(* Là một món cơm của ý ăn kèm với nước sốt kem làm từ táo)
Lát sau, Lam Phong liền ngồi xuống đối diện với Thanh Nhã, giọng nói ôn hòa của Lam Phong vang lên: “Thanh Nhã, chúng ta lại gặp mặt, xem ra chúng ta rất có duyên.”
Nhược Thanh Nhã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Phong mỉm cười, nhíu mày, cô rất không thích việc một người không quen mà xưng hô với cô như vậy, nghĩ vậy Nhược Thanh Nhã thản nhiên nói: “Lam Phong, anh cứ gọi tôi là thư ký Nhược đi.”
“Gọi là thư ký Nhược thì xa lạ quá, nào có dễ chịu bằng gọi là Thanh Nhã.” Lam Phong nở nụ cười, ánh mắt lại lặng lẽ liếc về hai ngọn núi đôi trước ngực Thanh Nhã.
Mặc dù hôm nay Thanh Nhã vẫn ăn mặc theo phong cách của chức vụ thư ký, nhưng lại có phần khác so với phong cách mà Lam Phong đã nhìn thấy ngày đó, mái tóc dài của cô được búi lên, tóc mái ngang trán được chải nghiêng sang một bên để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, áo sơ trắng thuần, váy ngắn công sở màu đen ôm trọng dáng người hoàn mĩ, khiến vóc dáng bốc lửa như ẩn như hiện, đặc biệt là bộ phận vô cùng sống động trước ngực kia, phía dưới cần cổ trắng ngọc, một mảnh tuyết trắng.
Nhược Thanh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Nhanh Nhã, cô chỉ ăn rau không ăn thịt làm sao được? Đến ăn miếng sườn này đi.”
Lam Phong nhìn đồ ăn của Nhược Thanh Nhã một chút, phát hiện chỉ có rau xanh cùng khoai tây sợi, trực tiếp gặp một miếng sườn, mỉm cười đặt vào khay của Thanh Nhã.
Nhược Thanh Nhã không để ý, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, động tác điềm đạm thanh nhã, tràn đầy mỹ cảm khác biệt.
“Tôi nói này Thanh Nhã, cô có bạn trai chưa?” Lam Phong tiếp tục hỏi không buông tha.
Nhược Thanh Nhã lẳng lặng ăn cơm trực tiếp bị Lam Phong làm cho giật nảy mình, suýt chút nữa thì nghẹn, người này cũng quá lộ liễu đi, lạnh lùng nhìn Lam Phong một chút, Thanh Nhã nhàn nhạt nói: “Lam Phong tiên sinh, hai chúng ta cũng không quen biết, cũng không cần thiết…”
“Sao có thể nói hai chúng ta không quen? Thế mà cả số đo nội y của mình cô cũng nói cho tôi biêt mà.” Lam Phong không phục, cười nói: “Nếu không thì làm sao tôi biết số đo nội y của cô là 34E?”
“Anh…Nhỏ giọng một chút!” Nhược Thanh Nhã vừa thẹn vừa giận, sợ lời nói của Lam Phong bị người khác nghe thấy lại sinh ra hiểu lầm: “Hai chúng ta rõ ràng không quen biết… Anh còn nói như vậy, tôi... tôi sẽ… nói cho Tô tổng.”
Nhược Thanh Nhã thật sự không thể nói lời thô tục để mắng chửi người, đành phải đem Tô Hàn Yên ra.
“Sao có thể không quen chứ? Số đo ba vòng của cô tôi đều biết rõ ràng nhé.” Lam Phong vẫn nở nụ cười như cũ: “Ngực 92.76, vòng eo 62.08,vòng mông 90.03, thế nào? Thanh Nhã, tôi nói không sai chứ?”
“Sao có thể?”
Nghe được lời nói từ miệng của Lam Phong, trên mặt của Nhược Thanh Nhã tràn ngập khó tin, người này không chỉ nói được số đo ba vòng của cô, hơn nữa còn chính xác đến cả số lẻ, so với số đo thật của cô không sai chút nào.
Phải biết rằng, số đo ba vòng của Như Thanh Nhã ngoại trừ bản thân cô biết ra thì cho tới bây giờ cô chưa nói cho ai cả, bao gồm cả bạn thân của cô.
“Vì thế, Thanh Nhã, cô không thể nói là hai chúng ta không quen, cô nói như vậy không có ai tin đâu.” Trên mặt Lam Phong mang theo ý cười tự tin mê người.
Gương mặt Nhược Thanh Nhã đỏ bừng, lắp bắp nói: “Anh… Sao anh có thể biết rõ đến vậy?”
“Tôi đã nói là cô nói cho tôi biết mà.” Lam Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, sao chỉ có một mình cô? Tòa núi băng kia đâu?”
“Tòa núi băng kia? Ý anh là gì?”
Nhược Thanh Nhã không hiểu, nghi hoặc hỏi.
“Núi băng chính là Tô Hàn Yên, c hỉ có một cô thôi à, cô ấy không ăn cơm ư?” Lam Phong tiếp tục hỏi.
Lúc này, Nhược Thanh Nhã rốt cục cũng hiểu được tại sao ngày đó Tô Hàn Yên lại ném cái chén, độ đáng ghét của người này không phải người bình thường có thể chịu được, thế mà dám gọi Tô tổng là núi băng.
“À, Tô tổng nói cô ấy ăn không ngon miệng, không muốn ăn.”Nhược Thanh Nhã thấp giọng nói.
“Đồ con nít này…” Nghe Thanh Nhã nói vậy, trong mắt Lam Phong lóe lên tia tức giận, sau đó nói với Thanh Nhã: “Thanh Nhã, cô ăn xong cũng đừng vội, chờ tôi một chút! Nếu cô dám đi, tôi liền công bố số đo ba vòng của cô, tôi tin rất nhiều đồng nghiệp nam trong công ty sẽ cảm thấy hứng thú…”
Nói xong, trước ánh mắt thẹn thùng cùng khó hiểu của Thanh Nhã, Lam Phong bước thẳng đến nhà ăn của phòng bếp: “Người này thế mà cũng dám gọi Tô tổng là đồ con nít?”
Hai mươi phút sau, Lam Phong bưng một hộp cơm tinh xảo từ phòng bếp đi ra.
Thấy Thanh Nhã không đi, Lam Phong thở dài nhẹ nhõm, đưa hộp cơm đến trước mặt Thanh Nhã: “Đem cái này cầm cho tòa núi băng kia ăn đi.”
“Đây là?” Nhược Thanh Nhã tò mò nhìn hộp cơm mà Lam Phong đưa tới.
“Tôi vừa vào bếp làm Apple risotto!” Lam Phong lạnh nhạt nói.
“Apple risotto? Tôi có thể mở hộp cơm ra nhìn một chút không?” Nhược Thanh Nhã ngạc nhiên mở hộp cơm ra.
Nhất thời, một cỗ hương táo thơm ngát phả vào mặt khiến cho vị giác của người ta tăng mạnh, khẩu vị cũng tăng lên.
Lẫn trong những hạt cơm màu vàng có thể thấy được loáng thoáng nhân táo, xiên thịt đã được nướng cẩn thận được phủ lên một lớp kem táo, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
“Thật muốn ăn…” Đây là cảm giác trực tiếp của Nhược Thanh Nhã khi nhìn thấy Apple risotto: “Đây là anh làm thật à?”
“Đương nhiên, nhanh cầm cho tòa núi băng kia đi, để nguội ăn không ngon đâu. Đúng rồi, tuyệt đối đừng nói là tôi làm… Biết chưa?” Lam Phong dặn dò.
“Ờ... Được...”
Nhược Thanh Nhã lưu luyến không rời nhìn Apple risotto một chút, đóng nắp lại, bưng lấy hộp cơm đi về phía văn phòng của Tổng Giám đốc.
Trong lòng Nhược Thanh Nhã tràn đầy nghi vẫn cùng hiếu kì: “Ngày đó vì sao Tô tổng lại gặp một nhân viên nho nhỏ như Lam Phong, hơn nữa còn mời hắn ăn cơm. Hiện tại sao Lam Phong lại nấu cơm cho Tô tổng? Rốt cục quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào?”
Lam Phong nhìn bóng lưng của Nhược Thanh Nhã rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Nhược Thanh Nhã nhìn Tô Hàn Yên đang bận rộn, đặt hộp cơm lên bàn làm việc: “Tô tổng, cô đừng mệt mỏi quá, chú ý nghỉ ngơi. Đây là cơm tôi vừa lấy cho cô, cô nếm thử đi!”
“Để chỗ này đi, tôi không đói bụng!” Tô Hàn Yên ngay cả hộp cơm cũng không nhìn một chút, vẫn bộn rộn gõ bàn phím.
“Tô tổng… Đây là món ăn mới nhất mà nhà ăn vừa nghiên cứu ra, ăn rất ngon..” Nhược Thanh Nhã tiếp tục khuyên.
“Tôi đang bề bộn nhiều việc, không rảnh… Thanh Nhã cô đi ra ngoài trước đi!” Tô Hàn Yên lạnh nhạt nói.
“Tô tổng lát nữa cô nhất định phải ăn đấy…”
Nhược Thanh Nhã nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời khỏi văn phòng.
Sau hơn nửa canh giờ bận rộn, Tô Hàn Yên rốt cục cũng ngừng lại, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, giờ mới cảm giác được cơn đói từ trong bụng truyền ra.
Uống một ngụm trà, Tô Hàn Yên rời ánh mắt lên hộp cơm tinh mĩ đặt trên bàn, do dự một lát, Tô Hàn Yên cầm hộp cơm để trước mặt, nhẹ nhàng mở nắp hộp cơm ra.
Sau một khắc, trước mắt cô liền sáng lên, nhất thời, một cỗ hương táo thơm ngát phả vào mặt, khiến cho cô càng cảm thấy đói.
Không hề do dự chút nào, Tô Hàn Yên cầm một thìa lên, múc một thìa cơm đưa vào miệng cẩn thận thưởng thức.
Risotto vừa vào miệng, cột cỗ hương thơm phảng phất lan tỏa trong lòng cô, hạt cơm vừa vào miệng tựa như tự hòa tan, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, duy chỉ có nhân táo kia cần nhai, tựa như thạch, vô cùng tươi ngon. Thoải mái.
Ngon… Thực sự ăn rất ngon…
Đã lớn như vậy, từ trước tới giờ Tô Hàn Yên chưa được ăn cơm ngon như vậy.
Vẻn vẹn mười phút, cơm trong hộp đã bị cô quét sạch.
Thế nhưng Tô Hàn Yên vẫn muốn ăn tiếp.
Ngày mai nhất định phải ăn.