Canh Bạc

Chương 30



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Trong ấn tượng của Nguỵ Khải Nguyên, bên cạnh Nguỵ Tông Thao chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ. Nhưng từ khi anh ta trở về từ Nho An Đường, bên cạnh lại có thêm một Dư Y. Hai người luôn luôn ở chung với nhau, nếu Nguỵ Tông Thao có bí mật gì, nhất định là không thể giấu giếm được.

Nguỵ Khải Nguyên càng nghĩ càng khẳng định là lai lịch của Nguỵ Tông Thao không đơn giản. Ông ta bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn, sau đó ông ta đột nhiên nhớ tới bài post công bố thân phận của Nguỵ Tông Thao trước đó, lập tức kêu người đi điều tra người đăng bài post đó, rồi lại phái người đi Singapore tiếp tục điều tra, nhất thiết không thể bỏ qua bất cứ đầu mối gì.

Chuyện Nguỵ Tông Thao gia nhập hội đồng quản trị biến đổi bất ngờ. Bây giờ chứng cứ đã được bày ra trước mặt, chứng minh được sự trong sạch của anh. Ngày hôm sau Nguỵ Tinh Lâm liền gọi điện thoại tới, nói: “Trước hết, cháu ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ tôi thông báo rồi tới tập đoàn. Gần đây có nhiều chuyện, trước tiên chúng tôi phải giải quyết chuyện Nguỵ Khải Nguyên dùng bằng cấp giả. Bước đầu suy đoán, có lẽ hội nghị cổ đông phải kéo dài đến tháng sau. Trước tiên tôi sẽ bàn bạc với các thành viên lâu năm, tuần này trước hết cháu hãy đến công ty để làm quen với môi trường.”

Nói xong chuyện công, Nguỵ Tinh Lâm dừng một chút rồi nói: “Lần này Nguỵ Khải Nguyên thật sự chọc giận ông nội. Ngày hôm qua anh ta tới bệnh viện, ông nội cậu nhất quyết không chịu gặp anh ta. Cho nên lần này là cơ hội hiếm có, cháu có thời gian thì tới chơi với ông nội.”

Nguỵ Tông Thao nghe điện thoại xong, ném di động qua một bên, kéo Dư Y đang định rời giường lại, nói: “Ngủ tiếp một chút nữa.”

Mặt trời đã lên cao từ lâu, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa trong suốt, vừa ấm áp lại chói mắt. Dư Y căn bản là ngủ không được, chỉ muốn đi tắm một cái, tiếc là Nguỵ Tông Thao không cho phép.

Hai người trần truồng nằm ở trong chăn, sưởi ấm cho nhau. Nguỵ Tông Thao ôm cô hôn thật tỉ mỉ, chỉ chốc lát sau thì lại muốn làm chuyện đó, Dư Y trốn tránh anh, nói: “Anh không đi bệnh viện sao?”

Hồi nãy ở trong phòng ngủ thật im lặng, khi Nguỵ Tông Thao nói điện thoại thì vẫn ôm Dư Y, Dư Y không muốn nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện cũng khó.

Nguỵ Tông Thao không cho cô trốn, thấp giọng nói: “Làm một lần nữa.”

Thể lực của anh luôn khiến người ta ngạc nhiên, Dư Y đã bị anh chê mấy lần “rèn luyện chưa đủ”. Không bao lâu thì thể lực của Dư Y chống đỡ hết nổi, cuối cùng không thể xuống giường nổi, được Nguỵ Tông Thao ôm thẳng vào phòng tắm.

Mãi đến qua giữa trưa Dư Y mới xuống lầu. Nguỵ Tông Thao mặc bộ quần áo thoải mái, vừa ngồi xem báo vừa ăn xong mấy miếng thức ăn cuối cùng, thấy cô xuất hiện, hỏi: “Hôm nay em còn muốn đi dạo phố à?” Tâm trạng của anh hôm nay rất vui vẻ: “Đi chỗ nào, tôi đưa em đi.”

Gần đây Dư Y luôn đi ra ngoài, Nguỵ Tông Thao cũng không can thiệp vào, thấy tin nhắn của thẻ tín dụng được dùng liên tiếp nhắn vào điện thoại di động không ngừng, ngược lại tâm trạng của Nguỵ Tông Thao càng ngày càng tốt.

Đáng tiếc là hôm nay Dư Y không có hơi sức đi dạo phố, cô lắc đầu một cái, nâng chén cơm lên ăn chậm như rùa, nói: “Hôm nay tôi không ra ngoài, anh cứ tuỳ ý.” Giọng nói yếu ớt, nhìn thấy thật đáng thương.

Nguỵ Tông Thao buồn cười, kề sát vào bên tai cô, nói: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối chờ tôi.”

Tên háo sắc này ăn không thấy no, Dư Y thực sự lo lắng cho thân thể của mình. Sau khi ăn xong thì cô lại đi ngủ bù, cho đến hai ba giờ mới dậy, cảm thấy không có việc gì làm, duỗi lưng biếng nhác, đi đến phòng làm việc để lên mạng. Cô tiện tay mở hai cái diễn đàn mình thường xuyên xem, diễn đàn thứ nhất có bài post mà cô đã đăng mấy ngày trước, hiện giờ đã trở thành bài post nóng sốt, gần đây cô vẫn dựa vào cái này để giết thời gian.

Cô tuỳ tiện mở diễn đàn thứ hai ra nhìn một chút bài post mà cô cực khổ đăng lên – tiết lộ thân phận của Nguỵ Tông Thao. Kết quả là đối phương thật dễ dàng hoá giải, còn thừa dịp tương kế tựu kế tạo ra cạm bẫy cho người khác. Dư Y có chút không thể tưởng tượng nổi, những lời tỏ tình khác thường lại hiện lên từng chút, cô cười cười, thoáng nhìn tin tức nêu lên ở phía dưới trang web, mở ra nhìn thoáng qua, cười thật vui vẻ.

Bài post yên lặng vài ngày, tối hôm qua lại có người muốn liên lạc với cô, thậm chí còn ám chỉ đến tiền thù lao khổng lồ.

Thật sự là ngu không ai bằng!

Lúc đó Nguỵ Tông Thao đang ở Hong Kong đóng vai cháu nội ngoan, ngồi ở trong phòng bệnh tẻ ngắt. Nguỵ Tinh Lâm hy vọng anh càng lạnh lùng càng tốt, ngàn vạn lần đừng để cha sinh ra nhiều cảm tình với anh, nhưng mà không thể quá mức lãnh đạm, vì thế muốn kêu anh làm chút chuyện, ví dụ như đỡ cha đi toilet.

Ông lão Nguỵ đã có thể xuống giường, chỉ là thân thể suy yếu, còn cần đến người đỡ. Sức lực Nguỵ Tông Thao rất lớn, vững vàng đỡ ông Nguỵ vào toilet. Sau khi đi vào, Nguỵ Tông Thao nói: “Con nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, con cũng từng đỡ cha con như vậy.”

Ông lão Nguỵ ngẩn ra: “Cái gì?”

“Khi đó thân thể của cha con không khoẻ, tụi con còn ở nông thôn, con chỉ cao đến ngực của cha, phải thật cố hết sức mới nâng dậy được.”

Người con cả của ông Nguỵ – Nguỵ Khải Khai – hồi nhỏ đã bị bệnh nặng một trận, từ đó về sau thân thể vẫn luôn không được tốt. Có khoảng thời gian mâu thuẫn với gia đình ngày càng sâu, ông ta bỏ nhà trốn đi một hồi, cũng ngay lúc đó quen biết với mẹ của Nguỵ Tông Thao. Sau này vì nguyên nhân thân thể nên bất đắc dĩ phải trở về, bệnh tốt lên sau đó cứ hai ba ngày thì ra ngoài, mỗi lần đi là hơn nửa tháng, hoá ra là đi về nông thôn.

Ông lão Nguỵ run rẩy, nhận thấy bàn tay đang đỡ ông nắm thật chặt, lại nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Bây giờ đỡ ông Nguỵ, con đã cao như thế này.”

Ông lão Nguỵ rốt cuộc không kiềm nén được nữa, một ông lão hơn tám mươi tuổi mà vành mắt cứ đỏ hoe lên. Sau khi đi toilet ra, ông kêu Nguỵ Tông Thao ở lại, trong giọng nói mang theo sự già nua cùng chờ mong: “Cháu kể cho ông chuyện của Khải Khai lúc ấy.”

Mấy ngày sau hôm đó, Nguỵ Tông Thao trở thành khách quen của bệnh viện, ra ra vào vào không có giới hạn thời gian. Ban đầu còn cần người đi vào thông báo, vài ngày sau đó vệ sĩ nhìn thấy anh đều cung kính gọi một tiếng “Tông thiếu gia”, ra vào rốt cuộc không còn bị ngăn cản, nhưng mà xưng hô này vẫn khiến cho khoé miệng của Trang Hữu Bách đi theo cùng có chút run rẩy. Buổi tối trở lại biệt thự, anh ta vào bếp nói chuyện phiếm với A Thành, nói: “Đã mười năm rồi không bị người ta kêu là ‘thiếu gia’, tôi thấy vẻ mặt của tổng giám đốc Nguỵ cũng không thích ứng mấy.”

Dư Y dựa ở cửa phòng bếp nghe lén xong, ban đêm khi ở cùng anh thì cố ý gọi anh “Tông thiếu gia”, quả nhiên thấy biểu cảm của Nguỵ Tông Thao có chút cứng đờ, cô ôm bụng cười sằng sặc, cuối cùng tiếng cười đều bị Nguỵ Tông Thao nuốt vào miệng.

Nguỵ Tông Thao rốt cuộc trở lại tập đoàn Vĩnh Tân lần nữa. Lúc đó Nguỵ Khải Nguyên đã từ chức, công việc của tập đoàn do chú Tằng – tâm phúc của ông lão Nguỵ – tạm thời quản lý.

Chú Tằng đi theo ông lão Nguỵ đã hơn bốn mươi năm, đối với những hỉ nộ ái ố của ông đều rõ như lòng bàn tay. Bây giờ đối mặt với Nguỵ Tông Thao, ông ta dĩ nhiên là giữ tư cách bề trên, nhưng mà càng thêm tôn trọng đối phương, rất nhiều sự việc đều hỏi ý kiến của anh, rồi báo cáo từ đầu tới cuối các lời nói của Nguỵ Tông Thao cho ông lão Nguỵ. Ông lão Nguỵ thấy rằng Nguỵ Tông Thao không kiêu căng, không nóng nảy, làm việc cũng biết nhìn xa trông rộng, liền nói với chú Tằng: “Lần này chuyện ngân hàng cho vay rất quan trọng, vốn là nên để cho Nguỵ Khải Nguyên ra mặt, nhưng mà bây giờ nó đã nghỉ, không thì kêu A Tông đi thử một lần, anh giúp đỡ nó một chút.”

Đây cũng không phải là một việc tốt đẹp gì, tập đoàn Vĩnh Tân không còn như xưa nữa, lúc trước là ngân hàng tới cửa cầu xin, bây giờ thì ngược lại. Nguỵ Khải Nguyên nghe nói chuyện này, trong lòng cười khẩy.

Ngắt điện thoại, ông ta đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại. Cách đó không xa có một người đàn ông lén lút ngồi xổm ở bên cạnh một chiếc xe hơi sang trọng, chỉ chốc lát sau lập tức chạy đi. Nguỵ Khải Nguyên cười cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dư Y lại đi shoping ở trung thâm thương mại, A Thành vẫn đi theo ở phía sau như cũ.

Vẻ mặt của A Thành có chút khổ sở, anh ta không rõ tại sao mình lại rơi vào tình huống này – đi theo làm tuỳ tùng, trở thành ngừơi hầu của Dư Y. Phụ nữ thật sự là một loại sinh vật đáng sợ, quẹt thẻ không nháy mắt, không hề biết rằng đàn ông kiếm tiền thật vất vả.

Dư Y hô lên một tiếng: “A Thành!”

Vốn đã tới bãi đỗ xe ngầm rồi, A Thành khôi phục lại tinh thần, tựa như thấy được hy vọng, vội vàng mở cửa xe, nhét tất cả các túi mua sắm vào, đến khi ổn định ngồi thì khởi động xe. Xe vừa mới chạy được hai mét thì đột nhiên tắt máy, anh ta thử vài lần, rốt cuộc cũng không khởi động được.

Dư Y khoanh tay đứng ở một bên nhìn A Thành kiểm tra xe hơi, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi tiến lại đây, dừng lại bên cạnh bọn họ, có người ló ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: “Cô Dư, xe bị hư à?”

Dư Y thấy Nguỵ Khải Nguyên, không khỏi nhướn mày lên, cười nói: “Đúng vậy, không biết sao lại thế này, không khởi động được.”

Nguỵ Khải Nguyên nói: “Tôi gọi người tới đây sửa xe, cô Dư muốn đi đâu, không thì tôi đưa cô đi?”

Dư Y vẫn cười cười như cũ: “Không làm phiền chú Nguỵ, tự tôi và A Thành về nhà là được rồi.”

Nguỵ Khải Nguyên cũng xuống xe, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi đoán nhất định là cô mua rất nhiều đồ.” Ông ta đi đến bên cạnh cửa xe, lấy tất cả các túi mua sắm ra, đẩy A Thành ra, lập tức đi về phía xe của mình, sau khi buông các túi mua sắm xuống, cười nói với Dư Y: “Không phải lần trước đã hẹn lần tới mời cô ăn cơm sao? Hôm nay công ty có việc, chắc chắn là A Tông tới khuya mới về, ở nhà cũng buồn chán, không bằng tôi mời cô ăn cơm chiều.”

Vóc dáng A Thành thấp bé, bị ông ta đẩy ra dễ dàng, lảo đảo một chút rồi muốn tiến lên chặn lại, thì thấy Dư Y liếc mắt nhìn ngăn anh ta lại. Cô cười như không cười, nói với Nguỵ Khải Nguyên: “Nếu chú Nguỵ đã nói như vậy thì làm sao tôi từ chối được, để cho A Thành lái xe đưa đi.”

“A Thành ở lại đây chờ sửa xe đi, ăn cơm xong tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn.” Nguỵ Khải Nguyên không nói hai lời, mỉm cười nắm cánh tay của Dư Y, hơi dùng sức một chút đem cô vào trong xe.

Dư Y thầm biết rằng cô và cái vị “chú Nguỵ” này không có ngẫu nhiên gặp như vậy, nghĩ tới hôm nay cô tránh cũng không được nên ngoan ngoãn đi theo ông ta. Xe vừa lái đi thì cô phát hiện đằng sau có xe đi theo, Nguỵ Khải Nguyên liếc nhìn cô một cái, cười giải thích: “Mười mấy năm nay, khi tôi đi ra ngoài luôn có cận vệ đi theo. Khi còn nhỏ từng bị bắt cóc, cha tôi cấp cho mỗi người chúng tôi hai người cận vệ, nhưng tôi không thích bọn họ đi theo quá gần, cho nên từ trước đến nay tôi đều để cho bọn họ đi theo bằng xe khác.”

Dư Y cười nói: “Thật may là vừa rồi A Thành không có tranh giành cái gì với chú, bằng không thì cận vệ còn tưởng rằng có chuyện, đánh cho A Thành một trận rồi.”

Cô nói có ngụ ý, Nguỵ Khải Nguyên nghe ra cô đang tức giận, không khỏi cảm thấy vui vẻ, cô gái nhỏ này quả thật có phần thú vị.

Chỉ chốc lát đã tới nhà hàng được đặt trước ở trên núi, trên ban công có thể nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A. Nguỵ Khải Nguyên còn quan tâm chăm sóc vài câu, tỉ mỉ giới thiệu với Dư Y đồ ăn ở trên bàn, giống như là đang ăn một bữa cơm bình thường.

Ông ta thật có tâm tư, gan ngỗng tất cả đều là vận chuyển bằng máy bay, rượu vang cũng là năm tám mươi hai, đảo mắt nhìn qua toàn bộ nhà hàng chỉ có hai người bọn họ. “Tôi đã bao trọn rồi.”

Bản dương cầm không biết từ nơi nào vang lên, trong không khí thoang thoảng hương hoa, chỉ sau chốc lát thì có một bó hoa hồng trắng được đưa tới. Nguỵ Khải Nguyên nói: “Người ta đều tặng hoa hồng đỏ, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thấy qua một cô gái trong sáng như cô vậy, chỉ có màu trắng mới xứng với cô.”

Dư Y rùng mình nổi da gà, lại nghe Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Dường như có chút đường đột, cô Dư có vui không?”

Dư Y cười nói: “Đã lâu rồi tôi cũng chưa có được tặng hoa, thật ngạc nhiên mừng rỡ.”

Nguỵ Khải Nguyên cau mày nói: “Vậy à, A Tông cũng chưa từng tặng hoa cho cô? Tôi vô cùng vinh hạnh, quen biết cô trễ hơn cậu ta, nhưng lại tặng hoa cho cô trước!”

