~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bánh Bều
Mưa liên tục dội xuống trắng xóa đất trời, bốn phía tràn ngập hơi nước như một bức màn mỏng che đậy cảnh phía xa, mơ mơ hồ hồ. Tiếng cửa sổ thủy tinh vang lên kéo dài giống như tiếng rang đậu vô cùng giòn giã, từng vệt nước loang lổ ra tạo thành hoa văn ngang dọc trên mặt kính.
Tĩnh Nhân đứng trên ban công nhìn xuống, những giọt mưa bị gió thổi nghiêng hẳn sang một bên, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió mạnh thổi đến quất những giọt nước rơi xuống mái hiên, rơi trên người Tĩnh Nhân, quần áo lập tức liền thấm một vệt nước dài.
“Gian Đồng, tới đây, có một số việc muốn hỏi em một chút.” Ngoài cửa Tuyết Kiến ló đầu vào vẫy tay.
Ở phòng khách, Gian Đồng đang ngồi trên ghế salông, nghe vậy đứng lên, “Cô Tuyết Kiến, có chuyện gì sao?”
Tĩnh Nhân nghe thấy cũng đưa ánh mắt nhìn vào bên trong, thấy hai người đứng ở cửa nói nhỏ.
Tuyết Kiến: “Gian Đồng, nơi này có cái gì có thể phát điện không?”
Gian Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có, em nhớ nơi này có một cái máy phát điện nhỏ, có thể phát điện với công suất thấp. Dùng với máy phát điện hoạt động bằng dầu diesel cũng sẽ không bị thiếu điện.” Sau đó nhìn phía Tuyết Kiến: “Cô à, cô hỏi cái này làm gì?”
“À, cô muốn dùng nhà bếp. Từ lúc chạy trốn tang thi đến bây giờ, vẫn chưa được ăn hoàn chỉnh một bữa cơm bình thường. Cô muốn làm một số món ăn phổ biến, đặc biệt trong tình huống này, ít nhất có thể giúp cho tâm tình mọi người thả lỏng một chút.” Cô vuốt cằm nói, “Đúng rồi, con gái Xuân Di, Hoa Hoa có vẻ bị cảm nhẹ, vừa nãy hình như còn bị chảy máu mũi, thuận tiện làm cho Hoa Hoa một bát canh gừng giúp thân thể ấm áp.”
“Một khi cảm mạo cũng rất phiền toái.” Gian Đồng suy tư.
“Không sai.”
Gian Đồng gật đầu, “Được, em biết rồi. Có điều cái máy phát điện kia đặt ở bên trong kho ngoài sân, không biết có còn dùng được không. Em đi kiểm tra một chút.”
“Làm phiền em.”
Sau khi nói yêu cầu của mình, Tuyết Kiến tiếp tục đi hỗ trợ mấy người Xuân Di quét tước những chỗ cần thiết trong nhà. Gian Đồng quay đầu về phía Tĩnh Nhân vẫn đang nhìn về chỗ bọn họ vừa nói chuyện, nói: “Đừng tiếp tục đứng ngoài ban công nữa, vào đi, mưa to như thế, bị xối đến cảm mạo sẽ không tốt.”
Tĩnh Nhân “nha” một tiếng, đi vào nền đá cẩm thạch được trải một tấm thảm nhung dày bên trên, kéo cửa kính lên.
“Không biết bên Bạch bọn họ có thuận lợi hay không?”
“Cậu nhìn ra ngoài như vậy thì có thể thấy được cái gì, cho dù họ có không thuận lợi thì cậu có nhìn đi nữa cũng chả tốt hơn tí nào đâu.” Gian Đồng nhíu mày, “Dũng ca cùng Bạch chỉ là tìm kiếm một số đồ dùng ở gần đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
(Bều: ngừi ta chỉ đang lo cho chồng thôi mà:v)
Ngoài phòng, mưa càng lúc càng lớn, chỗ ban công nơi Tĩnh Nhân vừa đứng trong nháy mắt đã bị gió to cùng nước mưa thổi tới thấm ướt.
“Ngược lại cậu ở đây cũng không có chuyện gì làm, theo tôi cùng đi ra kho một chuyến xem sao?”
Tĩnh Nhân ngẩng đầu.
“Hả?”
Trong tiểu khu, cây long não* nghiêng ngả trong làn mưa, các cành cây đều nghiêng ngả, hướng về một bên. Khoác lên người quần áo mưa, trên dưới tung bay, một chiếc màu vàng cùng cam hồng, nhìn từ xa, Tĩnh Nhân và Gian Đồng như hai con bươm bướm bay trong mưa.
Gian Đồng dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng đẩy được cửa sắt lớn, phả vào mặt đầu tiên chính là bụi bay mù mịt. “Khụ, khụ.” Hắn bịt mũi phất tay một cái, thật vất vả mới để cho tro bụi chồng chất từ năm này tháng nọ lắng xuống.
Cửa vào thiết kế khá thấp, nhìn ra tuyệt đối không đạt đến chiều cao phổ biến một mét bảy của nam sinh bây giờ. Bởi vậy, Gian Đồng lúc đi vào trong không thể không cong người xuống, còn không quên quay đầu lại nhắc nhở Tĩnh Nhân một câu: “Chú ý độ cao của cửa.”
Tĩnh Nhân bắt chước hắn thoáng khom lưng chui vào.
Nơi này và đại đa số các kho đều như thế, trên căn bản rất ít nơi sạch sẽ, hầu hết đều vô cùng u ám. Đặc biệt là vào ngày mưa ẩm ướt âm u như vậy, giống như là tiến sâu vào nơi tối tăm trong đầm lầy. Đi vào cũng cảm giác được một luồng khí lạnh um tùm, khiến người ta không khỏi nổi da gà.
——————-
*Long não hay còn gọi là rã hương (danh pháp hai phần: Cinnamomum camphora) là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Nó sinh ra các quả màu đen, thuộc loại quả mọng, mọc thành cụm với đường kính khoảng 1 cm.
Cây long não có thân cây chắc khỏe với vỏ cây hơi thô và có các đốm nhạt màu, bị nứt nẻ theo chiều dọc.
Long não có nguồn gốc ở khu vực Đông Á, bao gồm Đài Loan, miền nam Nhật Bản, đông nam Trung Quốc và Đông Dương, tại đây người ta trồng nó để sản xuất dầu long não. Nó cũng được trồng tại khu vực ven bờ biển Đen của khu vực Kavkaz.