Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 605: Trận chiến nam nữ: cao thủ vs cao thủ



Tiên tiên bướm lượn, bay về phía xa.

Má lúm đồng tiền cười như hoa. Dung mạo mặc cho kẻ nhìn.

Khuôn mặt Lam Khả Tâm đỏ lên, đôi mắt trong veo ngượng ngùng nhưng lại chấp nhận nhìn Diệp Thu, dáng vẻ thưởng thức.

Môi anh đào hồng khẻ thở, hơi thở hai người quyện vào một nhau, nhiệt độ trong phòng như đột nhiên tăng cao, cơ thể đều nóng ran, đầu lưỡi đều khô khan.

"Có hối hận không? " Diệp Thu nhìn vào mắt Lam Khả Tâm hỏi.

"Không, em sẽ nhớ mãi đêm nay" Ánh mắt Lam Khả Tâm say mê nói, có lẽ, cô đã say tới không biết thời gian ra sao, cơ thể luôn phiêu bồng trong đám mây, thoải mái tới mức khiến người ta muốn hét lớn lên.

Diệp Thu cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của Lam Khả Tâm, cố sức mút đôi môi mềm mại như có thể tan chảy bất cứ lúc nào của cô trong miệng mình.

Cô gái nhút nhát này, làm người ta đau lòng, giận một nỗi không thể giấu cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô vào cơ thể mình, như thế không cần lo lắng cô bị người ta ăn hiếp.

Cơ thể Lam Khả Tâm đột nhiên cứng đờ thần kinh căng thẳng, run rẩy trong lòng Diệp Thu.

"Đừng lo, mở hàm răng ra" Diệp Thu thấp giọng nói.

Lam Khả Tâm hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ nữa, nghe thấy lời Diệp Thu, rất tự nhiên làm theo mệnh lệnh của hắn, vừa mở miệng ra, hàng dài nóng như lửa thắng tiến vào.

Mà lúc này, tay Diệp Thu cũng sờ trên***của Lam Khả Tâm, nơi thầm kín thiếu nữ, chưa từng mở ra với người ngoài.

Không biết làm thế nào mới được, lo lắng cơ thể rời khỏi anh sẽ mềm nhũn xuống, chỉ có thể ôm chặt phần eo cường tráng của Diệp Thu, giống như bạch tuộc dính trên người hắn.

Diệp Thu cười khổ không ngớt, cô ấy ôm mình chặt như vậy, kẹp luôn cả tay phải mình đang hoạt động trước ngưc cô lại.

Căn bản không có cách nào động đậy.

Cũng không định rút tay ra, cứ kệ nó kẹp ở trong. Mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cũng có thể cảm giác được tính co giãn trên ngực cô, chỉ có điều dùng đầu lưỡi mút trong miệng Lam Khả Tâm càng khiến cô thở hổn hển không kiềm chế được.

"Đừng, Diệp Thu, Diệp Thu" Diệp Thu cúi xuống hôn trên cổ cô, hai mắt Lam Khả Tâm mơ màng líu ríu gọi.

Diệp Thu lùi sau một bước, người giật lại khoảng cách với Lam Khả Tâm, sau đó thò tay cởi từng cúc áo cô ra, hôn một đường xuống dưới.

Cho tới khi đầu lưỡi đảo quanh trên bụng ngọt ngào như ngọc của Lam Khả Tâm, Lam Khả Tâm không chịu nỗi nữa, cơ thể ngồi xổm xuống ôm chặt lấy ngực Diệp Thu, không cho đầu lưỡi hắn đi lung tung nữa, khóc nức nở nói: "Diệp Thu, mau muốn em đi…em…em thật sự không chịu nổi".

Diệp Thu biết Lam Khả Tâm là xử nữ, cũng không ngờ cơ thể cô lại nhạy cảm như vậy, chỉ ở mức độ hôn và vuốt ve thôi mà đã khiến cô không kiềm chế được, cơ thể không ngừng run rẩy. Cô gái này lại không giống như người có bảo khí trong truyền thuyết.

