Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 77: Ngộ độc thức ăn



Lâm Bảo Nhi cùng Đường Quả bình thường quen đùa giỡn, nên lúc đầu còn tưởng rằng Đường Quả chỉ là bị ít bệnh nhỏ không nặng lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy tình huống của nàng càng ngày càng xấu đi, mới bối rối. Lúc này làm gì còn có tâm tư cùng nàng nói giỡn, chạy tới nắm tay Đường Quả nói: "Chị Đường Đường, chị thế nào rồi? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Cái tên chết tiệt Diệp Thu, như thế nào vẫn còn chưa tới? Em phải đi tìm hắn."

Lâm Bảo Nhi nói xong liền vộ vàng chạy ra bên ngoài, vừa mới ra cửa phòng liền nhào vào một bộ ngực mềm mại.

Bạch Yến sờ sờ trước ngực vừa bị Lâm Bảo Nhi đụng đau, sẳng giọng: "Bảo Nhi, ngươi vội vội vàng vàng làm gì đó? Ta bị ngươi đụng đau muốn chết. Quả Quả thế nào rồi?"

Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn lên là chị cả Bạch Yến cùng chị hai Quý Phương ở cùng phòng với mình, giống như tóm được cái cây cứu mạng, liền lôi kéo tay Bạch Yến nói: "Đại tỷ, chị Đường Đường bị bệnh, rất là nghiêm trọng. Em một mình không đỡ được chị ấy, chúng ta cần phải đưa chị ấy đi bệnh viện. Tên cầm thú Diệp Thu kia cũng không có tới ------ "

"Tên cầm thú kia đã tới." Diệp Thu đang ở phía sau Quý Phương liền đi lên phía trước, hỏi: "Đường Quả làm sao vậy?"

Diệp Thu khi nhận được điện thoại của Lâm Bảo Nhi quả thực rất lo lắng, hắn mặc dù là bảo tiêu của Đường Quả, nhưng lại không theo sát cả 24 giờ, hơn nữa, hắn cho rằng trường học cũng đủ an toàn, người bình thường đều không có can đảm chạy tới trường học bắt người. Hơn nữa trước cửa trường học còn có người của Đường Bố Y canh gác, nếu có nhân vật khả nghi tiến vào trong trường, bọn họ sẽ báo cho mình trước tiên. Nhưng nếu những người đó đột phá phòng tuyến bên ngoài thì sao?

Đợi sau khi nghe thấy Lâm Bảo Nhi nói chuyện với bạn cùng phòng xong, Diệp Thu liền không còn lo lắng nữa. Lấy hiểu biết của hắn về Lâm Bảo Nhi cùng Đường Quả, nói không chừng là hai vị Đại tiểu thư này quá rỗi rãnh nhàm chán liền trêu đùa mình. Nhưng là làm bảo tiêu của Đường Quả, nên không thể không đi xem qua một chút. Chẳng qua bây giờ tâm cảnh của Diệp Thu đã bình thản hơn, không hề giống lúc trước vội vàng nóng nảy. Thậm chí ở trước cửa ký túc xã nữ bị một bác gái tay trói gà không chặt chặn lại. Nếu hắn thật sự cho rằng Đường Quả gặp nguy hiểm như đã nói, thì sớm sẽ đem bác gái đánh ngất rồi đi, chứ không để cho bác gái trì hoãn thời gian của mình lâu như vậy?

Diệp Thu nhìn thấy Đường Quả nằm ở trên giường, trên bụng đắp chăn, đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, ánh mắt mơ hồ, sắc mặt đen tím, thoạt nhìn tình huống phi thường nguy hiểm. Diệp Thu kinh hãi, như thế nào lại bị bệnh biến thành cái dạng này?

"Ngươi rốt cuộc đã tới." Nghe được có tiếng người nói chuyện, Đường Quả miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Diệp Thu nói.

"Ân." Diệp Thu ngồi vào bên giường của Đường Quả, cầm cánh tay của nàng lên bắt mạch. Mạch đập thong thả, từ bề ngoài thì thấy rất yếu, mạch đập không ôn định rất nhẹ, rất khẽ.

"Ta sẽ chết sao?" Đường Quả hỏi.

"Không chết được đâu." Diệp Thu quay đầu hỏi Lâm Bảo Nhi: "Trong bữa trưa các ngươi ăn cái gì vậy?"

"Súp đùi gà ---- rau xanh --- còn có dưa leo -----" Lâm Bảo Nhi trả lời. Nàng cùng Đường Quả như hình với bóng, hơn nữa đồ ăn gì đó phần lớn đều giống nhau.

"Ăn ở phòng ăn của trường? Hai người các ngươi cùng đi?"

"Uh."

"Còn ăn qua cái gì nữa?"

"------ đậu hũ." Lâm Bảo Nhi chột dạ đáp.

"Cái gì?" Diệp Thu hỏi. Phòng ăn của trường có bán đậu hũ?

"Tôi nghe người của phòng bên cạnh nói trước cửa trường có bán đậu hũ ăn rất ngon, tôi liền nhờ người ta mua một phần mang về. Sau khi tôi ở toilet đi ra, đậu hũ đã bị chị Đường Đường một mình ăn sạch rồi, tôi cũng chưa có ăn -----" Lâm Bảo Nhi nói chuyện này trong lòng vẫn còn chút buồn bực.

Diệp Thu đại khái đã biết là nguyên nhân gì, nhìn Đường Quả nói: "Cô là bị ngộ độc thức ăn. ----- giúp tôi lấy cái bàn chãi đánh răng."

Lâm Bảo Nhi chạy nhanh chạy đến phòng rửa mặt, đem chiếc hộp nhỏ có chứa bàn chãi đánh răng của mình đưa cho Diệp Thu.

"Thùng rác." Diệp Thu gọi.

Bạch Yến chạy nhanh tới cửa phòng ngủ đem thùng rác mang tới, sau đó có chút hăng hái đứng ở bên cạnh nhìn Diệp Thu. Chẳng lẽ người này là học y?

"Há mồm." Diệp Thu nói.

"A ----" đứng ở bên người Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi vẻ mặt sốt ruột, nghe lời hé miệng ra.

"Ta nói chính là Đường Quả."

"Ách ------" Lâm Bảo Nhi mặt đỏ bừng, hận không thể nhào tới đem thịt tên cầm thú này thịt cắn cho mấy miếng. Không thể nói rõ ràng một chút sao? Bày đặt cái gì?

"A ----" Đường Quả muốn cười, tuy nhiên lại cảm thấy được bụng càng ngày càng khó chịu, phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) đau đớn vô cùng. Nghe Diệp Thu nói liền há miệng, thấy trong cổ họng liền bị nhét vào một vật cứng ----- tình cảnh như thế đột nhiên làm cho Đường Quả nhớ tới mình và Bảo Nhi cùng chị Mặc Nùng lén coi phim tình cảm. Cái tên Vương Bát Đản này cũng dám làm như vậy đối với mình, Đường Quả tiểu cơn giận bạo phát, hô: "Hỗn đản, ngươi đang làm gì đó?"

Diệp Thu không đáp lại nàng, dùng cán của bàn chãi đánh răng lúc lên lúc xuống kích thích lưỡi của Đường Quả. Động tác này càng làm cho Đường Quả phát điên, đang muốn chửi ầm lên, thì một cơn buồn nôn mãnh liệt truyền đến, thức ăn trong bụng giống như là nước đun sôi sùng sục từ trong yết hầu phun ra ngoài.

Diệp Thu vội vàng đem đầu Đường Quả chuyển qua bên giường, sau đó Đường Quả liền ọc ọc nôn mửa liên tục vào thùng rác.

Diệp Thu còn không ngừng lấy thủ pháp vuốt ve huyệt phía sau lưng của nàng, kích thích huyệt vị trên lưng nàng, như vậy có thể làm nàng nhanh chóng nôn mửa, làm sạch dạ dày.

Mấy phút đồng hồ sau, Đường Quả mới đưa thức ăn từ trong bụng chậm rãi phun ra hết. Lúc này nàng cả người vô lực, thoạt nhìn như hấp hối, cả người mềm nhũn tựa vào trong lòng ngực Diệp Thu. Diệp Thu bảo Lâm Bảo Nhi lấy khăn lông ướt giúp nàng lau miệng, lại để cho Bạch Yến chuẩn bị nước nóng, chậm rãi cho Đường Quả uống xong.

"Cảm giác thế nào?" Diệp Thu hỏi.

"Toàn thân vô lực." Đường Quả đầu nằm ở trong lòng ngực Diệp Thu, nhắm mắt lại nói. Thanh âm thật nhỏ như muỗi, trong lòng lại thầm nghĩ, không nghĩ tới tên cầm thú này thoạt nhìn thì gầy tong teo, nhưng nằm trong ngực hắn thật là thoải mái.

"Dù sao cô cũng không bị sao." Diệp Thu nói."Nghỉ ngơi sẽ lập tức tốt hơn."

"Quả Quả không có việc gì?" Bạch Yến vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Thu, hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Thu vừa rồi thấy Lâm Bảo Nhi xưng hô, biết mặt trứng ngỗng tên gọi là Bạch Yến, nhìn nàng gật đầu: "Không có việc gì. Ba giờ sau cho nàng uống chút cháo loãng sẽ khỏi."

"Oa, Anh thật lợi hại. anh là thầy thuốc sao?" cô gái tóc ngắn vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Thu.

"Không phải."

"Anh là sinh viên của Đại Học Thủy Mộc? Học khoa nào?"

"Khoa Khảo cổ"

"Khảo cổ? Làm sao lại muốn học cái này? Thật lãng mạn"

"------" Diệp Thu không biết phải trả lời như thế nào, học khảo cổ cùng lãng mạn có quan hệ gì?

"Anh cùng Quả Quả có quan hệ như thế nào?" Hai cô gái bị y thuật thần kỳ của Diệp Thu chinh phục, đối với hắn cảm thấy phi thường hứng thú, hết vấn đề đến vấn đề khác, đều mang điệu bộ truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Tôi là ----" Diệp Thu có chút khó xử. Hắn là bảo tiêu của Đường Quả, nhưng bại lộ thân phận này thì không tốt. Nhưng nếu như nói là anh của Đường Quả, thì quả thực Đường Quả dám từ trên giường nhảy dựng xuống cùng hắn liều mạng.

"Hắn là bạn trai của chị Đường Đường." Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh thay Diệp Thu trả lời. Nén giận nhìn Diệp Thu, nói: "Anh rể, làm sao anh tới trễ như vậy? chị Đường Đường cũng chờ anh cả nửa ngày rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv