Cận Thân Cuồng Binh

Chương 35: Thung lũng sương mù



Lam Phong vừa thấy di động rung lên, một cơn nhức đầu liền ập tới, hắn ấn vào nút nghe của điện thoại.

"Này Lam Phong, anh đang ở đâu đó?" Điện thoại truyền đến âm thanh hối hả của Lâm Nhược Băng.

"Tôi đang ở công ty, có chuyện gì thế?" Lam Phong hơi mất kiên nhẫn hỏi. 

"Ơ kìa, sao anh lại nói chuyện kiểu đó với tôi? Anh không muốn gặp lại tôi sao?" Cảm thấy giọng nói Lam Phong có chút bực bội, Lâm Nhược Băng hơi bất mãn nói.

Lam Phong cười nhẹ, lắc lắc đầu: "Tôi đâu dám, tôi chỉ là người phục vụ khách sạn mà thôi."

"Ai da, anh còn giận đấy à, ngày hôm qua là tôi không đúng." Lâm Nhược Băng vội vàng giải thích: "Tôi xin lỗi anh được chưa?" 

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Lam Phong cười hỏi.

"Tối nay anh có rảnh không? Tôi dẫn anh chơi ở một nơi." Trong điện thoại truyền đến âm thanh phấn khích của Lâm Nhược Băng: "Tôi bảo đảm anh nhất định sẽ thích."

"Được rồi, tối có gì cô gọi cho tôi." Lam Phong suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu. 

Trở lại Tô Hải, những ngày này thật nhàn rỗi nhưng có hơi hiu quạnh.

"Quyết định vậy nhé!" Lâm Nhược Băng phấn khởi cúp điện thoại.

Nói chuyện điện thoại với Lâm Nhược Băng xong, Lam Phong liền về văn phòng ngủ trưa. 

Vì không có ai quấy rầy giữa chừng nên Lam Phong liền ngủ một mạch đến giờ tan ca buổi chiều.

Tan làm, Lam Phong liền quay lại khách sạn chờ Lâm Nhược Băng gọi điện đến.

Lúc này, di động Lam Phong vang lên, Lâm Nhược Băng gọi đến: "Lam Phong, anh đang ở đâu đấy? Ăn cơm không?" 

"Tôi còn chưa ăn đây, còn không phải đang ở khách sạn chờ cô đấy sao?" Lam Phong trêu đùa nói: "Này này này, tôi mở sẵn cửa phòng rồi, cô có muốn lên ngồi chơi một lát không?"

"Ngồi cái đầu của anh. Anh xuống dưới lầu chờ tôi, hôm bữa tôi có nhìn thấy một quán cá nướng mới khai trương, lát nữa chúng ta cùng tới đó ăn nhé!"

"Được." 

Lam Phong gật đầu, sau đó đi xuống lầu.

Một lát sau, một chiếc xe Ferrari màu đỏ liền đi tới cạnh Lam Phong, hắn bước lên.

Xe nổ máy, tựa như tia chớp màu đỏ biến mất khỏi cửa lớn của khách sạn. 

Tại quán cá nướng.

Lúc Lâm Nhược Băng và Lam Phong đến, trong quán đã đầy người, hai người đợi một lúc lâu mới có chỗ trống nhưng lại không phải là một phòng bao.

Trong phòng khách, nhìn Lâm Nhược Băng đi tới, không ít người trợn tròn mắt, người đẹp như cô cũng thuộc hàng hiếm, khi nhìn sang Lam Phong đang đi bên cạnh thì ai nấy đều vô cùng hâm mộ. 

Hai người ngồi một lát, cá nướng liền được đem lên.

Lâm Nhược Băng ngồi tựa vào ghế, nhìn Lam Phong ngồi phía đối diện đang gắp một miếng cá nướng nếm thử, mỉm cười hỏi: "Sao, ngon không?"

"Hương vị cũng không tệ." 

Lam Phong cười đáp.

Hôm nay Lâm Nhược Băng không ăn mặc nóng bỏng giống như những lần trước gặp Lam Phong, lúc này toàn thân cô toát lên vẻ đầy vẻ dịu dàng thục nữ, cô mặc một chiếc áo bó sát màu tím nhạt, vạt gáo được bỏ gọn gàng trong một chiếc váy ngắn cùng màu, trông cô vô cùng năng động, hoạt bát, làm cho Lam Phong không kìm lòng được mà nhìn chăm chú.

"Vậy anh ăn nhiều lên nha, chuyện tối qua thành công được phần lớn là nhờ vào anh đấy." Lâm Nhược Băng cười nói. 

"Cô có ý gì?" Lam Phong hơi khó hiểu hỏi.

"Không có gì, đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Mau ăn đi!" Lâm Nhược Băng cười cười.

"Ầm!" 

Đúng lúc này, có người cầm một chai rượu màu đỏ kèm theo một cái ly đi đến đập mạnh lên bàn Lâm Nhược Băng đang ngồi, vẻ mặt tham lam nhìn Lâm Nhược Băng, ánh mắt hắn lạnh lùng lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn, vừa rót đầy ly rượu vừa nhìn về phía cô nói: "Người đẹp, uống một ly với anh nhé!"

"Không rảnh." Lâm Nhược Băng thờ ơ đáp.

"Chưa gì đã không rồi à? Chỗ tiền này sẽ thuộc về cô em đấy." Người đàn ông trung niên cầm xấp tiền vỗ vỗ lên bàn, hào phóng nói. 

Vẻ mặt Lâm Nhược Băng lúc này trở nên vô cùng lạnh lùng, người này lại dám coi cô là kiểu phụ nữ mà hắn có thể đùa cợt sao?

Âm thanh lạnh như băng từ miệng Lâm Nhược Băng phát ra: "Tốt nhất anh nên cất ngay xấp tiền của mình, sau đó nhanh chóng xin lỗi tôi."

"Xin lỗi?" 

Nghe được lời Lâm Nhược Băng nói, người đàn ông trung niên cười lên ha ha, hắn đứng dậy nhìn xung quanh rồi nói, giọng điệu có vẻ ngẫm nghĩ: "Các anh em, cô em này muốn tôi xin lỗi đấy, làm thế nào bây giờ nhỉ?"

"Anh Nam, lát nữa anh dắt cô ta lên giường rồi từ từ xin lỗi cô ấy, không phải như vậy là được rồi sao...? Ha ha..."

"Đúng là, đúng là, không thể tưởng tượng được, tối nay chúng ta bỏ tiền đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp được người đẹp xuất sắc đến vậy, ha ha, thật đúng là may mắn..." 

Bọn đàn ông ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa cười ha ha nói.

"Người đẹp, sao hả? Nể mặt anh đi mà!" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lâm Nhược Băng với ánh mắt sáng rực, hắn ta chỉ hận không thể ăn sạch cô ngay lập tức.

Lâm Nhược Băng đang vô cùng tức giận, quay sang Lam Phong ở phía đối diện thì thấy hắn đang thong thả ăn cá, thanh âm trong trẻo của cô cất lên: "Việc này... Tôi là người phụ nữ của anh ấy, anh hỏi anh ấy đi." 

Nghe được lời Lâm Nhược Băng nói, người đàn ông trung niên đưa ánh mắt về phía Lam Phong, sau đó cầm xấp tiền đi đến trước mặt hắn, ném xuống một phát, tỏ vẻ chân thành nói: "Nhóc con, còn không mau cảm ơn ông đây rồi cầm tiền cút đi nhanh lên nào!"

"Tôi ghét nhất là đang ăn cơm mà bị người khác phá đám!"

Lam Phong cầm chai rượu đỏ bên cạnh đập thẳng vào đầu gã đàn ông trung niên kia. 

"Bốp!"

Chai rượu bị bể thành bốn mảnh, máu tươi trên đầu gã đàn ông trung niên văng lên tung tóe, cơ thể hắn lảo đảo một chút rồi ngã lăn ra đất.

Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi tất cả hồi phục lại tinh thần thì người đàn ông trung niên đã ôm đầu nằm trên mặt đất. 

"Anh Nam..."

"Anh Nam, anh không sao chứ?"

Tiếng kêu kinh hãi của bọn đàn em anh Nam vang lên, cả đám vội vàng chạy đến đỡ anh Nam dậy. 

