Chiến Thần thở hổn hển nằm trên đất, vẻ mặt lại vui sướng tới vô cùng thỏa mãn. Chiến đấu mức độ này mới lá những gì hắn yêu thích.
"Diệp Thu, cậu cũng là ngươi dị năng?".
"Chỉ là biết sử dụng chút kỹ xảo của lực tinh thần thôi" Diệp Thu cười gật đầu, chuyện thế này không cần thiết phải giấu diếm.
Hơn nữa nếu Chiến Thần muốn, tất nhiên sẽ điều tra ra được biểu hiện của mình trong đại hội Thiên Giới.
Lúc đó Ngân Nhãn cũng trên du thuyền, có lẽ cô hiểu mình cũng đủ nhiều rồi.
"Không, đó không phải một chút. Gia tộc Hải Mặc chúng ta có sách quý về tu luyện lực tinh thần. Từ nhỏ ta đã bị gia tộc bắt ép tu luyện lực tinh thần, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua vẫn chỉ có chút thành tựu. Cậu có thể trong thời gian nhanh như vậy học thành công từ ta, hơn nữa còn ở mức độ hung hiểm hơn ném hòn đá quay lại, chứng minh lực tinh thần của cậu mạnh hơn ta nhiều.
Chiến Thần nhìn Diệp Thu còn quá trẻ, mặt mang cảm giác vô cùng thất bại nói: "Diệp Thu, ta thật hiếu kỳ, cậu tuổi còn trẻ như vậy sao có thể tu luyện được lực tinh thần thâm sâu như vậy?".
"Rất nhiều sao? Có thể là vận may khá tốt thôi" Diệp Thu cười nói. Hắn không thể nói với người khác mình có một chiếc nhẫn thần kỳ. Cho dù lúc mình ngủ hay tỉnh, nó luôn giúp mình thu nạp âm khí.
Mà suy nghĩ trong đầu mình lại không gián đoạn chuyển những âm khí vốn ám bụi này chuyển hóa thành lực tinh thần thuần chỉnh nhất.
Điều này thật khủng khiếp nói ra sẽ hù dọa người khác.
"Vận may? Vận may thật thiên vị" Chiến Thần đứng lên, đi tói trước mặt Diệp Thu, vỗ mạnh vai hắn nói : "Cho dù thế nào, cậu cũng đã đánh bại ta, việc này đáng được vinh quang, vì ta chưa từng thua ai".
"Tôi chỉ gặp may mà thôi, thực lực của ngài vô cùng mạnh" Diệp Thu vẻ mặt tươi cười khiêm tốn nói.
Tiếp tục ca ngợi ta đi, động lực mình sống tiếp tới từ đậy đó ^^.
"Chết tiệt, ta không thích thanh niên khiêm tốn" Chiến Thần bất mãn nói. Rút xì gà trong túi ra châm lửa rồi hít sâu một hơi nói "Như vậy, cậu khiến ta cảm thấy mình không đáng một xu, cậu đánh bại ta lại nói mình gặp may, vậy thì ta là cái gì chứ?"
"Khiêm tốn là phẩm chất tốt đẹp của người Trung Quốc" (=.=///) Ngân Nhãn đi tới nói, sau đó nhìn Chiến Thần quan tâm hỏi: "Hải Mặc, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chút vết thương này có là cái gì? Tầm nhìn của Ngân Nhãn cô không tệ" Chiếc Thần thâm ý nhìn Diệp Thu một cái cười nói.
"Tôi không hiểu ý của người" Ngân Nhãn mỉm cười nói, không thể không thừa nhận tim đột nhiên đập mạnh.
"Mitsui Viêm hôm nay không thu được gì, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, các người phải cẩn thận" Diệp Thu dặn dò.
"Yên tâm đi, numberone chúng tôi chưa bao giờ sợ ai" Ngân Nhãn tự tin mỉm cười, vẫn rất thích thú với sự quan tâm của Diệp Thu.
Từ biệt Ngân Nhãn và một đoàn người, Diệp Thu lại dẫn đoàn người quay trở lại biệt thự xa hoa lưng chừng núi.
Thành viên tiểu đội Lôi Đình phần lớn là tinh anh bách chiến, không chỉ biết giết người cũng biết cứu người, ít nhất chút vết thương ngoài da này vẫn có thể xử lý được.
Diệp Thu thấy họ xử lý vết thương trên người xong mới lại dẫn Tiểu Bạch rời khỏi.
"Long nữ không liên lạc vói cậu sao?" Diệp Thu ngồi ở kế bên ghế lái có chút mệt mỏi hỏi, đấu với Chiến Thần một trận đúng là khiến Diệp Thu tiêu hao hết thể lực.
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Ôi, vốn dĩ tội còn tưởng rằng có thể tìm người chữa khỏi cho cậu, đang tiếc, hiện giờ xem ra không có cơ hội rồi" Diệp Thu thở dài nói.
Lúc trước khi hắn và Christian quan hệ tốt đẹp hắn vẫn muốn mượn sức mạnh thần kỳ của Alantis chữa khỏi cơ thể Tiểu Bạch.
Nhưng hiện giờ Christina bị giam trong gia tộc không thể ra ngoài, mình lại sử dung huyết mạch hoàng kim của Alantis và còn trở mặt hoàn toàn với họ.
Cho nên hy vọng này cực kỳ thấp.
Vẻ mặt Tiểu Bạch cứng đờ sau đó lại nhìn Diệp Thu thật lâu rồi lắc đầu.
"Sao lại không muốn chữa? Người ta đều khát vọng cuộc sống khỏe mạnh, tôi mặc kệ cô nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng hy vọng cô khỏe mạnh, người khác có cô cũng phải có, người khác không có tôi cũng nghĩ cách cho cô có" Diệp Thu ngang ngược nói, tính tình Tiểu Bạch nhẫn nhục chịu đựng đã chọc giận hắn.
Tiểu Bạch lại cố chấp lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.
Bây giờ cô không còn độc nhất nữa.
Cô là thanh kiếm sắc bén vô cùng sát khí của Diệp Thu.
Cũng chính vì như vậy, cô có thể bên cạnh Diệp thu bất cứ khi nào.
Nếu cô trở thành người bình thường, hay là trở thành một cô gái bình thường.
Vậy thì mình phải lấy thân phận gì ở lại bên cạnh anh ấy?
Là người phụ nữ của anh ấy?
Tiểu Bách lập tức loại bỏ suy nghĩ này, cô không thể tiếp nhận kiểu thay đổi thân phận thế này.
Cô cảm thấy thế này rất tốt, vô cùng tốt.
Trang Tử nói không phải cá làm sao biết cá có vui không?
"Yên tâm đi, cho dù thế nào, cô cũng sẽ bên canh tôi" Diệp Thu thấu hiểu ánh mắt Tiểu bạch, khẽ nói.
Đoàn xe tới đường lưng chừng núi, ánh mắt Tiểu Bạch đột nhiên trở nên sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Két!
Xe hơi phân khối lớn đột nhiên dừng lại, vì Tiểu Bạch dẫm phanh xe quá mạnh khiến chiếc xe quay ở chỗ cả nửa vòng.
Diệp Thu cũng thần sắc căng thẳng giơ tay vào ngực lấy ra khẩu súng tử mẫu đoạt hồn.
Hôm nay không biết là ngày gì? Sao kẻ địch cứ tới từng tốp từng tốp thế?" Diệp Thu gượng cười nói, vừa nãy đấu với Chiến Thần đã tiêu hao sạch thể lực hắn. Nếu lại thêm chục cao thủ tới hắn không có sức mà ứng phó.
Đương nhiên, hắn đã biết lần này vẫn là một cao thủ tới. Thậm chí còn mạnh hơn Chiến Thần. Từ xa tới gần, chớp mắt là tới.
Ngũ quan qua điêu khắc tỉ mỉ vươn lên thẳng tắp, tóc dài màu vàng kim xõa trên vai, còn có đôi mắt màu xanh nhạt.
Đây là một mỹ nam tuyệt thế vô song, cho dù là Phí Tường được xưng là cầm thú trong hoa và Thiên Diệp Huân có vẻ đẹp cực âm đứng trước mặt hắn cũng sẽ buồn bã thất thần.
Á Tư, thiên tài cao thủ số một của Alantis.
Anh họ của Christina, tất nhiên cũng là chồng sắp cưới của cô.
Á Tư không tới một mình, phía sau hắn rải rác tám người đàn ông to lớn mặc áo choàng màu đen trước ngực có thêu dấu hiệu tia chớp màu tím.
Xem ra bọn họ là đội châp pháp lớn mạnh của Alantis mà Long Nữ nói.
Bọn họ cuối cùng cũng tìm tới rồi.
Tiểu Bạch hiểu rõ cơ thể Diệp Thu đã tiêu hao sạch năng lượng. Lúc này đánh nhau với bọn họ chỉ có đường chết.
Nhìn Diệp Thu một cái ý bảo hắn ngồi trong xe đừng ra ngoài, cô lại cầm hoàng kim cương xoa tam giác đi ra ngoài, vẻ mặt bất cần đứng trước mặt Á Tư.
Ánh mắt Á Tư nhìn lướt Tiểu Bạch mỉm cười nói "Dòng máu Tu La? Cô không phải là đối thủ của tôi"..
Tiểu Bạch giận dữ.
Sát khí lóe lên trong mắt định xông lên.
"Tiểu Bạch" Diệp Thu gọi.
Hắn không thể ngồi yên trong xe trơ mắt nhìn Tiểu Bạch và họ chém giết. Mặc dù hắn hiểu mình ra ngoài cũng không thể thay đổi thắng bại của cuộc chiến.
Tiểu Bạch dừng lại nhìn Diệp Thu nghi hoặc.
"Để tôi" Diệp Thu vỗ vỗ vai Tiểu Bạch chặn trước mặt cô.
"Á Tư đã lâu không gặp. Christina có khỏe không?" Diệp Thu cười hỏi. Mặc dù biết rõ người đàn ông trước mặt là đối thủ của mình, nhưng Diệp Thu đúng là không thể hận hắn được.
"Trước mặt mọi người ngươi hỏi vợ sắp cưới của ta là một chuyện thật ngu xuẩn" Á Tư cười nói.
"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn muốn hỏi" Diệp Thu thẳng thắn thừa nhận.
"Ồ, ngươi thích cô ấy?" Á Tư thích thú nhìn Diệp Thu.
"Đúng vậy, cô ấy là cô gái đáng được yêu mến" Diệp Thu nói.
"Ngươi muốn lấy cô ấy?" Á Tư hỏi.
"Chuyện này... chắc là không thể" Diệp Thu nói, hắn không thể đưa ra lời hứa như vậy.
"Vậy thì ngươi định làm thế nào đây?"
"Tôi chỉ hi vọng cô ấy sống an toàn" Diệp Thu trả lời. Người này hôm nay làm sao thế, sao lại lề mề như vậy?
"Ngươi yên tâm, cô ấy rất an toàn, cơ thể chảy huyết mạch hoàng kim duy nhất của gia tộc, cho dù phạm sai lầm lớn hơn cũng vẫn có thể tha thứ" Á Tư nói "Nhưng có vẻ ngươi rất không an toàn".
"Tôi cùng thấy vậy rồi" Diệp Thu gượng cười.
Điều này không phải rất rõ ràng sao?
Mặc dù bây giờ mình đầy chiến lực, gặp phải Á Tư và đám quái vật hắn dẫn theo đều không có chút phân thắng, càng huống hồ bây giờ cơ thể mệt mỏi, hoàn toàn không thể hình thành sức chiến đấu hữu hiệu.
"Ngươi chắc hiểu rõ mục đích ta tới lần này là gì chứ?" Á Tư chỉ người áo đen đứng phía sau hắn im lặng mà lại khiến người ta vô cùng áp lực nói "Mục đích họ tới là dẫn ngươi quay về, cho dù là còn sống hay chết".
"Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ chống lại" Diệp Thu nói. "Giải thích không có bất cứ ý nghĩ nào cả, việc các người muốn làm đơn giản là muốn tinh lọc sự thuần khiết và tính độc nhất của huyết thống. Nếu tôi chết, huyết mạch của Alantis sẽ không còn chảy nữa".
"Ngươi hình như vừa đánh với người khác? Diệp Thu hiện nay ngươi rất yếu" Á Tư nhíu mày.
"Như vậy càng thuận tiện cho các người đạt được mục đích".
Nói những lời này. Tiểu Bạch lại đứng phía trước Diệp Thu.
Anh mắt dứt khoát mà lại hung hãn nhìn Á Tư. Chỉ cần hắn dám động thủ, cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ sự an toàn của Diệp Thu.
"Diệp Thu ngươi nên hiểu, con người kiêu ngạo luôn có lòng tự tôn của hắn" Á Tư nói.
"Tôi hiểu".
"Ta thích ngươi" Á Tư nhìn Diệp Thu nói.
"Nói cách khác ngươi không khiến người khác ghét bỏ, mặc dù quan hệ của ngươi và vợ sắp cưới của ta mập mờ, cô ấy còn cho ngươi chí bảo quan trọng nhất của gia tộc".
"Anh muốn nói gì?" Diệp Thu nói.
"Ta sẽ cho ngươi cơ hội quyết đấu công bằng" Á Tư nói "Bây giờ ngươi không chịu nổi một đòn, tối mai ta sẽ lại tới tìm ngươi, lúc đó chúng ta hãy quyết đấu".
"Lại thế rồi, những người này sao lại thích đánh không đứt vậy?" Trong lòng Diệp Thu thầm than một tiếng.