunoichi lại ho thêm một lần nữa, cơ thể rã rời như không còn một chút sức lực nào cả…
– Sakura, trả lời anh! Sasuke vẫn nhẫn nại hỏi thêm một lần nữa…
– Anh không còn muốn em nữa, em ở lại có ích gì chứ?
Sakura nói nhỏ, vẫn không nhìn chàng trai Uchiha, đôi mắt ngọc bích của cô cụp xuống đầy tủi hờn…
– Anh nói không muốn em lúc nào?- Sasuke cau mày.
– Anh đã nói cả tối qua và sáng nay.
– ….
– Điều đó là thật lòng sao, Sasuke-kun…?
Cô kunoichi ngước mắt lên nhìn Sasuke….
và thấy anh khẽ thở dài….
– Nghe này, Sakura…
– Sasuke nói sau khi hít một hơi dài.
– Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi.
– Hiểu nhầm?
– Hnm!
– Không thể thế đâu. Em đã nghe anh nói mà. Rất rõ ràng luôn.
– Đúng là anh đã nói thế. Nhưng em chưa nghe hết, Sakura!
– Nghe hết? – Sakura ngạc nhiên mở to đôi mắt .- Nghe hết thứ gì, Sasuke-kun?
Vừa nói dứt câu….
Sakura bỗng cảm thấy cổ họng mình đau khủng khiếp…
Đưa 2 bàn tay lên…
cô túm chặt cổ họng mình lại…ngăn không cho bản thân gào lên vì đau đớn…
Vùng da nơi cổ của Sakura lại nổi thêm một vết vân nữa…
Sasuke kinh hãi nhìn Sakura quằn quại trong vòng tay mình….
Anh siết chặt cô lại….
Tự mím chặt đôi môi mình để kìm nén nỗi đau khổ trong lòng…
– Nó….nó đang giết em! – Sakura chỉ vào những vân đen. – Khi những vết này có khắp nơi trên người em… Thì em sẽ….
– Em sẽ không sao hết!
Sasuke hét lên.
Nghiến chặt 2 hàm răng mình lại…. anh tiếp tục tiến nhanh về phía trước…
Hình ảnh tên khốn khiếp đã cho Sakura uống thuốc độc lởn vởn quanh đầu anh…
Khiến anh muốn phát điên mà không thể làm gì được…
“Cô ta chỉ còn 10 ngày nữa!”
“Hãy tìm ta nội trong 10 ngày tới. Hãy đến đây, móc 2 con mắt của ngươi ra và tự kết kiễu cuộc sống của mình. Lúc đó ta sẽ cứu cô ta. ”
“Móc 2 con mắt….
Kết liễu cuộc đời mình….
Và…cứu cô ấy”
Sasuke cười nhạt….
Anh tự lẩm bẩm trong miệng…
“Có lẽ….chỉ còn cách đó ”
Lặng lẽ….
Sasuke suy nghĩ mọi thứ….
Rồi nói với Sakura….
– Sakura! Khi chỉ có một mình, em hãy chú ý tới mọi thứ….
– Anh nói gì thế?
– Hãy…hãy tìm một ai đó….
– Sasuke-kun, anh sao thế?
– Tìm một ai đó….- Chàng trai tóc đen cảm thấy cổ họng mình nghẹncứng. Anh sắp nói ra cái điều mà anh không bao giờ muốn nói với cô….
Nhắm nghiền đôi mắt….
Anh cố giữ mình bình tĩnh….
– Hãy tìm ai đó yêu thương em…nhiều….như anh!
Sakura không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy…
– Sao anh lại nói thế? Anh đang nghĩ cái gì vậy?
Rồi như chợt hiểu ra….
Cô kunoichi tức tối…
– Đừng nói với em anh định làm những điều mà hắn nói, Sasuke-kun…
– Phải! – Sasuke nói nhẹ….
Cố gắng để những lời nói của mình bay đi….theo cơn gió…cuốn trôi hết đi nỗi khổ đau mà anh đang dằn vặt ….
– Anh không được làm thế! – Sakura kéo nhẹ vạt áo Sasuke, khẩn khoản – Anh đừng nghe theo hắn ta… Anh còn nhiều dự định phải làm, còn cả phụchưng gia tộc Uchiha nữa mà…
– Thế em bảo anh nhìn em chết sao? – Chàng trai trẻ Uchiha gằn lênkhó nhọc. – Không, không bao giờ anh cho phép điều đó xảy ra. Em màkhông sống thì…
.. anh cũng không muốn sống nữa.
– Sasu..ke-kun!
Sakura đưa tay bịt miệng mình lại….
Cô muốn khóc…thực sự rất muốn khóc….
Có phải số phận đang cố trêu ngươi cô và Sasuke hay không?
Nếu đúng thế….
Vậy cô phải làm gì đây?
Sakura định khuyên Sasuke thêm một lần nữa….
Thì bỗng cô bị giật mình bởi tiếng gọi lớn….
– Anh chị…..!
Tiếng trẻ con vang lên đằng sau con ngõ nhỏ 2 người vừa đi qua….
Sasuke quay lại….
– Em là….- Sakura ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc – Là cậu bé hôm qua.
– Đúng rồi ạ. – Cậu bé cười tươi tắn, lon ton chạy lại. – Chị bị làm sao mà anh Sasuke phải bế chị vậy?
– À…chị ốm thôi. – Sakura nói, giấu mấy vết vân trên cổ
Nhưng cậu bé đã kịp nhìn thấy tất cả…
Đưa tay gãi đầu….cậu bé suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu….
Rồi ngay lập tức…………
Reo lên vui vẻ….
– Vết giống trên cổ chị kìa….bà em từng chữa cho 1 người rồi đó.
– Cái gì?
Sasuke và Sakura cùng đồng loạt lên tiếng….
Trong lòng cả 2….
Tự nhiên….
Có 1 cái gì đó nhen nhóm….
Lấn áp nỗi buồn chất chứa trong lòng…
1 cái gì đó…
Như là …………..niềm hi vọng!