"Mẹ nó, chúng bay còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy tới đánh tên đó một trận cho tao!"

Cố nén cơn đau, anh Nam gào lên giận dữ.

"Các anh em, cùng nhau xông lên, giết chết hắn!" 

Cả bọn đồng loạt xông lên, cầm chai rượu chạy về phía Lam Phong.

Lúc này, toàn bộ quán cá nướng đã trở thành một mớ hỗn độn, tất cả mọi người đang ăn cá nướng đều bỏ chạy hết, chỉ còn anh Nam và đồng bọn của hắn.

"Hừ!" 

Nhìn đám người cầm chai rượu lần lượt ập tới mình, Lam Phong hừ nhẹ, cầm hẳn ghế lên, tay phải nắm chặt thành quyền, nhanh chóng đánh trả đối phương.

Hơi nghiêng người sang một bên, hắn thoát được đòn của hai tên đang giáng tới, tay phải hắn tựa như khúc gỗ cứng cáp quét ngang một phát.

"Bịch, bịch" hai tiếng trầm đục vang lên, hai tên đàn em anh Nam nằm lăn ra đất. 

Lam Phong tiện tay nắm lên một chai rượu, liền đập lên đầu một tên mới lao tới.

Bọn người này và Lam Phong thật ra không cùng đẳng cấp, sức mạnh kém xa anh, mới vài đòn đã bị Lam Phong quật ngã.

Đừng nói đến Lam Phong, một mình Lâm Nhược Băng cũng có thể đối phó. 

Lam Phong lạnh lùng nhìn đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, quay qua Lâm Nhược Băng mỉm cười, thản nhiên nói: "Đi thôi."

Đối với mấy tên côn đồ này, Lam Phong thật sự không có hứng thú, bữa cơm này làm hắn cảm thấy rất khó chịu.

"Thật là bạo lực!" 

Lâm Nhược Băng nhìn dáng vẻ Lam Phong vừa rồi thích thú bình luận.

Trong chiếc Ferrari, Lam Phong ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Băng bên cạnh: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Thung lũng sương mù!" 

Thung lũng sương mù nằm ở ngoại thành Tô Hải, nơi đây hằng năm đều bị sương mù bao phủ, tầm nhìn hạn hẹp, hơn nữa con đường quanh núi vô cùng quanh co, đây là nguyên nhân hằng năm đều xảy ra tai nạn giai thông, cuối cùng nơi này đã bị phong tỏa, trở thành điểm vui chơi của các tay đua, thu hút rất nhiều người có tiền, các đại gia giàu có thường đến đây tìm kiếm sự khoái lạc.

Lúc Lâm Nhược Băng cùng Lam Phong đi Ferrari đến đây, bốn phía thung lũng đã sớm bị bao vây bởi rất nhiều người, khắp nơi đều có thể thấy được những chiếc xe đang đậu.

Trong này, tiếng nhạc hăng hái sôi động đang vang lên, bao phủ khắp cả ngọn núi. 

Lúc bấy giờ, ba chiếc xe đời mới đang xếp hàng ngăn ngắn, cầm lái là các đại gia giàu có mặc đồ hàng hiệu, xung quanh là những người đẹp nóng bỏng đang nhảy múa cuồng nhiệt, thứ gì cần cũng đều có đủ, đây thật sự là một nơi vui chơi nhộn nhịp, tràn đầy kích tình.

"Cô thường đến đây chơi sao?" Ánh mắt Lam Phong nhìn quanh bốn phía rồi quay lại nhìn Lâm Nhược Băng.

"Thực ra thì đây là lần đầu tiên tôi đến đây." Lâm Nhược Băng mỉm cười giải thích: "Tuy là tôi đã biết chỗ này từ trước rồi nhưng không dám đến một mình, ở đây thật sự rất loạn đấy." 

"Vậy tại sao hôm nay cô lại muốn đến đây?" Lam Phong cười hỏi.

"Thì tại có anh đi cùng đấy thôi." Lâm Nhược Băng mỉm cười, đậu xe bên đường, rồi bước xuống.

"Lần đầu tiên hai người đến đây chơi sao?" 

