*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong kho hàng truyền ra những tiếng rên la thảm thiết. Cảnh Hiên tuy đối với thủ pháp dụng hình của Đại ca có phần hiểu biết, vẫn không tránh khỏi có chút rợn người thương tiếc. Đại ca đối với địch nhân chưa từng có hai từ nương tay.
Cảnh Hiên nhặt lấy một thanh sắt đập vỡ kiếng xe, mở cửa. Kỳ thật, đối với kỹ năng mở khoá, cậu không có mấy thành thạo. Kiểm tra một lượt không phát hiện gì ngoài vé gửi xe ở khách sạn cùng vài khẩu súng ở băng ghế phía sau.
Xem ra chỉ có thể chờ Đại ca moi từ miệng chúng một ít thông tin, kiểm tra thêm khách sạn bọn chúng ở. Cảnh Hiên đột nhiên có một loại cảm giác chuyện này không hề đơn giản. Bọn người kia thân thủ chỉ tạm được, nếu nói là muốn bắt cóc cậu với Đại ca quả thật rất xa vời nhưng bọn chúng thế nào lại biết rõ hướng đi của hai người bọn họ.
Cảnh Hiên lắc đầu không nghĩ nữa, vẫn là vào xem Đại ca sẽ có kết quả nhanh hơn. Không có nồng mùi máu tươi như cậu tưởng mà phảng phất một ít mùi nước hoa, thuốc nhuộm thậm chí là cả hương liệu nấu ăn. Trên người mấy kẻ thủ hạ không có vết máu nhưng vẻ mặt hoảng hốt tột độ chứng tỏ bị doạ không ít. Tên cầm đầu nét mặt cũng tương tự có điều bàn tay hắn thì…
Cảnh Hiên ngập ngừng: “Đại ca, người không phải là đem tay hắn…”
“Đúng vậy… Ta chỉ lần lượt chém đứt từng sợi gân ở từng ngón tay của hắn. Đối phó với người thường không cần kỳ công vậy nhưng hắn ta đúng chẳng phải người tầm thường.”
Tắc Lý Kỳ dừng một chút lại mỉm cười nói: “Bất quá cho dù là người không tầm thường nhưng nhìn tay mình từng chút bị người khác chặt đứt cũng khó lòng ngồi yên được.”
Lúc này, một đám người từ ngoài xông vào… là người của Lan gia, Lan Lăng Phong cũng có mặt. Lúc nhận được tin báo Hiên nhi cùng Tắc Lý Kỳ bị bắt cóc, hắn điều động một lượng lớn thủ hạ đi tìm kiếm, cả hai người bọn họ đều không thể xảy ra chuyện được. Cuối cùng, bước vào chỗ này chứng kiến một màn, Lan Lăng Phong tự giễu, nở nụ cười: kẻ có thể đồng thời bắt cóc cả hai người bọn họ phỏng chừng còn chưa chào đời đâu.
Thấy Lan Lăng Phong đi tới, Cảnh Hiên nhỏ giọng: “Ba… ba làm sao đến được đây?”
Lo lắng lập tức bị phẫn nộ thay thế: “Ta nếu còn không đến, các ngươi chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Chuyển hướng sang Tắc Lý Kỳ có phần trầm giọng: “Bố Lý Nặc thiếu gia, ngài không bị thương chứ? Ngài yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ, cho ngài một cái công đạo.”
“Ta không sao, mấy người này phiền ngài giúp ta mang về, ta còn vài việc phải hỏi bọn chúng. Còn nữa… ta so với Cảnh Hiên chỉ lớn hơn vài tuổi, ngài cũng xem như là trưởng bối của ta, không cần dùng kính ngữ như vậy, ta chịu không nổi a!” – Tắc Lý Kỳ ôn hoà cười nói khác hẳn với vẻ ngoan tuyệt vừa rồi.
Vừa về đến nhà, Cảnh Hiên đã bị ba gọi đến thư phòng, hắn cảm thấy có chút bất an.
Sắc mặt ba không mấy tốt, Cảnh Hiên cẩn trọng hỏi: “Ba, tìm con có chuyện gì không?”
Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Hiên cả buổi, mới mở miệng nói: “Con có biết Bố lý Nặc thiếu gia kia có thân phận gì không?”
“Có biết… hắn là nhân vật thứ hai có khả năng tranh đoạt vị trí giáo phụ mafia và cũng là đối tác quan trọng của Lan gia lần này.”
“Thừa biết hắn là ai mà còn dám cắt đuôi vệ sĩ? Ta biết thân thủ của ngươi rất tốt nhưng lần hợp tác này có bao nhiêu kẻ ganh ghét, muốn ám sát Tắc Lý Kỳ để phá hoại Lan gia chúng ta, ngươi dám chắc có thể giải quyết toàn bộ bọn chúng hay sao?”
Cảnh Hiên trầm mặc, cậu quen tự do hành động không thích có người theo sau bảo vệ. Lời ba nói có nghiêm khắc nhưng ẩn ý là lo lắng cho an toàn của mình khiến Cảnh Hiên thật khó trả lời.
Trong lúc Cảnh Hiên còn đang cúi đầu ngẩn người, Lan Lăng Phong đã rút ra một cây đằng điều gõ xuống bàn.
“Cỡi quần, nằm sấp xuống!”
Cảnh Hiên đỏ mặt, hốt hoảng nói: “Ba, con biết sai rồi, đừng phạt như vậy, đánh lưng đi có được không?” – Cảnh Hiên cũng biết mình rất đáng phạt nhưng mà…
“Ít nói nhảm, bác sĩ nói trên người của ngươi vết thương cũ còn gây nhiều tật xấu, không thể trách đánh nửa người trên.” – Lan Lăng Phong bác bỏ đề nghị.
Cảnh Hiên do dự một chút, khẽ cắn môi rồi cởi quần nằm sấp xuống bàn… dù sao cũng chẳng có người ngoài nhìn thấy.
“Mấy ngày tới còn phải cùng Tắc Lý Kỳ đi nhiều nơi nên ta không đánh nhiều, chỉ ba mươi roi.”
Nói xong, Lan Lăng Phong liền đánh xuống, một vệt đỏ dài chói mắt xuất hiện. Mức độ đau đớn này chẳng là gì với Cảnh Hiên, có điều đây là lần thứ hai trong đời phải cởi quần bị đánh… rất ư xấu hổ.
“Ba…” – Roi thứ hai vẫn đánh xuống cùng một vị trí cho thấy Lan Lăng Phong có bao nhiêu tức giận.
“Không ngại nguy hiểm, luôn không đem nguy hiểm để trong mắt có phải không?
“Ba… Không phải.”
“Ba…” – Vẫn cùng một vị trí, những roi tiếp roi cũng như vậy.
“Tính cách này, nếu là chủ thượng của ngươi, ta sẽ rất cao hứng, nhưng ngươi là con ta, ta không hy vọng ngươi vì vậy đã đánh mất tánh mạng.”
“Ba, thực xin lỗi.” – Lúc này, Cảnh Hiên ngoài câu xin lỗi chẳng còn có thể nói được cái gì khác.
Nhìn đến vết thương tróc da rướm máu, Lan Lăng Phong mới điều chỉnh vệt roi xuống phía dưới một chút, tiếp tục vừa đánh vừa giáo huấn.
“Con không cần xin lỗi ta, hãy tự xin lỗi chính mình.”
Đánh được hai mươi hai roi, vệt roi thứ hai cũng đồng dạng rướm máu, Lan Lăng Phong tiếp tục điều chỉnh xuống một chút nữa.
“Ba…” – Một roi khá mạnh đánh xuống.
“Con hiện tại không chỉ có một mình, không được phép tuỳ hứng muốn làm gì thì làm.”
Cảnh Hiên không có phản khán mà cam tâm thừa nhận đau đớn này. Chưa từng có loại cảm giác mình thật đáng đánh, hắn hiện tại không phải là Gavin cao ngạo tự tại của ngày trước, trên vai hắn đang gánh vinh nhục của Lan gia, gánh vác nhiều loại thân tình mà trước kia chưa từng nghĩ đến… Hắn không được phép một mình tự tung khoái hoạt như trước nữa.
“Ba…” – Lan Lăng Phong không hề có chút nương tay. Cảnh Hiên cũng bất động, cũng không phát ra âm thanh nào, như đau đớn không hề tồn tại trên người… có chăng là những giọt mồ hôi đầy trán đang bán đứng cậu mà thôi.
Ba mươi roi đánh xong, Lan Lăng Phong nhẹ nhàng nâng Cảnh Hiên đứng dậy, tuy biết hiện tại mặc quần vào thật không tốt, nhưng biết tính đứa con rất sĩ diện, cũng đành thuận theo.
Cảnh Hiên lại chậm rãi quỳ xuống: “Ba, con biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không lặp lại lần nữa.”
“Hiểu là tốt, đừng quỳ.” – Lan Lăng Phong kéo đứa con đứng dậy, thở dài lại mắng.
“Đánh đau đi, bất quá với cái tính quật cường này, chỉ có đánh cho đau mới biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Lan Lăng Phong cũng không nói gì thêm, giúp Cảnh Hiên thoa thuốc, đắp chăn rồi rời khỏi.
Tắc Lý Kỳ thẩm vấn xong đám người kia liền muốn đến chỗ Cảnh Hiên cùng thương lượng một chút.
“A Hiên… là ta.”
Nghe thấy tiếng của Đại ca, Cảnh Hiên đáp lời: “Mời vào.”
Vừa nói xong cậu mới cảm thấy hối hận, để Đại ca nhìn thấy bộ dạng này thì phải giải thích làm sao đây?
Chưa đợi Cảnh Hiên nghĩ thông, Tắc Lý Kỳ đã bước vào trong, thấy Cảnh Hiên nằm úp sấp ở trên giường, ngạc nhiên hỏi.
“A Hiên… đệ làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái.”
“Đệ không sao, chỉ hơi mệt muốn ngủ một chút.” – Cảnh Hiên tìm một lí do biện minh.
Tắc Lý Kỳ liền cảm giác được có điểm kỳ quái, với tính cách của Cảnh Hiên, biết mình đến tìm nó bàn chuyện, tuyệt đối sẽ không nằm cùng mình nói chuyện. Chẳng lẽ có lý do gì khiến nó phải nằm sao?
Xác định được nguyên nhân, Tắc Lý Kỳ trầm mặc nhìn Cảnh Hiên hỏi:
“Đệ xác nhận thật không có chuyện gì?”
Ánh mắt của Đại ca làm Cảnh Hiên càng thêm khẩn trương.
“Thật sự không có gì, Đại ca sao lại hỏi vậy?”
“Như vậy liền lập tức đứng lên, ngươi dám nằm mà nói chuyện cùng ta?” – Tiểu tử này còn muốn gạt chính mình sao?
Cảnh Hiên khó xử, đứng lên Đại ca nhất định sẽ biết nhưng không đứng lên lại là bất kính.
“Ngươi còn không chịu nói? Có phải hay không vì chuyện ngày hôm nay, Lan Lăng Phong đánh ngươi, cho nên ngươi mới không thể đứng dậy?” – Thanh âm Tắc Lý Kỳ mang theo tức giận.
“Đại ca, ta…”
“Đứng lên cho ta xem.”- Nói xong liền kéo tấm chăn trên người Cảnh Hiên xuống để lộ áo ngủ dính một ít máu.
“Hắn dám đánh ngươi? Uổn cho ta mấy ngày nay còn có chút bội phục thái độ làm người của hắn? Ta thật muốn hỏi hắn chính là như vậy chăm sóc đứa con?” – Tắc Lý Kỳ xoay người muốn rời đi.
“A Hiên, ta đem ngươi xem là thân đệ đệ đối đãi, ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn kiêu ngạo mà sống, không phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào.”
“Đại ca, đệ hiểu… thật sự từ lúc trở về, đệ tốt lắm, ca không cần lo lắng.” – Cảnh Hiên phát ra từ nội tâm.
Tắc Lý Kỳ thở dài, áp chế tức giận trong lòng.
“Quên đi, quên đi, ta mặc kệ. Hiện tại ngươi càng lúc càng xử trí theo cảm tính, lúc trước người khác đánh ta một quyền, ta còn có Gavin đỡ cho một cước. Một đôi thân nhân đã biến ngươi trở lại thành A Hiên, bất quá như vậy cũng rất tốt.” Đúng vậy, A Hiên chính là tính cách như vậy.
Phần lời tác giả
Ta không hy vọng viết ra hình tượng người cha bất phân lý lẽ, vô luận đúng hay sai, chính là một chút đánh. Ta nghĩ viết nên một người cha nghiêm khắc nhưng có nguyên tắc.
Với Cảnh Hiên, hắn không phải loại ngu hiếu ngu trung. Nếu bị áp bức quá mức, hắn cũng sẽ kiêu ngạo, không chút do dự rời đi. Hắn đối với từng người đều quan tâm rất tốt nhưng chẳng phải thánh mẫu, bởi vì hắn cũng là nhiễm huyết Tu La Gavin. Ta muốn viết ra một hình tượng Cảnh Hiên tốt nhất.