*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày gần đây, Cố Bắc Kiều đều ôm khư khư cuốn tạp chí kia, đến cả bữa ăn giấc ngủ cũng không thèm bỏ ra.
Cố Thiên Trạch cảm thấy tò mò, nghiêng người ngó qua: "Con thích loại tạp chí này à Kiều Kiều? Ngày mai nếu ông lão bán sách báo cũ có đi ngang qua, ba sẽ mua cho con vài cuốn."
Cố Bắc Kiều lắc đầu, không biết bản thân có muốn hay không, cuối cùng vẫn là không. Hắn chỉ tay vào cánh đồng hoa trong cuốn tạp chí rồi hỏi: "Đây là loại hoa gì?"
Cố Thiên Trạch nhìn theo nhưng lại không nhận ra, dựa theo trực giác của mình mà suy đoán: "Hình như đây là hoa mọc trên thảo nguyên. Nó chỉ xuất hiện tại các vùng phía Tây Tây Tạng, Tân Cương và Nội Mông. (*)"
(*) Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông: các khu tự trị của Trung Quốc.
Cố Bắc Kiều ngẩng đầu phản bác lại: "Ở chỗ mình cũng có mà."
"Thật sao? Con đã thấy qua chúng ở đâu vậy Kiều Kiều?" Cố Thiên Trạch tò mò hỏi.
"Hồi còn bé... ba làm ở công trường... còn con hay chơi ở bãi đất phía sau, ở đó có rất nhiều loại hoa như này." Cố Bắc Kiều nghiêm túc nhìn gã.
Cố Thiên Trạch suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ ra: "Trí nhớ của ba không được tốt lắm, chẳng thể nhớ nổi."
Từ Tuệ thu dọn xong quần áo trên ban công, thấy hai cha con trò chuyện với nhau đến là vui vẻ, bà đặt đồ trong tay xuống cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Cố Bắc Kiều nghe thấy giọng bà liền xoay người lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Cố Thiên Trạch nói: "Kiều Kiều hỏi anh đã nhìn thấy loại hoa này bao giờ chưa, nhưng anh lại không biết tên nó."
Từ Tuệ xem xét cuốn tạp chí trên tay Cố Bắc Kiều: "A, em đã gặp qua loại này rồi thì phải."
Cố Bắc Kiều vội vàng quay đầu lại nhìn bà, trong ánh mắt chứa đựng bảy phần thù địch ba phần chờ mong.
"Dì có nhìn thấy nó mọc ở công viên nhưng cũng không biết tên, hẳn nó là một loại hoa rất phổ biến."
Ánh sáng trong mắt Cố Bắc Kiều giảm dần rồi tắt ngúm, không thèm nhìn bà nữa.
Cố Thiên Trạch sờ nhẹ vào mái tóc mềm mại của con trai, gã thề: "Kiều Kiều yên tâm, ba sẽ tìm giúp con."
Cố Bắc Kiều nhìn hắn: "Nhưng tìm kiểu gì?"
Cố Thiên Trạch cười ha ha, lấy điện thoại di động ra: "Bây giờ Internet phát triển như vậy, có gì mà không tìm được cơ chứ?" Gã gõ mấy từ khoá mấu chốt trên thanh tìm kiếm: hoa dại trên thảo nguyên, tám cánh, màu sắc rực rỡ.
Cố Bắc Kiều nằm gối đầu trên đùi Cố Thiên Trạch cùng nhau xem điện thoại. Từ Tuệ bị bơ ở một bên, cảm thấy bản thân như người thừa thãi, bĩu môi xoay người ôm quần áo rời đi.
"Cái này à?" Cố Thiên Trạch chỉ tay vào một tấm ảnh.
"Không phải, cánh của hoa này quá mỏng."
"Còn cái này thì sao?"
"Nhìn không giống lắm..."
"Chính là nó! Trông giống hệt nhau!" Cố Thiên Trạch đặt tấm ảnh và bức tranh lại gần nhau rồi so sánh, gã nói một cách chắc chắn: "Đúng là cái này rồi!"
Cố Bắc Kiều cũng rất vui mừng, hắn vội vàng giục gã: "Ba xem xem đó là hoa gì?"
Cố Thiên Trạch theo đường link nhấp vào liền hiện ra tên của loại hoa: "Ỷ Lăng Bụi? Hoa Ỷ Lăng Bụi, quả nhiên nó đến từ vùng Tây Tạng... Nhưng hiện tại nhiều thành phố dùng nó để làm cảnh cho khu vườn thêm đẹp. Nhìn lại thì bố sẽ mua một ít hạt giống về, chúng ta có thể trồng chúng ở nhà."
Cố Bắc Kiều nhìn trông không mấy vui vẻ: "Nhưng trồng ở nhà thì lại khác..." Trong nhà chỉ có ba người ở, không giống mảnh đất hoang phía sau công trường. Nơi đó có những thảm cỏ rộng lớn, đường ray xe lửa cũ kĩ, và còn cả bầu trời mênh mông thuần một màu xanh thẳm. Nghĩ tới đây bất giác trên khuôn mặt của Cố Bắc Kiều ướt đẫm nước mắt khiến cho Cố Thiên Trạch hoảng hốt nhảy dựng lên: "Con sao vậy Kiều Kiều?"
"Con muốn ăn kem que, loại vị mặn mà mẹ hay mua cho con hồi còn bé ấy." Mặt Cố Bắc Kiều lạnh lùng, như thể hắn thậm chí còn không nhận ra bản thân mình đang khóc.
"Được rồi được rồi, ba sẽ dẫn con đi mua, con đừng khóc nữa." Cố Thiên Trạch luống cuống lau nước mắt trên mặt Cố Bắc Kiều, tay nắm chặt tay hắn: "Chúng ta đi thôi."
Cố Bắc Kiều ngay lập tức ngừng khóc. Thực ra hắn chẳng hề muốn khóc, chỉ là nghĩ đến việc công trường năm xưa giờ đã trở thành toà nhà xây dang dở, hoa dại cùng những đám cỏ đuôi chó cũng không còn, đầu mũi liền cảm thấy có chút chua xót.
Cố Thiên Trạch cầm theo điện thoại và ví tiền, đứng ở cửa ra vào thay giày rồi hô to về phía phòng: "Anh với Kiều Kiều xuống phố mua kem đây."
Bên trong truyền tới giọng nói có phần không vui của Từ Tuệ: "Tới giờ ăn cơm rồi mà còn đi mua kem ư?"
Cố Thiên Trạch phớt lờ lời nói của bà, chờ Cố Bắc Kiều thay giày xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Dưới khu phố có một cửa hàng nhỏ chuyên bán thuốc lá, rượu và đồ ăn vặt. Vào mùa hè họ sẽ lấy ra hai chiếc tủ lạnh, phủ một chiếc khăn lên trên để bán kem que. Chủ hàng là một cụ bà đã hơn 70 tuổi, hàng ngày bà thường ngồi cạnh cửa, đung đưa trên chiếc ghế bập bênh trông coi cửa hàng. Tóc dù đã bạc trắng, da mặt nhăn nheo nhưng bà lại rất thích mặc những bộ váy có màu sắc sặc sỡ. Người ta nói rằng cụ bà đến giờ vẫn chưa kết hôn, không có con, chuyển đến khu phố Mùa Xuân này đã hơn 10 năm nay. Ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài đánh bài, ăn uống cùng bạn bè ra thì bà chưa bao giờ giao lưu với người khác. Bà không sợ mọi người trong khu phố mỉa mai, chỉ cần người họ nói không phải mình, lâu dần rồi họ sẽ quen với điều đó.
Khi hai cha con Cố Bắc Kiều tới gần cửa hàng, Cố Thiên Trạch liền hỏi: "Dì Diệp còn bán kem vị mặn không?"
Bà Diệp từ chiếc ghế bập bênh đứng dậy, bình tĩnh đáp: "Có chứ, tôi cũng rất thích vị muối mặn này." Rồi xốc chiếc khăn phủ trên tủ lạnh xuống: "Tự tìm đi."
Cố Bắc Kiều từ tủ lạnh lấy ra ba cái kem que, sau đó đậy khăn lên rồi ngồi đợi Cố Thiên Trạch tính tiền.
Cố Thiên Trạch ngạc nhiên nhìn hắn nói: "Còn mua cho cả dì con nữa, ngoan thật đấy!"
Cố Bắc Kiều cau mày: "Mỗi người một cái thôi, cái này là của mẹ."
Cố Thiên Trạch cảm thấy hơi xấu hổ mà đưa tiền cho bà Diệp, lại vờ như thản nhiên chào hỏi bà rồi cùng Cố Bắc Kiều rời đi.
"Kiều Kiều này, đã hai năm trôi qua mà sao con vẫn không chịu chấp nhận dì vậy? Bình thường dì cũng đối xử với con rất tốt mà."
Cố Bắc Kiều lạnh lùng nhìn gã: "Ba không tin con."
Cố Thiên Trạch bất lực: "Con cứ nói dì là ma, làm sao mà ba tin con được?"
"Vào nửa đêm bả toàn đứng trước giường con, còn nói muốn ăn thịt con nữa. Đây là sự thật."
"Kiều Kiều à, con có biết rằng đôi khi những chuyện mà con nhìn thấy chưa chắc đã đúng không? Con bảo rằng cây ngô đồng nói với con nếu phơi nắng thì sẽ trở nên cao lớn cường tráng, rồi thì bác Lí là bộ xương khô khoác da người, lại còn nói rằng con nhìn thấy bác Lý bảo vệ mỗi buổi tối ở nhà đều lén lút ăn thịt người nên mới béo như vậy, dì con không có bóng... Tất cả đều không phải là thật. Dì con có bóng, cũng chưa hề nói muốn ăn thịt con bao giờ cả."
Cố Bắc Kiều cảm thấy chán nản, không biết nên giải thích với Cố Thiên Trạch như nào. Khi đi ngang qua bốt bảo vệ, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn thì thấy tên Lý bảo vệ với cái đầu ú nụ thịt đang nhai thứ gì đó trong miệng, bên mép còn dính vết máu đỏ tươi. "A!" Hắn hét lên một tiếng.
Cố Thiên Trạch theo ánh mắt của hắn mà nhìn sang, trong lòng cũng kinh hãi tột độ. Trong thoáng chốc, gã thậm chí còn cho rằng những lời Cố Bắc Kiều nói đều là thật, rằng anh Lý đang ăn thịt người.
Tên bảo vệ bị thu hút bởi tiếng hét của Cố Bắc Kiều liền ngừng nhai. Hắn nhìn thấy hai cha con đang nhìn chằm chằm vào mình, bản thân hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rồi giơ túi thức ăn trong tay lên: "Của hàng bán đồ ăn chín vừa mới mở cửa, tôi mua một ít sườn sụn, hai người có muốn ăn cùng không?" Lau khoé miệng nhìn thấy vết bẩn trên tay, hắn thấp giọng mắng: "Mẹ nó chứ, sao lại toàn tương cà thế này."
Cố Thiên Trạch cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, gã vội nói: "Không đâu, nhà tôi chuẩn bị ăn cơm rồi." Gã kéo tay Cố Bắc Kiều rồi nhanh chóng rời đi.
Đến gần dưới tầng, Cố Bắc Kiều đi trước để chạm vào công tắc bật đèn cảm biến. Công tắc được lắp đặt ở chỗ ngoặt cầu thang, Cố Bắc Kiều đang mò mẫm trên tường, vào ngay lúc đèn sáng, hắn bỗng dưng ngửi được một mùi hôi nồng nặc xông lên. Hắn dừng bước nhìn khoảng không tối tăm, nơi ánh đèn le lói không thể chiếu tới.
Cố Thiên Trạch thấy hắn đứng yên, đến gần hỏi: "Sao con không đi tiếp? Kem trong tay sắp chảy đến nơi rồi kìa." Sau đó gã cũng ngửi thấy mùi hôi kia: "Mùi gì vậy?" Gã lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin, tia sáng chiếu rọi vào bóng tối.
Dưới chân cầu thang một màu đen thẳm, bên trong là đống đồ vật lộn xộn, trong đó có một thùng bìa các tông đặc biệt dễ thấy, Cố Thiên Trạch nói: "Thùng này chẳng phải là do dì con vứt sao? Sao lại vứt nó ở đây?"
Cố Bắc Kiều bước đến ném thùng bìa sang một bên, để lộ ra những thứ bên dưới.
Cố Thiên Trạch nhìn thấy cái xác màu vàng bên trong lồng, đồng tử chợt co rút lại, gã lấy tay bịt mũi lùi về phía sau một bước, ánh sáng phát ra từ điện thoại bỗng dưng mờ nhạt hẳn đi.
Mặc dù ở đây rất tối nhưng Cố Bắc Kiều vẫn có thể nhìn rõ được cảnh tượng thê thảm của Tiểu Hoàng. Nó bị nhốt trong một chiếc lồng thép, miệng nhe răng, mắt trợn trừng, vẻ hung dữ này khác xa với vẻ mặt ngoan ngoãn yếu đuối thường ngày của nó. Cơ thể ở dưới trời nóng đã thối rữa, còn có một đàn ruồi bay vo ve trên đó. Những con giòi trắng bò lúc nhúc trên xác thịt, lớp lông vàng rụng xuống thành từng lớp. Một mùi hôi chua rợn người.
Cố Thiên Trạch mắng chửi một tiếng, gã nắm chặt tay Cố Bắc Kiều kéo lên tầng: "Đừng nhìn nữa! Buổi tối làm sao mà ăn được cơm?"
Cố Bắc Kiều im lặng không nói gì, tay nắm chặt que kem.
Cố Thiên Trạch lấy chìa khoá cắm vào ổ, xoay một vòng rồi đá tung cánh cửa khiến nó phát ra một tiếng "ầm" lớn.
Từ Tuệ vội vàng chạy ra xem: "Anh sao vậy? Tức giận như thế nhỡ đá hỏng cửa thì sao?"
"Em nghĩ cái gì mà lại ném con chó ở dưới chân cầu thang? Lại còn nhốt nó vào trong lồng nữa! Đúng là đồ chó hôi hám!" Cố Thiên Trạch tức giận nói.
Từ Tuệ vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: "Em chỉ để nó ở dưới tầng thôi, nghĩ rằng ai thích thì đem về nhà nuôi, cũng có nhốt nó đâu."
"Không nhốt mà tại sao nó lại ở trong lồng? Mùa hè nắng nóng như này nó rất dễ chết đói, đã thế lại còn sản sinh ra rất nhiều giòi!"
"Có thể nó tự mình chui vào trong lồng, em thật sự không nhốt nó mà..." Bà nhìn hai người trước mặt, thuận tiện dùng tạp dề lau nước trên tay, giúp họ xếp giày ngay ngắn đặt ở trước cửa, bà nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngày mai em sẽ đi dọn dẹp chỗ đó, còn giờ mau rửa tay rồi vào ăn cơm thôi."
Cố Thiên Trạch đã bình tĩnh lại, giọng điệu cũng dịu hẳn đi: "Thôi quên đi, hôm nay Kiều Kiều mua ba chiếc kem que đấy. Kiều Kiều!" Gã nhìn Cố Bắc Kiều đang đứng cúi đầu bên bức tường: "Đưa cho dì một chiếc đi."
Từ Tuệ ngạc nhiên, sau đó vui mừng nói: "Thật đấy ư?" Bà nở nụ cười đến gần Cố Bắc Kiều, dáng vẻ như muốn nhận đồ trong tay hắn: "Cảm ơn con nha Kiều Kiều."
Cố Bắc Kiều nhìn bà đang đi về phía mình, đôi mắt thon dài nhướng lên, khoé miệng hiện lên một tia cười lạnh, đột nhiên thả ba chiếc kem que từ trong tay rơi xuống mặt đất khiến nó kêu lên một tiếng "bịch" lớn rồi trượt ra ngoài một khoảng nhất định, mãi đến khi va vào tường mới dừng lại.
Nhất thời phòng khách lặng im không một tiếng động. Thái dương Từ Tuệ nảy lên, bà rút tay lại, vô thức lau tay lên chiếc tạp dề, giọng nói có chút cứng nhắc: "Quên đi, em vào xem nồi canh hầm đã sắp xong chưa."
Cố Bắc Kiều vẫn đang cười, trong miệng còn phát ra tiếng "hừ hừ", hàm răng nghiến đến răng rắc.
Cố Thiên Trạch bước đến kéo tay hắn, phát hiện hai tay của con trai đang nắm chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu rỉ xuống. "Kiều Kiều! Bỏ tay ra!"
Cố Bắc Kiều dường như không nghe thấy những lời nói của gã, hắn nhìn chằm chằm vào cây kem trên sàn nhà rồi mỉm cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn ngã xuống mặt đất, cả người run bần bật: "A!" Khuôn mặt hắn vặn vẹo, gương mặt tuấn tú trắng nõn nhăn hết lại. Một giọt mồ hôi rơi xuống, hắn dùng sức đập đầu xuống đất, sàn nhà bị hắn đập phát ra tiếng "bộp bộp bộp".
Cố Thiên Trạch ngây người, cảnh tượng trước mắt khiến gã nhớ đến lần phát bệnh đầu tiên của Cố Bắc Kiều, gã nhanh chóng chạy đến đỡ hắn dậy rồi hét lên: "Tuệ Tuệ! Kiều Kiều phát bệnh rồi, mau đến giúp anh!"
Từ Tuệ đặt thìa canh xuống vội vàng chạy ra ngoài: "Anh làm sao vậy? Sao lại mắng nó làm gì, không biết bệnh của nó không chịu được đả kích sao?"
"Anh có mắng nó đâu?" Cố Thiên Trạch dùng tay ngăn trên mặt đất, đầu Cố Bắc Kiều đập vào tay gã khiến gã đau đớn dữ dội. Gã cùng Từ Tuệ bế Cố Bắc Kiều về phòng ngủ, đặt hắn lên giường rồi tìm thuốc an thần trong ngăn kéo cho hắn uống.
Cố Thiên Trạch ôm đầu hắn mà dỗ dành: "Kiều Kiều ngoan nào, có ba ở đây rồi, ngoan nào con..."
Cố Bắc Kiều cuối cùng cũng an tĩnh lại, hắn im lặng, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
"Kiều Kiều?" Cố Thiên Trạch thử gọi hắn.
Từ Tuệ dùng khuỷu tay huých gã, ý bảo muốn ra ngoài nói chuyện.
Gã nhẹ nhàng đặt Cố Bắc Kiều nằm xuống, hai người bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. "Để nó yên tĩnh một lúc đi." Từ Tuệ nói.
Hai vợ chồng quay người lại, không nhịn được mà cùng phát ra một tiếng thở dài.
Tác giả có lời muốn nói: Công bảo sắp thoát khỏi cuộc sống này rồi!
P/s: Mọi người cố gắng để lại bình luận sau khi đọc nhé!~ Tác giả bé nhỏ cần động lực lắm luôn! MOAZ!
Vài lời nho nhỏ của editor: Xin lỗi mọi người về sự chậm trễ của mình! Mình vừa mới sửa điện thoại xong và đã cố hoàn thành chương sớm nhất có thể, mong mọi người hãy thông cảm cho mình nhé!