Lâm Nhược Băng và Lam Phong vừa mới xuống xe, nhân viên phục vụ liền đến tiếp đón.

"Ừm! Lâm Nhược Băng nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Phiền hai vị qua bên này làm thủ tục đăng ký một chút nhé." Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào một cái phòng nhỏ, đăng ký đại khái một chút rồi đổi một ít tiền đặt cược, sau đó mỗi người được cấp một thẻ hội viên. "Kính chào quý khách, chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ." 

Đứng giữa đám đông, bên cạnh cô là chiếc màn hình lớn đang phát trực tiếp toàn bộ cuộc đua, Lâm Nhược Băng vô cùng phấn khởi và kích động.

Trong màn hình lớn lúc này là cảnh tượng ba chiếc ô tô thể thao Ferrari, Audi và Land Rover đang chạy như bay, đến khúc cua hình chữ S, làn đường hai bên liên tiếp bị va đập vào, tiếp tục di chuyển rồi lại tăng tốc, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường làm cho người ta như lạc vào một cảnh giới kỳ diệu, khí huyết dâng trào.

"Lam Phong, đi, chúng ta qua bên kia đặt cược đi." 

Lâm Nhược Băng nhìn một hồi, liền kéo Lam Phong bước đến một sòng bạc.

"Này, không phải đây là lần đầu cô đến nơi này sao? Sao lại hiểu rõ chỗ này quá vậy?"

Lam Phong nhìn Lâm Nhược Băng cười tủm tỉm hỏi. 

"Tôi cũng nhờ mọi người giới thiệu cho nên mới biết thôi, anh muốn đặt cho ai nào?" Lâm Nhược Băng giải thích.

"Đặt chiếc Land Rover đi, tuy rằng hiện giờ hắn đang bị bỏ lại đằng sau hai chiếc xe phía trước, nhưng mà trước đích đến còn lại một khúc cua rất ngoằn ngoèo, tôi thấy kỹ thuật của hắn không tệ, chỉ cần không bị bỏ lại quá xa ở đoạn đường đua thẳng, hắn nhất định sẽ thắng."

Lam Phong suy nghĩ một chút rồi nói. 

"Ơ kìa... Chàng trai trẻ tuổi này không biết gì thì cũng đừng nói bừa chứ, bây giờ rõ ràng chiếc Ferrari và Audi đang dẫn trước, có thể dễ dàng thấy được động cơ của chiếc Land Rover không đủ mạnh, anh còn đòi đặt cho Land Rover ư, anh ruốt cuộc có hiểu gì không vậy?"

"Người đẹp, đừng nghe tên này nói, nghe tôi đi, đặt chiếc Ferrari đi nào, xe chồng tương lai tôi tính năng rất tốt, hơn nữa từ khi bắt đầu đua đến bây giờ lúc nào cũng dẫn đầu, cô mà đặt chiếc ấy thì nhất định sẽ thắng."

"Này, cô thì biết cái gì, tuy chiếc Ferrari này đang dẫn đầu nhưng mà áp lực tâm lý của hắn cực kỳ lớn, đoạn đường đua phía trước nhất định sẽ còn gây thêm áp lực lớn hơn cho hắn, đến khi hắn không chịu đựng được nữa thì nhất định sẽ mắc phải sai lầm, lúc đó chiếc Audi sẽ có cơ hội vượt lên, vì vậy, người đẹp à, đặt chiếc Audi là hợp lý nhất đó." 

"Tiền của mấy người đều bị thua sạch như vậy sao?" Lam Phong nhìn mấy người đó khoác lác mà không kìm được liếc mắt một cái, âm thanh hờ hững trong miệng anh phát ra.

Ngay lập tức, những lời bốc phét ấy liền bị chặn đứng, vẻ mặt bọn họ vô cùng xấu hổ.

"Lam Phong, tôi tin anh, tôi đặt năm trăm ngàn cho chiếc Land Rover." Lâm Nhược Băng gật gật đầu, đặt xuống năm đồng lục sắc, cược chiếc Land Rover thắng cuộc. 

"Ấy, đừng mà..."

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người lúc nãy không đành lòng mà thở dài

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv