Hai mươi mốt chiếc xe thể thao quý giá đang xếp ngoài cửa công ty, ở giữa có một hình vẽ lớn. Hình vẽ được phủ kín bằng hoa hồng diễm lệ, giữa những đóa hoa là hơn mười chiếc vòng cổ làm bằng kim cương chạm khắc hàng chữ to bắt mắt “Tô Hàn Yên! Anh yêu em”.
Trên nóc xe thể thao lại dùng 999 đóa hoa hồng tạo thành hình trái tim. Một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh ngọc, dáng người cao ráo cầm trong tay 99 đóa hoa hồng, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Tô Hàn Yên, người đang mặc chiếc váy dài màu xanh như tiên giáng trần.
Sau đó, hắn ta nở nụ cười mà hắn ta tự nhận là có sức hấp dẫn nhất, cầm hoa hồng trong tay, quỳ một gối xuống.
“Hàn Yên, em có biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy em sau khi về nước, anh đã yêu em rồi. Vì để khiến em chú ý đến anh, anh đã điên cuồng làm việc, nâng cao danh tiếng, để cho em có thể nhìn anh lâu hơn một chút.”
“Mỗi đêm, anh ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm đẹp đẽ, tự lừa gạt bản thân mình, lừa gạt rằng em đang ở ngay bên cạnh anh. Anh đã từng quay đầu lại trăm nghìn lần nhưng không thấy bóng dáng em dù chỉ môt lần. Anh biết cả đời anh không thể thiếu em được, anh không muốn giày vò nhớ mong đêm ngày!”
“Anh biết chúng ta vẫn chưa hiểu biết gì nhiều về nhau. Anh không xin em gả cho anh, chỉ xin em hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc em! Hàn Yên, làm bạn gái của anh nhé?”
Một bài diễn văn thật dài.
Tất cả nữ giới ở đây dường như không thể nhịn được mà hét ầm lên, nếu có có người đàn ông nào có thể nói với các cô ấynhững lời ấy, đừng nói là làm người yêu, ngay cả cúc hoa cũng có thể cung kính dâng lên ấy chứ!
“Trời ạ! Đó là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Lam Thiên, người thừa kế tương lai của tập đoàn Lam Thiên, một trong tứ đại thiên vương của Tô Hải - Lam Kiếm Tinh!”
Có người lập tức nhận ra người đàn ông này, khiến cho không khí ở hiện trường được đẩy lên một tầm cao mới.
Một người là tổng giám đốc của Ức Vạn, một người là chủ tịch tương lai của tập đoàn Lam Thiên.
Trai tài gái sắc, quả thực là quá xứng đôi.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Những người phụ nữ vây quanh những chiếc xe, hô to.
Nghe được tiếng hò hét hưng phấn xung quanh, nụ cười trên mặt Lam Kiếm Tinh càng thêm tự tin, hắn ta không tin có người phụ nữ nào có thể từ chối sự lãng mạn như vậy, cho dù là người đẹp số một của thương giới Tô Hải, người có biệt danh là nữ thần băng giá, Tô Hàn Yên, cũng không phải ngoại lệ.
Nét mặt Tô Hàn Yên bình thản, lạnh lùng nhìn Lam Kiếm Tinh ở phía đối diện, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì với lời nói của Lam Phong nữ, tên kia thật sự đã tới thổ lộ với cô rồi.
Nếu không phải trước đó Lam Phong đã nhắc nhở cô, chỉ sợ cô thật sự sẽ bị người đàn ông trước mắt này làm cho cảm động.
Đáng tiếc, nếu Lam Kiếm Tinh đã tính sai một việc thì chắc chắn đó là Lam Phong. Đương nhiên đây có thể là do Lôi Báo không nói cho hắn ta biết chuyện.
Lúc trước Tô Hàn Yên còn nửa tin nửa ngờ những lời Lam Phong nói nhưng lúc này đây, cô đã hoàn toàn tin tưởng chuyện cô bị bắt cóc là do Lam Kiếm Tinh gây nên rồi.
Hôm qua, hắn ta cho người tới bắt cóc cô, khiến cho cô hoảng sợ, yếu ớt, cần một người bảo vệ, cho nên hôm nay liền thừa cơ bộc lộ tình cảm?
Thứ nhất có thể an ủi tâm tình đang yếu ớt của cô, tăng thêm khả năng thành công, thứ hai có thể gạt bỏ sự liên quan của hắn ta tới việc bắt cóc ngày hôm qua. Thủ đoạn quả thật vô cùng cao siêu.
Lam Kiếm Tinh!
Trong lòng Tô Hàn Yên liên tục cười lạnh.
Đứng ở cửa công ty nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lam Phong lộ ra nụ cười cân nhắc, quả nhiên tên kia đã tới.
Lam Phong vốn định ở đó xem trò hay một lúc nhưng mắt lơ đãng nhìn thấy bên cạnh để một chiếc xe đạp.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, Lam Phong lại ngồi xe đạp phi từ trên cửa công ty qua bậc thềm xuông dường, trên mặt là hoảng hồn, hét to về phía Lam Kiếm Tinh: “Nhường đường chút, mau nhường đường một chút, cẩn thận bị đâm…”
Nghe thấy bốn chữ “cẩn thận bị đâm” sắc mặt những người vây chặt quanh cửa công ty biến đổi, vội vàng tránh sang hai bên.
“Mau tránh ra, mau tránh ra…”
Vẻ mặt Lam Phong hoảng loạn, miệng không ngừng kêu to, trong lòng lại lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Kiếm Tinh đang quỳ gối thổ lộ tình cảm, hai chân khẽ nhấn, dùng sức đạp xe. Sau mười hai bậc thêm, xe đạp bay lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, chuẩn xác rơi vào người của Lam Kiếm Tinh.
Lam Kiếm Tinh đang trong tư thế quỳ một gối, nồng nàn thổ lộ tình cảm với Tô Hàn Yên, nào có nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, lập tức bị đạp khiến cho lăn xuống sau đó bị bánh xe đi qua.
Bánh trước đi qua, bánh sau đã tới.
“Rắc rắc…”
Tiếng xương gãy vang lên trong không gian yên lặng khiến cho người khác hoảng sợ, Lam Kiếm Tinh vừa rồi còn nở nụ cười tự tin, nháy mắt trở nên trắng bệch, trong miệng hắn ta truyền ra tiếng kêu vô cùng thảm thương: “A…”
Toàn bộ hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Ngại quá! Tôi không cố ý…”
“Tôi bồi thường… Trên người tôi bây giờ chỉ có ngần này thôi, 250 tệ.”
Lâm Phong bối rối lấy ra 250 tệ để lên người Lam Kiếm Tinh, sau đó nhanh chóng đạp xe biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ để lại những khuôn mặt đang ngơ ngác và sợ hãi đang đứng đó.
250 tệ?
Nhìn 250 tệ bên cạnh Lam Kiếm Tinh đang ôm lấy thân mình kêu rên trên mặt đất, phái nam tại hiện trường cố nén lại cảm xúc muốn cười to của mình.
Mẹ nó, hắn ta dám thổ lộ tình cảm như vậy, để cho những người đàn ông ở đây sau này làm thế nào để tán gái đây, còn sống thế nào được nữa?
Nhà giàu thì cũng đừng sĩ diện, sĩ diện sẽ bị sét đánh đó.
“Đều thất thần cái con mẹ gì nữa! Mau đưa tôi đi bệnh viện…”
Đang bị đau nên tiếng kêu căm phẫn truyền ra từ trong miệng Lam Kiếm Tinh.
Giờ phút này, kế hoạch mỹ nhân và giang sơn của Lam Kiếm Tinh lại thất bại thêm lần nữa.
Hơn mười chiếc xe thể thao lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Một màn thổ lộ tình cảm đó trở thành một trò cười.
Làm cho người ta nhớ mãi không quên không phải là Lam Kiếm Tinh mà là người đàn đàn ông đi xe đạp tự tin kia và 250 tệ.
…
Dưới bóng cây phía xa xa, bóng dáng Lam Phong dần dần xuất hiện. Nhìn đám người đang dần dần tản đi, trên mặt Lam Phong hiện lên nét cười khổ, sao tự nhiên hắn lại làm như vậy?
Chẳng lẽ là ghen tị sao?
Không thể nào, hắn không có chút cảm giác nào với con người lạnh lùng kia.
Nhất định là hắn không thích nhìn thấy người khác được cầu hôn! Ai bảo hắn vẫn còn độc thân chứ?
Ừm, đúng rồi! Chắc chắn là như vậy!
Sửa sang lại quần áo, vuốt tóc, trên mặt Lam Phong lại hiện ra nụ cười mê hoặc lần nữa, từ từ đi ra khỏi bóng cây, bước về phía xe của Tô Hàn Yên đã chờ sẵn.
Chốc lát sau, một chiếc Rolls Royce Phantom đã dừng lại trước mặt. Tô Hàn Yên mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi lên.
Thấy vậy, Lam Phong liền xông tới. Mọi người chỉ cảm thấy có một cơ gió thổi qua, hoa mắt không nhìn thấy gì, ở khoảnh khắc cửa xe sắp đóng, Lam Phong đã ngồi vững vàng ở phía sau chiếc xe Roll Royce Phantom, bên cạnh chỗ của Tô Hàn Yên.
Cảnh tượng xảy qua quá nhanh khiến lái xe hơi kinh hãi, tay phải không khỏi sờ sờ ví tiền.
“Lái xe đi!”
Tô Hàn Yên thản nhiên nhìn Lam Phong đang tươi cười, sau đó lạnh lùng nói với lái xe.
Nghe vậy, lái xe gật đầu, nổ máy đi.
“Này! Cô nghiêm mặt làm cái gì? Chủ tịch tương lai của tập đoàn Lam Thiên thổ lộ tình cảm với cô, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ.” Lam Thiên vắt chéo hai chân, chầm chậm nói.
“Vốn là rất vui vẻ, đang chuẩn bị đồng ý rồi, không biết một con chó hoang ở đâu lao ra, phá hỏng không khí rồi.” Tô Hàn Yên thản nhiên nói.
“Cái gì? Chó hoang?’ Quả thực Lam Phong bị những lời này của Tô Hàn Yến làm cho tức giận.
Không biết vì sao, nhìn thấy sự khó chịu của Lam Phong, trong lòng Tô Hàn Yên lại vô cùng thoải mái: “Không sai, đúng là một con chó hoang.”
“Vì để không khiến cô khó xử, ông đây có ý tốt giúp cô giải quyết phiền phức, cô lại mắng tôi là chó hoang sao?” Ánh mắt Lam Phong nhìn chằm chằm Tô Hàn Yên, hận không thể ăn thịt cô luôn: “Lần sau nếu có xảy ra việc tương tự nữa thì tự nghĩ cách đi, dù sao thì tôi cũng không thèm quan tâm nữa.”
“Cho xin đi! Làm như tôi cần lắm ấy.” Tô Hàn Yên khinh thường nói.
“Chúng ta chờ xem…” Lam Phong căm giận nói.
Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên trầm lặng.
Qua một lúc lâu, thấy Lam Phong không nói chuyện nữa, ánh mắt Tô Hàn Yên vụng trộm liếc nhìn Lam Phong đang vắt hai chân ngủ gật, trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Khu nhà hàng Khải Tân Tư Cơ là nơi ăn chơi thư giãn cao cấp nhất ở thành phố Tô Hải, không có nơi nào có thể sánh bằng.
Lam Phong ngồi trên ghế ngắm cảnh, nhìn bãi biển tư nhân phía xa xa và quang cảnh, chép miệng nói: “Chậc chậc, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi đắt đỏ như thế này, chắc là tốn không ít tiền nhỉ?”
Đây đâu phải là lần đầu tiên hắn đến đây, ông chủ của nơi này còn đã từng khóc quỳ cầu xin hắn đến.
“Anh là người trong núi ra hay là người nguyên thủy chưa từng nhìn thấy xã hội hiện đại?” Tô Hàn Yên liếc mắt nhìn Lam Phong một cái, lạnh lùng nói.
“Ồ, sao cô biết? Người nguyên thủy như tôi còn chưa từng uống champagne đâu? Quá đắt rồi, còn hơn cả báu vật quốc gia ấy.”
Lam Phong thoải mái nhấp một ngụm sâm banh, không biết xấu hổ nói.
Tô Hàm Yên khinh thường nhìn Lam Phong một cái, cúi đầu tao nhã ăn uống.
“Chậc chậc… Nơi này còn đẹp hơn cả trong núi hoang nữa! Nữ phục vụ không chỉ xinh đẹp mà còn mặc bikini, quả nhiên là nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất.”
Ánh mắt Lam Phong đảo qua trên người các nữ phục vụ mặc bikini, trên mặt đầy cảm xúc, thổn thức nói.
“Tên khốn khiếp này…”
Tô Hàn Yên bị hành động của Lam Phong làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, mang theo tên này tới đây ăn cơm thật là vô cùng mất mặt, cô buông dao dĩa đứng dậy.
“Cô đi đâu vậy?” Lam Phong cũng không quay đầu lại nhìn hỏi, ánh mắt của hắn vẫn dán lên người một người đẹp tóc vàng mặc bikini.
“Liên quan cái rắm gì đến anh!” Tô Hần Yên thờ hổn hển nói, xoay người đi khỏi.
Nhìn Tô Hàn Yên tức giận bỏ đi, trong mắt Lam Phong hiện lên vẻ đắc ý.
“Anh bạn, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Lúc này, một người đàn mặt áo sơ mi kẻ ô, tóc ngắn, cầm một ly rượu vang đỏ tới trước mặt Lam Phong, tao nhã nói.
“Không thể!”
Lam Phong nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông kia, ngay lập tức nói, hắn cũng không có sở thích ở phương diện này.
Sắc mặt người đàn ông này lập tức sụp xuống, anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn dược phẩm Tường Thiên - Tống Thiên Vũ, có thể nói là một nhân vật làm mưa làm gió ở Tô Hải này, từ khi nào anh ta lại bị người khác coi rẻ không tiếp như vậy?