Nhìn bóng lưng của Tô San, Bố Bố thoáng ngây người.
Cô ta giống như cảm giác thấy gì đó, nhưng loại cảm giác này lại không thể nào nói rõ được, giống như là linh cảm, vào lúc bạn không chút phòng bị thì đột nhiên hiện ra, thoáng cái lại biến mất, không tìm thấy tung tích.
Bố Bố móc di động ra, ấn số của Diệp Thu, rất nhanh, nhạc chờ dừng lại, đầu dây bên kia có người bắt máy.
"Đang ở đâu vậy?" Bố Bố hỏi, đã lâu rồi không gặp, lời nói khó tránh khỏi có ý vị nhõng nhẽo.
Đương nhiên không thể không nói trong lòng không có thành phần cảm kích.
Có một số nam nhân là như vậy đấy, hắn có thế xấu với bạn chín lần, nhưng sau lần thứ chín lại tốt với bạn một lần, vậy bạn sẽ khó mà quên được hắn.
Hắn biết hôm nay ba tác phẩm của mình được trưng bày, có thể nghĩ ra loại phương pháp bỏ ra ngàn vàng này để thổi phồng mình lên, là một nữ nhân, còn cầu gì nữa?
Thật sự là không cần gì nữa rồi!
Bố Bố là nhân vật phong vân trong trường học, có dung mạo xuất chúng và gia thế cực mạnh, bất kể là trong trường hay ngoài trường, người theo đuổi nhiều như cá qua sông.
Có người tặng một đống tiền, có người còn tặng cả xe đẹp nhà lớn, nhưng đây không phải là những thứ mà cô ta cần, tất cả đều bị cô ta cự tuyệt.
Mà thủ đoạn lấy lòng của Diệp Thu, khiến nữ nhân căn bản không thể nào cự tuyệt được.
"Anh thấy em rồi, đứng nguyên tại chỗ đợi anh đi." Diệp Thu nói, ngữ khí mang theo chút thành phần bá đạo.
Một lát sau, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước mặt Bố Bố.
"Lên xe." Diệp Thu nói, quét mắt nhìn cửa triển lãm, thấy ký giả vừa tan họp đang nhìn về phía này.
Hắn không thể để cho những người đó phát hiện ra sự tồn tại của mình, bởi vì bản thân hắn chính là người tranh giá với Tô San, sau cùng lại là quân tử không đoạt cái mà người khác thích.
Đôi chân dài của Bố Bố thò vào trong xe trước rồi cúi người chui vào.
"Thuận lợi chứ?" Diệp Thu khởi động xe, mỉm cười hỏi.
"Tốt." Bố Bố nói. "Sẽ không quá khó tin chứ?"
Một học sinh còn chưa tốt nghiệp mà bán được một bức tranh với giá bốn mươi vạn, đây quả thật là tin tức kinh khủng.
Cho dù Bố Bố thân là người đương sự, tới hiện giờ trong đầu vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ.
"Đương nhiên là khó tin rồi." Diệp Thu cười nói: "Nhưng chẳng lẽ em không cảm thấy rằng, Trung Quốc là một đất nước rất dễ xảy ra kỳ tích ư? Cái gì gọi là nghệ thuật? Thổi phòng một bức tranh tầm thường lên thành hoàng kim phỉ thúy, đó chính là nghệ thuật. Bản thân của vật chất là không đáng tiền, nhưng nghệ thuật thì lại rất đáng tiên, em hiện tại chính là một quá trình chuyển biến, đem vật chất, cũng chính là tác phẩm của em, chuyển hóa thành nghệ thuật."
Diệp Thu biết rằng, đối với một người vẫn còn là học sinh như Bố Bố mà nói, loại phương thức này có thể sẽ khiến cô ta khó chịu.
Nhưng, con người đều phải bước vào xã hội, lúc đó, tất nhiên phải chịu sự khôn sống ngu chết của thị trường.
"Anh biết loại chuyện này em không làm được, không sao, anh làm giúp em." Diệp Thu đưa tay ra nắm tay Bố Bố, nói.
"Em không ngây thơ như anh tưởng đâu." Bố Bố nói, nhưng để mặc cho Diệp Thu nắm tay mình, không giãy dụa.
Sự chuyên nghiệp của nghệ thuất không giống với sự chuyên nghiệp của những cái khác, nhiều thị phi và đen tối hơn hẳn.
Loại chuyện này vẫn nằm trong phạm vi mà cô ta tiếp nhận được.
Hơn nữa, cô ta hiểu rằng Diệp Thu làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho mình.
Lý do khiến cho người ta động lòng.
"Ha ha, anh cũng có chút xem nhẹ em rồi, anh cũng từng là một học sinh, biết rằng hiện giờ trường đại học cũng không khác gì xã hội. Như vậy cũng tốt, moi người trước tiên ở trong trường luyện cho da sắt xương thép đi đã, sau khi ra ngoài xã hội rồi cũng không sợ bị thương hại. Muốn ăn gì không?"
Bố Bố nghĩ một chút rồi nói: "Ăn cơm lam đi. Đột nhiên em muốn ăn cái này." Diệp Thu gật đầu.
Phố Trường An, quan cơm lam Thiên Vận.
Đây là một quán ăn khá đặc sắc, tất cả đồ ăn và canh đều có liên quan tới trúc. Ví dụ như cơm gà ống trúc, măng non xào thịt, canh măng, vân vân.
Lần trước Diệp Thu dẫn Bố Bố tới ăn một lần, không ngờ cô ta vẫn còn nhớ.
Hai người gọi thức ăn mà mình thích, trong lúc đợi thích ăn thì nhìn nhau.
"Khi nào thì về Yến Kinh?" Bố Bố cúi đầu uống trà, chậm rãi hỏi.
"Hai ngày nữa, có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên tới giờ mới có thể liên hệ với em." Diệp Thu có chút áy náy nói.
Cũng là nữ nhân bình thường, có ai mà không hi vọng bạn trai của mình có thể thường xuyên ở bên mình chứ?
"Anh sao lại biết em hôm nay tham gia triển lãm tranh." Bố Bố nghi hoặc hỏi.
"Nếu như có lòng thì sẽ biết thôi." Diệp Thu nói.
Đúng vậy! Nếu như có lòng thì có gì mà không thể biết.
"Anh nghĩ, ngày mai em sẽ nổi lắm đấy. Những người của giới truyền thông đó sẽ dùng từ họa sĩ thiên tài trong giới họa sĩ để hình dung em." Diệp Thu cười nói.
"Em vẫn có chút lo lắng, bọn họ sẽ không bình phẩm tác phẩm của em à độc nhất vô nhị chứ?" Nhắc tới đề tài này, Bố Bố trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Đó là chắc chắn rồi." Diệp Thu mỉm cười gật đầu, không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve mặt cô ta.
"Hả?" Bố Bố thốt lên.
Bộ dạng kinh ngạc của giai nhân, luôn khiến người ta phải động lòng.
Không chỉ Diệp Thu, ngay cả các nam nhân ở xung quanh cũng đều quay đầu lại nhìn.
Vốn là, Bố Bố ngồi ở đó chính là điểm sáng của cả phòng ăn, nghe thấy cô ta phát ra tiếng kêu kinh ngạc, không ít nam nhân đều muốn biết rốt cuộc là đã nghe thấy gì mà có thể khiến cô ta có phản ứng như vậy.
"Họ càng mắng em sẽ càng nổi đó." Diệp Thu cười nói. "Cho nên, em phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Nếu như không có người mắng, chuyện này sẽ hỏng bét. Không chừng anh còn phải tìm người tới đóng vai nhân vật phản diện mất."
Thấy bộ dạng như muốn ăn người của Bố Bố, Diệp Thu vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, nếu như ai cũng mắng em thì anh sẽ tìm người tới làm nhân vật chính diện."
"Ông em lần trước còn nhắc tới anh." Bố Bố nói. "Cái nhẫn đó của anh rốt cuộc là bảo bối gì vậy? Vì sao khiến ông thích như vậy? Cả ngày nhớ mãi không quên."
"Anh có nói ra thì em cũng không tin đâu." Diệp Thu mỉm cười lắc đầu. "lần này có thể không có thời gian, đợi anh xử lý xong chuyện ở Hương Cảng, sau khi quay về sẽ lại tới thăm ông ấy. Anh từ chỗ một người già lấy được mấy cân lá trà, ngày mai em xách về cho ông em nhé."
"Ngày mai?" Bố Bố kinh ngạc hỏi.
"Chẳng lẽ em tối nay muốn quay về?" Diệp Thu mỉm cười hỏi.
Mặt Bố Bố thoáng chốc đã đỏ bừng, cúi đầu không nói câu gì.
....
Cho dù không phải là lần đầu, nhưng đôi chân dài của Bố Bố luôn có thể làm bốc cháy lửa tình ở trong người Trương Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Chỉ cần tốc váy cô ta lên rồi buộc lên eo, sau đó kéo cái quần lót màu đen trong suốt đó xuống.
Diệp Thu từ phía sau tiến vào thân thể của Bố Bố.
Bố Bố đi giày cao gót thực sự là quá cao, cho dù đã cúi người bám vào mép giường, nhưng Diệp Thu vẫn có chút cật lực.
Nhưng loại cảm giác chinh phục cường liệt đó vẫn khiến Diệp Thu bỏ qua chút bất tiện do Bố Bố quá cao mang tới này.
Cho dù là là phải lót ghế dưới chân, cũng vẫn rất hài lòng.
Một hiệp chiến đấu kết thúc, Diệp Thu ôm Bố Bố nằm song song ở trên giường, tay phải vuốt ve đôi chân dài vẫn còn mang tất giấy của cô ta. Thân thể của Bố Bố đã rất mệt mỏi, nhưng mỗi lần bị tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đều có hiện tượng như bị điện giật.
"Đừng sờ nữa, nhột lắm." Bố Bố bắt lấy tay Diệp Thu, mắng yêu.
Diệp Thu cũng không làm khó cô ta nữa, ôm chặt lấy thân hình của cô ta, nói: "Anh đã mua một biệt thự ở Hương Cảng, em có muốn qua đó sống không?"
Sau khi trầm ngâm một lát, Bố Bố nói: "Bọn họ cũng ở đó à?"
"Bọn họ... cũng ở đó." Diệp Thu nói. Đã đến nước này rồi thì cũng không cần phải che giấu nữa.
Vả lại những nữ nhân này ai ai cũng cường hãn, chút thông minh vặt của hắn liệu giấu được ai chứ?
"Em vẫn chưa nghĩ xong." Bố Bố nhìn vào mắt Diệp Thu, nói: "Anh nên biết rằng, gặp phải chuyện như thế này, nữ nhân luôn cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ."
"Được, anh đợi em." Diệp Thu gật đầu, nói.
Buổi sáng, khi hai người ra khỏi cửa đi ăn sáng, Diệp Thu thuận tay lấy báo ngày hôm nay.
Quả nhiên, tin tức hai tác phẩm "Chiếc kính" và "Lửa rừng" của Bố Bố, một học sinh của học viện nghệ thuật trường đại học Thủy Mộc, mỗi bức bán được với giá bốn mươi vạn nhân dân tệ đã trở thành bản tin đặc biệt trên báo. Nhưng lần này chỉ là một bài báo đưa tin mới trung gian không có tính lập trường.
Diệp Thu biết, đây chỉ là dạo đầu, mưa to gió lớn thật sự còn chưa tới.
Lúc đó, Bố Bố sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió trước giới truyền thông và công chúng.
Một nữ tử bên cạnh chỉ có một mình như thế này, cô ta liệu có thể gánh chịu được tất cả không?
"Em có được không đó?" Diệp Thu cười hỏi.
"Yên tâm đi." Bố Bố nói với vẻ kiên nghị "Lý tưởng của em vốn là trở thành một nhà ngoại giao, nhưng sau khi em phát hiện sự nhiệt tình của em đối với vẽ tranh còn bức thiết hơn một tưởng trước kia, em liền lựa chọn trở thành một họa sĩ ưu tú. Bất kể là thành nhà ngoại giao hay là trở thành họa sĩ, em đều sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Diệp Thu vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Bố Bố, tỏ ý thán thưởng.
Bố Bố đỏ mặt quay đi, bởi vì người trong hàng ăn đều kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn họ.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Diệp Thu nhìn Bố Bố với ánh mắt án náy, sau đó mới ấn nút nghe.
"Diệp Thu, có làm phiền anh hẹn hò với giai nhân không? Biết anh trở về Yến Kinh, nhưng vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh." Giọng nói vui vẻ của Tống Ngụ Ngôn vang lên trong điện thoại. Diệp Thu nhìn Bố Bố ngồi ở đối diện, thấy cô ta mặt mày thảng nhiên đang húp cháo.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Thu hỏi.
"Tôi muốn anh tới Tô Hàng một lần." Giọng nói của Tống Ngụ Ngôn biến thành nghiêm trọng, một chút cũng không giống như đang nói đùa.
"Đây là ý muốn của cô hay là của chị cô?" Diệp Thu nhíu mày, hỏi.
Hắn không giao Tô Hàng cho Thẩm Mặc Nùng mà là giao cho Tống Ngụ Thư có quan hệ sơ sơ với hắn, chẳng lẽ là dưới sự quản lý của cô ta có xuất hiện vấn đề gì ư?