Dư Y không thể không thừa nhận Nguỵ Khải Nguyên rất có sức hấp dẫn – ngoài bốn mươi tuổi, vừa nho nhã lại từng trải, trong lúc nói chuyện với nhau luôn có thể kèm theo một hai lời âu yếm. Nếu đối tượng là một nữ sinh không rành chuyện đời thì nhất định sẽ yêu thương nhung nhớ.

Dư Y không mặn không nhạt trả lời, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng mới nói vào một hai câu. Cuối cùng Nguỵ Khải Nguyên lấy ra một hộp trang sức, sau đó mở ra thì thấy một sợi dây chuyền chạm trổ tinh vi, ánh sáng kim cương loá mắt nằm ở trên mặt dây chuyền, ra tay hào phóng khiến người ta giật mình. Nguỵ Khải Nguyên nói: “Em xứng đáng có được thứ tốt nhất, đừng từ chối tôi.”

Dư Y hiếm khi kiên nhẫn như thế, cho đến khi ông ta nói xong thì dẫn cô vào sàn nhảy, nhạc nền đổi thành nhạc khiêu vũ. Dư Y không hề tình nguyện khiêu vũ, thân mình cứng ngắc, liên tục giẫm lên chân ông ta vài lần, rồi không ngừng cười tủm tỉm giải thích. Nguỵ Khải Nguyên cũng cười, thấp giọng nói: “Em đang tức giận tôi đã ép buộc mời em ăn cơm?”

Ông ta hơi hơi cúi xuống, dựa sát vào Dư Y, nói: “Em còn đang giận tôi đã ép buộc kéo em khiêu vũ.”

“Đúng là tôi cố ý chờ ở bãi đỗ xe, em thông minh như vậy, nhất định là đã đoán ra.”

Ánh đèn rọi xuống người Dư Y, làn da trắng nõn, hàng mi dày, vòng eo vô cùng mềm mại. Cô thật sự rất đẹp, điềm tĩnh lại dịu dàng. Nguỵ Khải Nguyên nhìn một hồi, liền khàn giọng, nói: “Đúng là tôi vừa gặp em liền thích, cho dù em là người phụ nữ của A Tông thì sao chứ, tôi sẽ càng thương em hơn so với A Tông!”

Dư Y nổi da gà toàn thân, rốt cuộc nghe không nổi nữa, cô liền hắt hơi mấy cái, đẩy Nguỵ Khải Nguyên ra, sắc mặt hồng hồng, nói: “Cảm lạnh, uống rượu vào có chút choáng váng, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.”

Nguỵ Khải Nguyên nhìn vẻ mặt của cô – như là bộ dáng của một cô gái nhỏ thẹn thùng nhút nhát – trong lòng lại nhộn nhạo một hồi, nghĩ là cô đã bị dao động. Nguỵ Khải Nguyên liền không hề ép buộc cô, ân cần hỏi han vài câu, đưa hoa hồng cùng dây chuyền kim cương cho cô, đưa cô trở về. Cử chỉ vẫn duy trì khoảng cách, tác phong nhanh nhẹn, lễ độ của một quý ông.

Khi Dư Y về tới biệt thự, quả nhiên Nguỵ Tông Thao còn chưa có trở về. Ánh đèn trong phòng khách sáng choang, A Thành gấp đến mức quýnh lên, nhìn thấy cô thì chạy xông đến: “Cô đi đâu vậy? Tại sao ngay cả điện thoại cũng không mang theo.”

Dư Y cười nói: “Được mời ăn uống không phải trả tiền. Khi nào thì tôi với anh đi ra ngoài mà mang theo điện thoại? Điện thoại di động kia bị hư, anh cũng không phải là không biết. Xe sửa được chưa?”

A Thành nói: “Sửa được rồi.” Anh ta còn nói: “Tôi báo cho A Trang biết rồi, tôi đã gọi điện thoại tố cáo ông ta trước đó!”

Điện thoại còn chưa có reng thì bên ngoài biệt thự đã có đèn xe tới gần, mấy người Trang Hữu Bách đã trở về. Nguỵ Tông Thao đi nhanh ở phía trước, nhìn thấy bóng lưng của Dư Y thì bước chân dừng lại một chút, Trang Hữu Bách đi theo phía sau anh đang giơ điện thoại di động, sau khi nhìn thấy Dư Y ở trong phòng khách thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nguỵ Tông Thao liếc mắt lườm Dư Y đang còn ôm bó hoa hồng trắng ở trong tay chưa kịp buông xuống, hỏi: “Tại sao đi shopping rồi lại đi đến mất tích?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv