Lúc Lam Phong đi vào phòng làm việc thì vẻ mặt mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn hắn bằng con mắt kỳ lạ, người này dám xen vào chuyện tình cảm của thiếu gia tập đoàn Lam Thiên, mà dáng vẻ tổng giám đốc lúc đó còn ngầm chấp nhận nữa chứ.
Trong mắt mọi người, tổng giám đốc Tô Hàn Yến của Ức Vạn và thiếu gia của tập đoàn Lam Thiên là tiên đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh rất xứng với nhau nhưng khi nghe những người chứng kiến kể lại thì anh chàng này đã phóng một cái xe đạp tới phá đám lúc thiếu gia tập đoàn Lam Thiên muốn tỏ tình với Tô tổng, không phải đang muốn tìm đường chết sao?
Ai cũng hiểu được, sau chuyện này, Lam Phong đã gây thù với tổng giám đốc Tô Hàn Yến.
Bây giờ, chắc chắn không ai cứu được hắn, dù người chống lưng cho hắn là ai. Dù người đứng sau hắn có ghê gớm tới đâu đi nữa thì chắc chắn Lam Phong vẫn phải hứng chịu lửa giận của tổng giám đốc.
Vậy mà hắn vẫn dám đi làm? Chẳng lẽ không sợ bị đuổi sao?
Mọi người thầm cười khẩy trong lòng.
Hôm nay tâm trạng Văn Tường không tốt lắm, đêm qua hắn ta vừa bị mất một triệu vào tay đám côn đồ kia, lại còn bị chúng đánh một trận nữa.
Nhưng sáng nay vừa tới công ty, nghe nói về chuyện xảy ra ở cửa công ty hôm qua thì tâm trạng của hắn ta trở nên tốt hơn nhiều.
Cái tên Lam Phong kia lại dám đi xe đạp đâm thẳng vào thiếu gia tập đoàn Lam Thiên là Lam Kiếm Tinh, lại ngay lúc hắn ta đang muốn tỏ tình với Tô tổng, đây đúng là chán sống rồi. Văn Tường biết rất rõ tập đoàn Lam Thiên đáng sợ tới mức nào, bây giờ ở Tô Hải có lẽ không ai dám chứa chấp Lam Phong nữa.
Hơn nữa Lam Phong đã gây chuyện với tổng giám đốc Tô, trong mắt Văn Tường, hắn đã không còn đường sống nữa rồi.
Dù người chống lưng cho hắn là ai? Có năng lực lớn tới đâu thì cũng đâu đủ sức chống lại cả thiếu gia tập đoàn Lam Thiên và tổng giám đốc tập đoàn Ức Vạn chứ.
Lam Phong chắc chắn phải chết.
“Lam Phong, trong giờ làm việc mà cậu đang làm gì vậy? Rảnh rỗi quá rồi đúng không? Vậy giúp tôi sao chép số tài liệu này đi, lát nữa tôi sẽ tới lấy!” Văn Tường cầm một tập tài liệu đi tới chỗ làm việc của Lam Phong rồi ném lên trên bàn anh, ra lệnh.
Là tổ trưởng một tổ có lẽ không thể thể hiện quá rõ là đang nhằm vào cậu nhưng muốn một nhân viên sao chép tài liệu chắc vẫn có quyền, hơn nữa người nhân viên này còn gây thù với hai vị tổng giám đốc của hai tập đoàn lớn.
Thật ra số tài liệu này đã có người hoàn thành và đang nằm trong máy tính của Văn Tường nhưng hắn ta cố tình muốn làm khó Lam Phong thôi.
Nghe Văn Tường nói, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lam Phong.
Nếu Lam Phong không gây thù với Lam Kiếm Tinh và tổng giám đốc Tô... thì bây giờ Văn Tường nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ tránh xa, dù sao hôm qua Lam Phong còn được Tô tổng gọi tới gặp, chứ đâu giống như hôm nay bị người ta làm khó.
Lam Phong sẽ phản ứng thế nào đây?
Đánh Văn Tường một trận?
Hay chống đối lại hắn ta?
Trên mặt mọi người xuất hiện vẻ mong chờ.
Lam Phong thờ ơ nhìn thoáng qua tập tài liệu dày cộp rồi ngẩng đầu nhìn Văn Tường, khẽ gật đầu.
“Hừ, làm nhanh lên đấy, trước mười một giờ phải gửi lại cho tôi.” Nhìn thấy Lam Phong không phản đối, Văn Tường hừ nhẹ rồi kiêu căng rời khỏi, trong lòng lại thầm cười khẩy.
Rốt cuộc tên nhóc này cũng hiểu được mình đã gây ra chuyện lớn rồi sao, không dám gây chuyện nữa, còn đồng ý làm việc cho mình?
Nhưng như vậy chưa xong đâu!
Tao muốn mày phải quỳ xuống trước mặt tao, phải hiểu rõ được hậu quả của việc động vào tao.
Lam Phong nhìn tập tài liệu dày đặt trên bàn, mày nhíu lại, thật ra hắn đồng ý sao chép lại số tài liệu cho Văn Tường vì hắn ta có cái quyền này, Lam Phong tới đây là để “làm việc”, chứ không phải tới làm đại thiếu gia, nên dù Văn Tường yêu cầu quá đáng thế nào thì hắn cũng sẽ không phản đối, nếu không một tập đoàn lớn như vậy không phải sẽ không còn kỷ luật gì sao, có khi còn loạn lên ấy chứ?
Tuy nhiên, nhiều tài liệu như vậy mà phải hoàn thành trước mười một giờ thì đúng là yêu cầu rất quá đáng, chuyện này không thể làm được, nhưng trong mắt Lam Phong, chuyện này chỉ như một bữa sáng, bởi hắn hiểu rất rõ Văn Tường đã có bản sao chép số tài liệu này rồi, chuyện hắn phải làm bây giờ chỉ là tìm ra nó trong máy tính Văn Tường mà thôi.
Lam Phong cầm tài liệu trên bàn xem lướt qua rồi mở máy tính, trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện một loạt những câu lệnh phức tạp, rồi hack vào máy tính trong phòng làm việc của Văn Tường.
Chỉ một lúc sau trên màn hình máy tính của Lam Phong xuất hiện hình ảnh trên của máy tính Văn Tường, khiến Lam Phong bất ngờ là hắn đang xem phim sex.
“Trời ạ!”
Lam Phong bỏ qua những hình ảnh đó, nhanh chóng vào ổ cứng máy tính của Văn Tường, lần này hắn hoàn toàn bị dọa, cả ổ cứng 80G đều là phim sex, không thiếu thể loại nào.
Lam Phong lắc đầu, tìm thêm một lúc nữa, một lúc sau thì tìm được tài liệu mà Văn Tường giao cho hắn. Một bộ tài liệu rất nhiều dung lượng nhưng vào tay Lam Phong lại dễ dàng được chuyển qua.
Lúc Lam Phong chuẩn bị rời khỏi máy tính của Văn Tường thì hắn nghĩ tới một chuyện, thoáng nhìn quanh văn phòng làm việc, giờ mới để ý nãy giờ hắn không thấy bóng dáng của Đường Hồng trong phòng, Lam Phong mỉm cười, viết thêm vài câu lệnh vào máy tính Văn Tường, hắn vui mừng phát hiện bên trong có camera.
“Trong lúc làm việc dám xem phim sex, Đường Hồng cũng không ở đây nãy giờ, vậy thì chắc hai người này đang làm vài chuyện thú vị trong phòng đây?”
Lam Phong mỉm cười, mở camera trước của máy tính Văn Tường, lập tức trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh hai người vui sướng trong phòng.
Văn Tường không mặc gì ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt rất hưởng thụ, cả người Đường Hồng cũng đang trần truồng, ngồi trên người Văn Tường lên lên xuống xuống.
“Ha ha, anh đây đang lo không có cách cho mày một bài học, mày lại tự đưa tới cửa...”
Lam Phong cười khẩy, dùng camera của máy tính Văn Tường quay lại cảnh này, rồi coppy qua máy tính của hắn, hai người này còn đang rất hưởng thụ, hoàn toàn không thấy ánh đèn nhấp nháy từ camera.
“Hai vị dám ở trong phòng làm việc vui vẻ sao? Vậy tôi nên lưu lại những hình ảnh này!”
Làm xong mọi việc, Lam Phong nhập một dòng chữ lớn vào máy tính Văn Tường.
“A... Đúng rồi... Đúng... Bảo bối, nhanh hơn nữa...”
Trong văn phòng tổ trưởng, Văn Tường ôm cơ thể Đường Hồng, vẻ mặt hưởng thụ, miệng thở hổn hển.
“Cho em, anh ơi cho em đi...”
Trong miệng Đường Hồng cũng không ngừng truyền ra giọng nói hưng phấn.
Ngay lúc Văn Tường chạy nước rút cuối cùng, hắn ta hơi lơ đãng nhìn thoáng qua máy tính trên bàn.
Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, bộ phận nào đó đang nóng hầm hập cũng lập tức trở nên lạnh ngắt, héo rũ xuống.
Vẻ mặt Đường Hồng vốn đang rất hưởng thụ thì đột nhiên cảm nhận được thứ trong người mình bị mềm lại, vẻ mặt lập tức trở nên hơi khó coi, thầm mắng: “Lão già này, lần nào cũng vào lúc quan trọng nhất đều không còn sức nữa...”
Nhưng cô ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cười duyên nói với Văn Tường: “Anh Văn Tường, anh lợi hại quá...”
Nhưng Văn Tường không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đờ đẫn nhìn màn hình máy tính.
“Anh Văn Tường, anh sao vậy?”