Không bế cô lên giường, Diệp Thu khẽ đẩy cô tới sàn nhà phủ đầy lá phong đỏ giống như một tấm thảm lông thiên nhiên cúi người đè xuống.

Tiên cơ thắng tuyết huỳnh đôi đại khuynh.

Cô gái và xuân sắc, cuối cùng là một đêm phong tình.

Khi cơn gió mát thổi tới cả căn phòng lá phong lay động như trăm hoa vào trong hương thơm, trong phòng rang lên tiếng rên đau đớn khiến người ta thương tiếc của Lam Khả Tâm đang cố gắng kiềm chế.

Biết đây là lần đầu của Lam Khả Tâm, Diệp Thu cũng không dùng quá sức, thậm chí khi lần đầu tiên, đều vì dùng ít lực mà không thể một lần xông vào màn thịt kia. Nhưng không ngờ lại khiến Lam Khả Tâm chịu nhiều đau đớn hơn.

Quả nhiên thể chất Lam Khả Tâm khác người thường. Cơ thể gầy yếu như vậy nhưng lại đầy đặn biết bao, đánh tới không gây đau, ngược lại có cảm giác ấm áp thoải mái như được sườn núi bao lấy.

Khi cảm giác xé rách của Lam Khả Tâm dần biến mất, có thể thích ứng với đau đớn như thế trong cơ thể, Diệp Thu mới từ từ hoạt động, vừa mới bắt đầu, Khả Tâm đã ấn chặt lấy mông Diệp Thu tiết cơ thể ra.

Rắn chắc *** lại vô cùng nhạy cảm. Lúc Diệp Thu đem tin hoa trong cơ thể bắn ra, Khả Tâm đã *** ba lần, vô lực nằm trên lá, ngay cả sức nói cũng không có.

Lá phong trên sàn bị trận lăn qua lăn lại của họ làm cho tán loạn, thậm chí trên tóc Lam Khả Tâm cũng kẹp lẫn mảnh lá phong rách như con chuồn chuồn đậu tên tóc.

Diệp Thu cảm thấy mình quá cầm thú, Lam Khả Tâm lần đầu làm chuyện trai gái tằng phần quý giá nhất của cô cho mình, nhưng bị mình ấn tới ***

Nhưng nghĩ tới lời Lam Khả Tâm nói lúc đó, ước mơ của cô là nằm trên rừng phong nhìn không thấy biển đọc sách, cảm giác hổ thẹn trong lòng Diệp Thu lại giảm đi nhiều.

So với ước mơ của cô, nằm trong rừng phong nhìn không thấy biên làm chuyện đó không phải càng tốt hơn sao ?

Nói thề nào nhỉ, cũng tới được nửa cảnh giới.

"Lạnh không? " Diệp Thu ôm cơ thể trắng nõn mềm nhũn như bùn của Lam Khả Tâm, mặc cho đôi chân thon dài gợi cảm của cô kẹp trong đùi mình, quan tâm hỏi.

Lam Khả Tâm lắc đầu mệt mỏi, không muốn nói gì cả.

Một mực gắng sức nhỏm người dậy, vô cùng thỏa mãn hỏi: "Diệp Thu, sau này em chính là bạn gái anh sao? "

Diệp Thu nằm thẳng trên sàn, nhìn đôi gò bồng của cô đang ghé vào phía trên mình, ngọn lửa trong người lại sôi trào, cười nói: "Em là người phụ nữ của anh".

"Diệp Thu, anh muốn gì em đều cho anh, em yêu anh, rất yêu, rất yêu". Lúc nói, Lam Khả Tâm lại chủ động đưa môi mình tới bên *** của Diệp Thu,

Ánh mắt cô nhìn Diệp Thu tham lam mê say, cũng biết cách thức làm thế nào có thể lấy lòng người đàn ông của mình.

Mặc dù như vậy sẽ khiến mình vô cùng xấu hổ, nhưng, như thế thì đã sao ?

Cô gái này…

Diệp Thu ngơ ngác nhìn Lam Khả Tâm, mở ra, nuốt trọn lấy *** đỏ bừng trước mặt.

Hôm sau, Lam Khả Tâm không đi học, mà cùng Diệp Thu tới hang lấy chiếc xe thể thao của cô.

Màu sắc tươi đẹp là thuốc độc của phụ nữ, đường cong thon thả nho nhã cũng khiến người ta say mê. Chiếc Ferrari II này mặc dù không đắt và đầy đủ thiết bị như xe của Đường Quả, nhưng cũng là quý tộc trong các dòng xe.

Do Diệp Thu lái xe xông thẳng vào tòa nhà ký túc nữ, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người, hai người kéo tay nhau đi vào ký túc nữ, không thể không kéo tay, từ sau khi trời sáng, hai người lại làm liền hai lần nữa. Lam Khả Tâm chẳng còn sức để ăn cơm, chỉ uống một cốc sữa.

Không biết có phải bác gái trong tòa nhà này bị khí phái hào hoa hay sự xa xỉ của chiếc xe làm cho chấn động mà quên cả chặn họ lại. Diệp Thu cũng rất vui vẻ nghĩ mình đã tiết kiệm được một trăm đồng.

Không ngỡ ba cô cùng phòng đều ở đó. Hôm nay họ cũng không đi học, mà ngủ trong phòng, có lẽ, tối qua bị đả kích như vậy, hôm nay tâm trạng không được tốt chăng ?

Thấy Diệp Thu và Lam Khả Tâm đi vào, các cô ai nấy đều xấu hổ muốn chết, không biết có nên chào hỏi họ không ? Sắc mặt đều khó coi nằm trên giường.

"Không sao, mọi người ngủ tiếp đi, chúng tôi tới thu dọn chút đồ" Diệp Thu nói.

Lam Khả Tâm nhìn Lý Trân, Tiết Linh và Lăng Phỉ, khẽ thở dài, cũng không biết phải nói gì với các cô nữa.

Diệp Thu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Lam Khả Tâm, sau đó hai tay nhấc sách vở và chăn màn quần áo đồ dung hàng ngày nặng tới mấy trăm cân của cô lên.

"Mọi người, giữ gìn sức khỏe" Lúc Lam Khả Tâm đóng cửa khẽ nói.

"Không nỡ sao? " Vì xe thể thao không có ghế sau, Diệp Thu đành đặt đồ của Lam Khả Tâm trong cốp xe, có đồ cố định lại không sợ chúng rơi mất.

"Có chút" Lam Khả Tâm cười gật đầu, trên mặt cô lại có chút ngượng ngùng, hai người mới đột phá quan hệ, một đêm làm tới năm lần, trở thành cô gái trưởng thành, khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm, chính là có vẻ uể oải trên khuôn mặt.

"Có cần anh giúp em sắp xếp lại phòng ngủ không? " Diệp Thu hỏi.

"Không cần đâu. Em ở Kim Đô là được, dù sao cách trường cũng không xa, hơn nữa, chương trình học cũng ít rồi. Em cũng muốn tới Danh Dương Thiên Hạ thực tập, học nghiên cứu đồ cổ, tiếp xúc với vật thực vẫn tốt hơn".

"Được, em cứ tới tìm Dương Nhạc, cậu ấy sẽ giúp em" Diệp Thu cười nói.

Vỗn dĩ định cùng Lam Khả Tâm ăn cơm trưa rồi đi Hông Kong. Dù sao. Đại hội Thiên Giới sắp tới rồi, nhiệm vụ này phải tới, không có thời gian ở lại bên này quá lâu, thậm chí không có cả thời gian tới Tô Hằng thăm Trầm Mặc Nùng. Bố Bố cũng ở khoa nghệ thuật đại học Thủy Mộc, mình cũng không có cơ hội tới nhìn cô lấy một cái.

Kế hoạch không thể có thay đổi, nhưng không ngờ buổi trưa lại nhận được điện thoại của Bối Khắc Tùng, tin tức của người này thật nhanh, nhanh như vậy đã biết mình về Yến Kinh rồi.

"Diệp thiếu gia, biết anh về Yến Kinh liền thể hiện thần uy, tiểu dân tôi vô cùng ngưỡng mộ. Thế nào thì anh cũng phải nể mặt cho tôi cơ hội mời anh ăn cơm chứ? " Bối Khắc Tùng nói đùa trong điện thoại.

"Tin tức của anh thật nhanh, buổi trưa được không? " Diệp Thu hỏi.

"Chỉ có anh và tôi, chỉ hai chúng ta thôi" Bồi Khắc Tùng cười nói.

"Ừ, có việc gì sao? " Diệp Thu do dự. Dù sao, thời gian của hắn đã quá cấp bách, muốn ăn cơm trưa xong là tới sân bay luôn. Nếu không có gì vội. hắn thật sự muốn từ chối lời mời của Bối Khắc Tùng, .

"Diệp thiếu gia, có chuyện" Bối Khắc Tùng đột nhiên cười, nhưng giọng nói lại ngưng đọng.

"Được, ở đâu? " Diệp Thu hỏi.

"Đế Hào đi" Bối Khắc Tùng cười nói.

"Được, mười hai rưỡi, tôi sẽ tới đúng giờ".

Cúp điện thoại, Diệp Thu rơi vào suy tư, xem ra. Kế hoạch của Bối Khắc Tùng tiến hành rất thuận lợi, cũng tới lúc nên gặp nói chuyện với hắn rồi.

"Nghĩ gì thế ? Sao cảm thấy anh có vẻ nhưng đang toan tính gì thế" Lam Khả Tâm đang quét dọn nhà chạy tới, nũng nịu vuốt mặt Diệp Thu nói. Diệp Thu ngạc nhiên, thầm nghĩ, chẳng trách người ta nói nam nữ từng phát sinh chuyện đó sẽ có cảm giác tâm hồn tương thông, lẽ nào biểu hiện của mình rõ ràng vậy sao?

Cuộc chiến của người đàn ông, sao có thể để người con gái mình yêu thương tham dự vào được?

"Đang nghĩ trước khi anh đi, chúng ta có nên tiếp tục không" Diệp Thu liếc bộ ngực bao trong áo màu trắng của Lam Khả Tâm nói.

"Đáng ghét" Lam Khả Tâm ôm ngực, lại chạy vào phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc, thời gian dài sau này, cô sẽ sống ở đây.

Nhà hàng Đế Hào, cái tên nghe rất tầm thường, nhưng lại là một trong những nhà hàng xa xỉ nhất Yến Kinh.

Trong phòng khách quý cực lớn chỉ có hai người Diệp Thu và Bối Khắc Tùng.

Rượu và thức ăn đầy đủ, Bối Khắc Tùng đuổi hết mọi nhân viên phục vụ ra ngoài, rồi lại tự mình chạy tới khóa cửa lại, rồi mới ngồi xuống nâng chén với Diệp Thu.

"Nơi có Diệp thiếu gia thật náo nhiệt đáng xem. Thời gian Diệp thiếu gia rời khỏi, Yến Kinh thật vô vị" Bối Khắc Tùng cười nói đùa với Diệp Thu. Hai người vốn có quan hệ bạn bè, lúc ở Tô Hằng, càng kiên quyết đứng về phía Diệp Thu.

Cho nên bây giờ hai người có thể nói là "quang vinh thì cùng quang vinh, tổn thất cùng tổn thất".

"Lại khiến những người nấp trong bóng tối các người chê cười rồi" Diệp Thu gượng cười nói, hắn biết, đối với người tin tức nhanh nhạy này, chắc chắn họ đã biết chuyện tối qua rồi, muốn giấu cũng không giấu được.

"Diệp thiếu gia, anh cũng thật khiêm tốn, với địa vị của anh, cứ quang minh chính đại sáng tỏ thân phận mình, ai dám động tới anh? Anh xem Lâm Thương Lan, Yến Thanh Phong đi tới đâu đều có tiền hô hậu ủng, vừa nhìn là biết nhân vật lớn, ai dám chọc vào. Anh đi đi lại lai chỉ có một mình, bọn họ tất nhiên muốn ức hiếp rồi" Bối Khắc Tùng bưng rượu chạm cốc với Diệp Thu nói.

"Đi tới đâu cũng có một đoàn người đi theo, cuộc sống chẳng phải là rất vô vị sao? " Diệp Thu cười nói: "gần đây sống tốt chứ ? Nhìn vẻ mặt hồng hào của anh, giống như sống rất tốt vậy".

Bối Khắc Tùng lại cẩn thận nhìn cửa phòng, nhỏ tiếng nói: "Diệp thiếu gia, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, có thể thành quả sẽ sớm thôi".

Diệp Thu gật đầu, hỏi: "Anh kinh doanh thế nào rồi ? Đám người của Đằng gia đối tốt với anh chứ? "

"Nín nhịn không tranh đấu, cố tình lấy lòng họ sao có thể không tốt được" Bối Khắc Tùng tự tin nói: "Chỉ có điều có chút sai lệch với kế hoạch, vì Đằng Ngọc đột nhiên phát bệnh, hôn lễ của tôi và Tiểu Di liền bị người già trong nhà hoãn lại".

Diệp Thu lắc đầu nói: "Mặc dù cử hành hôn lễ khi trong nhà có người bệnh không thích hợp, nhưng…từ góc độ khác, đây không phải là xung hỉ sao? Nói không chừng vì chuyện đại hỉ này, bệnh của Đằng Ngọc lại khỏi ấy chứ? "

Mắt Bối Khắc Tùng sáng lên nói: "Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lo lắng nôn nóng dễ khiến mấy người già hoài nghi nên tôi không nhắc tới".

"Để Tiểu Di nhắc đi, kéo lâu như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người" Diệp Thu nói.

"Cảm ơn Diệp thiếu gia chỉ vẽ, tôi biết làm thế nào rồi, có Diệp thiếu gia làm chỗ dựa, tôi cũng cây ngay không sợ chết đứng rồi" Bối Khăc Tùng cười ha hả nói.

Hai người nói chuyện qua loa, hàm súc mơ hồ, nhưng nếu bị người có dã tâm nghe thấy, sẽ gây nên phong ba bão tố.

Đằng gia cũng thuộc gia tộc mới nổi của Yến Kinh, thực lực không thể xem thường. Cho dù là với thân phận người thừa kế một trong bôn đại gia tộc Tô Hàng cưới Đằng Di con gái của Đằng Khánh Sơn trưởng họ Đằng, Bối Khắc Tùng cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Nhưng Đằng Ngọc con trai của Đằng Khánh Sơn lại mắc bệnh lạ tháng trước, đột nhiên không muốn ăn gì, hơn nữa ăn vào cái gì nôn ra cái đó.

Đằng gia đi cầu danh y, chuyên gia của các bệnh viện lớn ở Yến Kinh tới chẩn khám, đều lắc đầu thở dài, máy móc khoa học tiên tiến nhất cũng không kiểm tra được căn bệnh, không tìm được bệnh chứng của Đằng Ngọc, Đằng Ngọc gầy xụp đi nhanh chóng, bây giờ người chỉ còn lại da bọc xương.

Lúc đầu Đằng Ngọc là người thừa kế cao nhất của Đằng gia. Dù sao, con trưởng vẫn là lớn mà, nếu Đằng Ngọc có vấn đề gì, vậy thì chính là con trai Đằng Huy của Đằng Khánh Thủy – em trai Đằng Khánh Sơn lên kế vị.

Bối Khắc Tùng vô cùng khổ tâm, bây giờ không cần nghi ngờ gì nữa, hắn đã nắm mọi thứ trong tay

Vấn đề này khá nhạy cảm, sau khi có đáp án, hai người liền không đề cập tới. Bối Khắc Tùng bắt đầu kể chuyện hay ở Yến Kinh thời gian này cho Diệp Thu, mặc dù không uống nhiều rượu lắm, nhưng bữa cơm lại ăn rất vui vẻ.

Ăn cơm xong, Diệp Thu liền cáo từ, nói hôm này mình phải tới sân bay.

"Hôm nay tôi không uống nhiều rượu, nếu Diệp thiếu gia không lo lắng, tôi đưa Diệp thiếu gia tới sân bay" Bối Khắc Tùng cười nói.

Diệp Thu gọi xe đi tới, không lái xe của mình theo, càng không lái xe mới của Lam Khả Tâm đi.

Thầm nghĩ, quay về Kim Đô nữa cũng không có việc gì, chi bằng tới thẳng sân bay luôn.

"Được, có tài xế miễn phí, tôi cầu gì hơn nữa" Diệp Thu cười nói.

Trên đường Diệp Thu gọi điện thoại cho Lam Khả Tâm, nói chuyện mình phải về Hồng Kong gấp nên không quay về nữa, bảo cô tự chăm sóc sức khỏe. Mặc dù Lam Khả Tâm không đành, nhưng cô hiểu Diệp Thu vì sinh nhật mình nên mới vội quay về, vui vẻ cúp máy.

Lần này quan hệ với Diệp Thu có tiến triển, vẻ mê hoặc và do dự của Lam Khả Tâm trước đây bay đi hết.

Khi bạn có trên hai lựa chọn, luôn không biết lựa chọn thế nào.

Còn khi bạn không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có một lựa chọn.

Bây giờ lựa chọn của Lam Khả Tâm chỉ là một cô gái nhỏ yên lặng vui vẻ chờ đợi.

Vừa cúp điện thoại với Khả Tâm, điện thoại của Diệp Thu lại vang lê.

Màn hình hiển thị chính là số của Trầm Mặc Nùng mà Diệp Thu ngày nhớ đêm mong, Diệp Thu mừng thầm, nhận điện thoại.

"Mặc Nùng, em biết anh về sao? " Diệp Thu cười hỏi.

"Um, Quả Quả và Bảo Nhi gọi điện cho em" Trầm Mặc Nùng dịu dàng nói "Bây giờ anh ở đâu? "

"Anh đang trên đường tới sân bay. Mặc Nùng, chuyện bên Hồng Kong rất gấp, đúng là không thể tới Tô Hàng thăm em, nhưng anh hứa với em, chỉ cần giải quyết việc bên này xong, anh sẽ tới Tô Hàng ngay" Diệp Thu nặng tình nói, qua nhà mà không vào đúng là không có lương tâm. Không biết Đại Vũ chính lần qua nhà mà không vào sao lại thành gương mẫu đạo đức. Diệp Thu rất ngưỡng mộ người nói câu: "Một nhà không quét lấy gì quét thiên hạ".

"Um, không sao, em hiểu mà" Trầm Mặc Nùng khẽ nói.

"Hiểu thật sao? "

"Hiểu thật".

"Sao anh nghe ngữ khí thấy là lạ".

"Không có".

"Không có thật? "

"Em cúp máy đây". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Được rồi, anh tới Hồng Kong rồi sẽ liên lạc với em" Diệp Thu nói, nghĩ ngợi, lại bổ sung: "Đừng nói với Đường Quả và Bảo Nhi là anh đang tới sân bay nhé".

"Em hiểu" Trằm Mặc Nùng khẳng định đáp.

Nói vài câu với Trầm Mặc Nùng đã lâu rồi không gặp, tâm trạng Diệp Thu càng thêm thoải mái, nhớ tới mình ngọc lả lướt của Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu phát hiện sau một đêm năm lần, phần dưới mình lại vẫn có phản ứng.

Giờ này, Diệp Thu vô cùng cảm kích nếu ông không dạy dỗ hắn nghiêm khắc, thì đâu có mình năm lần một đêm như bây giờ chứ.

"Tình hình Tô Hàng thế nào rồi? " Diệp Thu cất điện thoại, ngồi phía sau hỏi.

"Tất cả đều ổn. Tống tiểu thư có năng lực rất lớn" Bối Khắc Tùng lái xe về phía sân bay nói.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên Diệp Thu hỏi: "Cậu cảm thấy con người Hàn Ấu Lăng thế nào? "

Bối Khắc Tùng không trả lời ngay, mà trong lòng suy nghĩ cân nhắc.

Diệp thiếu gia hỏi mình câu này là có ý gì? Lẽ nào hoài nghi Hàn Ấu Lăng? Hay chỉ là thuận miệng hỏi thôi?

Nhưng, Bối Khắc Tùng lại nhạy cảm cảm thấy được, cơ hội của mình tới rồi: "Hàn Ấu Lăng rất thông minh" Bối Khắc Tùng chọn từ ngữ mà hắn cho là khá thích hợp.

Diệp Thu cười không đáp lại, Bối Khắc Tùng cũng không nhiều lời nữa.

Đưa tới sân bay, Diệp Thu và Bối Khắc Tùng liền cáo biệt, không để hắn đưa vào trong.

Cầm chứng minh thư đi lấy vé máy bay Trương Thắng đã đặt trước, cũng không cần xếp hàng vận chuyển hành lý, Diệp Thu đi về thẳng tới kiểm vé.

Lần này đi Hồng Kong ung dung hơn lần trước nhiều vì bên cạnh thiếu đi hai cái đuôi, có thể thoải mái tới Hồng Kong đại sat ngang dọc tứ phương rồi.

"Um, ánh mắt cô nàng Tây Môn Thiền Ngữ đó nhìn mình có gì không ổn, có nên cho cô ta cơ hội theo đuổi mình không nhỉ? " Diệp Thu khó xử nghĩ.

"Không được, không được, như vậy có lỗi với Nhị Nha, có lỗi với Trầm Mặc Nùng, có lỗi với Đường Quảm có lỗi với Bồ Bồ, có lỗi với Khả Tâm. Mình là người đàn ông trung thành trong tình yêu, không phải loại thấy gái xinh là nhào tới" Diệp Thu hung hăng tự nói với chính mình.

Diệp Thu đang ngồi ở phòng chờ, đột nghiên có một giọng nói quen thuộc truyền tới.

"Diệp Thu, tên cầm thú này , nói lời không giữ lời, không phải anh đồng ý tới gặp ông bà em sao? Sao không tới? Anh nói dẫn em về Hồng Kong, sao lại một mình đi trước" Lâm Bảo Nhi tức giận chỉ Diệp Thu mắng. "Em…các em…" Diệp Thu kinh ngạc nhìn ba cô gái trước mặt, không thốt nổi lên lời, hắn thế nào cũng không ngờ tới Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Trầm Mặc Nùng lại cùng có mặt trong phòng chờ tới Hồng Kong, Lúc này bốn thành viên của biệt thự màu xanh đều đông đủ.

Trầm Mặc Nùng nhún nhún vai nói: "Em không nói với các em ấy. Là tự các em ấy nghe được lúc em gọi điện cho anh, họ đang đứng cạnh em".

Quần bò màu xanh da trời, bốt da, khoác một chiếc áo gió nhiều màu, trên cổ đeo một chiếc khăn lụa phong cách kiểu mới nhất. Trầm Mặc Nùng ăn mặc như vậy thật đơn giản thời trang, lại vô cùng thoải mái, xứng đáng với tính chất trang nhã của cô, thân hình mê hoặc người, thu hút ánh mắt của những người khác giới trong phòng chờ.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng là mỹ nữ, nhưng hai người đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, bị ánh sáng từ cô che lấp đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv