Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 685: Phải thêm mấy phòng nữa mới đủ? (2)



Tây Môn Hướng Đông lắc đầu, nói: "Em đã dặn dò cẩn thận để người ta lưu ý hành tung của đám người đó. Nhưng vẫn chưa có tin tức hữu dụng nào truyền đến. Hongkong cũng là thành thị có dân số lưu động cực lớn, những người Nhật Bản đó đến Hongkong du ngoạn hoặc là công tác lại không ít, cho nên mặc dù em đã buộc đám tình báo kiểm duyệt tư liệu cẩn thận, nhưng vẫn không có phát hiện ra được mục tiêu khả nghi nào. Có thể do bọn họ bỏ sót cũng nên."

"Không sao. Cho dù bọn họ lén vào Hongkong làm ra những chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ rút dây động rừng." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

Từ lúc đến Hongkong, Diệp Thu đã vội vàng lo chuyện đại hội Thiên Giới. Chuyện còn chưa kết thúc, lại bị cuốn vào chuyện tranh đoạt gia sản của Tạ gia. Cho đến lúc này, Diệp Thu còn chưa có cả thời gian để đi dạo phố mua sắm với Trầm Mặc Nùng và Đường Quả.

Hôm nay là ngày hiếm hoi rảnh rỗi, Diệp Thu dứt khoát dẫn các cô đi dạo. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi còn đỡ vì được Tây Môn Thiển Ngữ dẫn đi vài lần, còn Trầm Mặc Nùng sau khi tới Hongkong thì bận rộn với thương nghiệp, thành ra cũng chưa được thăm thú diện mục thực sự của Hongkong.

Diệp Thu tự mình đảm nhiệm chức vụ tài xế, lái chiếc Mercedes màu bạc lướt trên đường phố Hongkong.

Ngồi ở ghế sau là Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Tây Môn Thiển Ngữ. Về phần Nhiễm Đông Dạ bởi vì bận rộn với chuyện album mới, thành thử vừa ăn xong bữa sáng đã bị công ty gọi đến.

"Chúng ta đi đâu đây?" Diệp Thu vừa lái xe vừa hỏi Tây Môn Thiển Ngữ ở phía sau.

Hắn cũng là một người ngoài ở đây, không quen thuộc Hongkong. Tuy rằng nói là muốn dẫn mấy cô nàng đi dạo, nhưng hắn lại không biết chỗ nào vào với chỗ nào, cho nên cần phải nhờ đến Tây Môn Thiển Ngữ chỉ đường.

"Có vài lựa chọn như Causeway bay hay như là trung tâm Trung Hoàn, ở đó có nhiều khách sạn, hơn nữa cũng rất tiện nghi." Tây Môn Thiển Ngữ nói.

Diệp Thu cười, gật đầu. Trong lòng lại thầm nghĩ, cũng chỉ có những đại tiểu thư dư tiền lắm của không biết dùng làm gì mới nghĩ đến những nơi tiên nghị như vậy. Vô luận là Tây Môn Thiển Ngữ hay là Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, trên người đều có tài sản trên trăm triệu. Còn Lâm Bảo Nhi lại nghèo đến đáng thương, có điều một khi cô nàng này mà mở miệng ra, muốn các bà chị mua cái gì, thì lập tức sẽ được đáp ứng.

Bởi lẽ bọn họ đều rất thương yêu cô em nhỏ này, đối với Lâm Bảo Nhi chưa bao giờ tiếc tiền. Kể cả là cô nàng có muốn mua đầu đạn hạt nhân, mấy người kia cũng sẽ bỏ tiền ra mua cho cô một quả về nghịch chơi! (Bó hand T_T!)

Trung Hoàn là trung tâm mua sắm lớn nhất nằm ở giữa Hongkong. Nơi này không những là trung tâm thương mại rộng lớn mà còn có đủ loại ẩm thực, model thời trang độc quyền… là nơi mà dân bản xứ ở Hongkong thích đến dạo chơi nhất.

Tuy rằng ở nơi này mỹ nữ như mây, nhưng cô gái tướng mạo xinh đẹp, trang phục hợp thời qua lại như cá bơi trong Hoàng Hà, nhưng khi Diệp Thu đóng cửa xe, đi đến cạnh bốn mỹ nữ thì cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Đúng vậy, rất không thích hợp.

Thời gian ngừng lại, toàn bộ tiết tấu của thế giới tựa như đột nhiên chậm chạp hẳn.

Cảnh tượng trước mắt đã khiến cho nam thanh nữ tứ chậm bước chân, vẻ mặt kinh hỉ hoặc giả kinh ngạc nhìn đến bốn mỹ nữ tuyệt đại đang đứng cùng nhau trong sân rộng. Trầm Mặc Nùng ưu nhã, Đường Quả thanh xuân, bộ ngực sữa cực lớn của Lâm Bảo Nhi, lại cả Tây Môn Thiển Ngữ khí chất xuất chúng. Bốn người con gái tư sắc hoàn toàn khác nhau vừa đứng ở trước cửa ra vào, liền trở thành tiêu điểm của đám đông.

Mà Diệp Thu đang đứng ở bên cạnh các cô, nếu không phải hắn chạy đến nói chuyện với mấy mỹ nữ, có lẽ chẳng có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

"Oa, thật xinh đẹp!"

"Trời ơi, sao trước đây chưa từng nhìn thấy bốn đại mỹ nữ này ở Hongkong nhỉ?"

"Đúng vậy, thật quá xinh đẹp. Cô nàng kia ngực có phải lớn đến cỡ ba mươi sáu không ta?"

"Bạn thân à, nếu mà cưa được mấy cô nàng này sẽ được không ít tiền đâu, thậm chí so với mấy tên công tử phong lưu ở Hongkong còn trâu bò hơn đấy!"

"Tao mà có tiền, sẽ bao hơn chục cô như thế, để các nàng mặc đồ đồng màu, sau đó kéo đến sân rộng, khi xếp thành chữ S, lúc xếp thành chữ M…" Một tên trộm vặt mặc quần áo màu xám xen lẫn giữa đám người để móc ví cũng phát hiện ra phong cảnh trước mặt, liền chọc chọc vào một tên khác đang tìm mục tiêu đi trước hắn nói: "Tà ca, mau nhìn. Có mấy em xinh tươi đang đứng kia kìa. Có phải nên kiếm chút thuốc đến sảng khoái một chút hay không?"

Ánh mắt Tà ca chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh đã trợn tròn con mắt, xoay người lại phía sau mắng tên tiểu đệ: "Con chuột nhắt này, con mẹ mày có phải mới xuất đạo ngày đầu tiên đâu, đã đi theo tao được cả tuần rồi mà sao lại ngu ngốc đến thế? Đầu mày toàn đất à? Đàn bà như vậy chúng ta có thể chạm được vào sao? Đi kiếm tiền cho tốt đi, buổi tối đến quán gái bao, đấy mới là những thứ thuộc về chúng ta. Thật là con mẹ nó không biết tốt xấu!"

"Diệp Thu, anh nhìn xem, ai nấy đều nhìn anh đó. Đứng chung với bốn đại mỹ nữ có phải rất tự hào hay không?" Lâm Bảo Nhi chạy đến ôm lấy cánh tay Diệp Thu, cười hì hì nói.

Diệp Thu không để ý đến Lâm Bảo Nhi, chính sắc mà nói với Trầm Mặc Nùng: "Anh cảm thấy không hay lắm. Bốn người bọn em đi chung với nhau thực sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác. Hay là chúng ta tách ra đi. Anh sẽ xách đồ cho các em, ai thích mua gì thì mua, anh sẽ đi ở đằng sau!"

"Bọn em còn không sợ, anh sợ cái gì?" Trầm Mặc Nùng chẳng đậm chẳng nhạt nói. Căn bản cô không coi ánh mắt của những người khác là gì hết. Từ ngày đầu tiên quen nhau, Diệp Thu đã biết đây là một cô gái có tính cách cực kỳ cường thế, hành động luôn độc lập.

"Đúng vậy, có hại thì chỉ hại bọn em thôi mà." Đường Quả vừa cười vừa nói. Rất tự nhiên ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Thu.

"Dù sao thì bọn họ cũng không nhận ra anh đâu." Tây Môn Thiển Ngữ cười duyên.

Các cô gái đã đồng thuận với nhau, Diệp Thu cho dù có muốn phản bác cũng vô ích.

Thế là dưới vòng vây của bốn đại mỹ nữ, Diệp Thu bắt đầu một hồi đi dạo đầy hương diễm khổ sở.

Khổ sở chính là ở chỗ vô luận đi đến đâu, đều bị người ta coi như là gấu trúc mà vây xem. Bị bốn mỹ nữ vây vào giữa, Diệp Thu xanh như tàu lá càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Còn hương diễm chính là, vô luận cô nàng nào mặc vào một bộ quần áo mới cũng đều chạy đến hỏi ý kiến Diệp Thu. Váy bay cao, làn vai ẩn hiện, cực kỳ mê hoặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Bảo Nhi mặc một cái áo ngủ bằng lụa có thắt lưng màu hồng xoay qua xoay lại trước mặt Diệp Thu, sau lại còn bị vấp ngã xô vào trong lòng hắn, khiến cho thiếu chút nữa thì hắn phun cả máu mũi.

Tội lỗi, thật là tội lỗi, người ta còn là thanh niên mà!

Trong một quán cà phê, năm người thắng lợi trở về ngồi bên cạnh cửa sổ nhâm nhi cà phê.

"Hongkong quả nhiên là một chốn phồn hoa. Chỉ cần mình muốn đều có thể cầm tiền mà mua được." Đường Quả cảm thán nói.

"Đúng vậy, chị Đường à, sau này chúng ta đến Hongkong chơi mỗi tháng nhé, có được không?" Lâm Bảo Nhi phụ họa nói.

Trầm Mặc Nùng dùng cái thìa xinh xắn quấy cà phê trong chén, nhìn Diệp Thu ở đối diện nói:

"Lần này tới Hongkong thu hoạch khá lớn. Không chỉ tiến hành hợp tác trên một vài lĩnh vực với gia tộc Tư Không và gia tộc Tây Môn, họ còn giới thiệu cho chúng ta không ít khách hàng, em cảm thấy chúng ta nên thành lập một công ty ở bên này. Hongkong là cảng quốc tế, có một công ty con để phụ trách kinh doanh với nước ngoài sẽ rất tốt. Đặc biệt là Hongkong còn giao thương với Anh, Mỹ. Mặt khác tài sản Tạ gia muốn đưa trở lại trong nước sẽ khó khăn vô cùng. Mà chính phủ Malaysia cũng sẽ không muốn nhìn thấy công ty quy mô lớn đứng hàng trụ cột của mình bị chuyển vào Trung Quốc. Nói như vậy thì Hongkong là điểm trung gian rất tốt!"

Diệp Thu gật đầu, nói: "Chủ ý này không tệ. Chúng ta cứ thành lập một công ty ở bên này đi. Sau này khi giao dịch với nước ngoài cũng sẽ tiện lợi hơn. Tốt nhất là mua một căn biệt thự, để sau này khi chúng ta đến đây cũng có chỗ mà nghỉ ngơi."

"Mua biệt thự? Hay quá, em cũng muốn có một phòng." Lâm Bảo Nhi vỗ tay reo lên.

"Em cũng muốn một phòng!" Đường Quả cũng cười hì hì nói.

Tây Môn Thiển Ngữ cũng muốn nói muốn có một phòng, thế nhưng chợt nhớ ra nhà mình ở nơi này, khoảng cách không quá xa, thành thử không làm sao mà mở miệng được nữa.

Tuy nhiên, đối với chuyện Diệp Thu mua nhà ở Hongkong, cô cũng rất vui vẻ.

Ánh mắt Trầm Mặc Nùng lướt qua mặt mấy cô gái, sau đó rơi trên người Diệp Thu, khẽ thờ dài rồi nói: "Rốt cục cần bao nhiêu phòng mới đủ đây?"

Trầm Mặc Nùng phải lo lắng, bởi lẽ, theo tuổi tác tăng lên, vấn đề này càng lúc càng lộ rõ. Diệp Thu có nhiều hồng nhan đã rõ, lại còn hiệp nghị hôn nhân đối với Lâm gia nữa.

Nếu như sau này Lâm Bảo Nhi trưởng thành, Lâm gia buộc Diệp Thu phải kết hôn với cô ta, thì những người khác phải tính ra sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv