Chủ quản Đại Hồ Tử là người có khả năng, là cánh tay đắc lực của Phí Tường đã từng đánh nhau với Diệp Thu ở quán bar, thân thủ khá được. Phí Tường tới Ma Cao, cho hắn ở lại phụ trách an ninh của Thủy Tinh Cung, cùng HÀ Khâm, một văn-một võ, đảm bảo cho nơi này hoạt động bình thường.
Dù sao Trương Thắng cũng có nhiều việc riêng, không thể ngày nào cũng tới đây coi giúp hắn.
Đại Hồ Tử vốn được phái tới diễn kịch cùng Diệp Thu, biết được mấy người này muốn hãm hại đại ca của mình đã vô cùng giận dữ. Nếu không phải Diệp Thu ngăn cản, hắn sớm đã cho tên Tôn thiếu gia chó má này "mất tích huyền bí "rồi.
Hắn ra lệnh, đám người phía sau hắn liền như sói như hổ, nhào tới kéo Tôn Diệu Uy liệt trên đất thành con chó chết vào chính giữa phòng, sau đó tay đấm chân đá, tiếng cách cách như sét đánh cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tôn Diệu Uy khiến người khác nghe thấy mà giật mình.
Những người này ra tay thật tàn nhẫn, chuyên đánh vào chỗ hiểm của người ta, mới bắt đầu Tôn Diệu Uy còn có thể kêu lên vài tiếng, sau đó tới không kêu lên được, ra sức ôm đầu, người cuộn tròn lại, người đã dần hơi thở yếu ớt.
"Dừng tay, các người dừng tay lại"Minh Hạo thét lớn. Hắn biết nếu mình không nói gì, anh họ sẽ bị những người này đánh chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Cho dù anh họ bị người ta đánh chết, hắn cũng không quá đau lòng, nhưng mình có mặt ở đây lại không lên tiếng, sau này sao còn chỗ đứng trong gia tộc chứ?
Đám người đồ đen kia đều là những người hung ác vô pháp vô thiên, chỉ nghe lệnh của Đại Hồ Tử, sao có thể dừng tay vì tiếng hô của một người bên ngoài chứ?
Trái lại họ đánh càng mạnh hơn. Ngươi nói dừng tay là dừng tay sao? ngươi là cái thá gì?
Ánh mắt Đại Hồ Tử nhìn Diệp Thu, thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của hắn, cũng không lên tiếng biểu dừng lại.
"Kẻ như thế đánh chết một tên bớt một tên, tập đoàn giải trí Thủy Tinh Cung chúng ta là nơi vui chơi giải trí nề nếp, gái gú cờ bạc thuốc phiện không dính tới. Chúng ta còn đang cố gắng giành danh hiệu doanh nghiệp ưu tú cuối năm, bị ngươi làm như vậy chúng ta đâu có thể tiếp tục tranh giải được? Tiếp tục đánh". Đại Hồ Tử nghiến răng nghiến lợi, giống như đúng là vì hành vi của Tôn Diệu Uy khiến họ mất đi danh hiệu doanh nghiệp ưu tú mà vô cùng đau lòng.
"Không thể đánh tiếp nữa, không thể đánh tiếp nữa"Minh Hạo lo lắng tới sắp khóc rồi "Cho dù anh ấy giấu thuốc phiện, cũng nên do cảnh sát tới thẩm tra phán quyết chứ? "
"Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, đánh chết rồi vứt ra ngoài, cảnh sát tới phụ trách thu xác là được rồi". Đại Hồ Tử kiêu ngạo nói. Ánh mắt lại luôn hướng về phía Diệp Thu. Nếu Diệp Thu không có chỉ thị gì, hắn sẽ đánh tiếp.
Hắn không dám phạm lỗi. Vị đại ca này ra tay độc ác, lần trước đánh nhau với hắn bị hắn đánh cho mấy ngày không cầm đượ đũa. Mình vẫn còn tốt, người bị hai cô gái lăn qua lăn lại đó, nghỉ ngơi trên giường cả tháng trời.
Ngay cả lão đại Phí Tường cũng sợ hắn , mình là cái gì chứ?
Minh Hạo thấy không ai để ý đến mình, vội vàng đi tới góc tường gọi điện cầu cứu, nếu không có người tới, anh họ sẽ bị họ đánh cho tới chết thật.
Đám người Vương Chinh dẫn tới lúc này đều giả bộ hiền lành, trông cậy vào họ là điều không thể.
Ánh mắt Đại Hồ Tử lóe lên, liền định tới đoạt lấy điện thoại củ Minh Hạo.
Diệp Thu ho khan một tiếng, Đại Hồ Tử liền hiểu ý của Diệp Thu, hắn giả bộ đi tới phía trước Tôn Diệu Uy quan sát, mặc cho Minh Hạo lo lắng nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tôn Diệu Uy không phải thích chơi bời sao? Vậy thì chơi lớn một chút.
Có được câu trả lời của người ta, lúc này Minh Hạo mới bớt lo lắng, từ trong khiếp sợ và không biết làm thế nào trở lại bình thường, đi tới trước mặt Đại Hồ Tử, rút danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới, nói: "Không biết quý danh của đại ca là gì? Tôi họ Minh tên một chữ Hạo, tôi nghĩ chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, mọi người đều là người có mặt ở đây, cũng không cần thiết làm chuyện này thành không thể dàn xếp được, đúng không? Ngẩn đầu không thấy, cuối đầu gặp mà, sau này còn thường xuyên qua lại uống rượu nữa".
Nhìn anh họ Tôn Diệu Uy bị đánh cho không ra hình trên đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng không còn cách nào khác. Dù sao bây giờ mình đuối lý, chỉ có thể tạm thời chịu thua, sau này rồi nghĩ cách hạ Thủy Tinh Cung này thôi. Khu vui chơi giải trí thế này không thể không có gái gú cờ bạc thuốc phiện, tới lúc đó xem ta dày vò ngươi thế nào.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, có nên bào họ dừng tay trước không? Nếu đánh người chết ra đó, Thủy Tinh Cung chịu trách nhiệm nổi sao? Ha. . ha, hòa khí sinh lợi mà".
Đại Hồ Tử trong lòng cười nhạt, nhưng trên mặt lại là vẻ nghiêm trang nói: "Tôn thiếu gia cũng là khách quý chỗ chúng tôi, chúng tôi đâu có lý nào làm khó khách chứ? Nhưng ra ngoài sống phải biết quy tắc. Hắn lại dùng thuốc phiện hãm hại người khác ở chỗ chúng tôi, nếu truyền ra ngoài, ai còn dám tới đây chơi nữa? "
"Đúng, đúng là lỗi của anh ấy" Minh Hạo gật đầu lia lịa. "Anh xem , anh ấy cũng bị đánh thành thế này rồi, cũng chịu nghiêm phạt xứng đáng rồi, có nên dừng tay trước không? "
"Việc này phải xem ý người bị hại đã" Chủ quản Đại Hồ Tử nhìn Diệp Thu một cái, nói.
Minh Hạo nhìn Diệp Thu ngồi trong gốc đang ôm Lam Khả Tâm thấp giọng nói chuyện, cũng chỉ đành cười trừ đi tới, cười nói: "Diệp Thu, anh xem…có nên bảo họ dừng tay lại không, đánh chết người rồi, không có lợi cho ai cả, đúng không? "
"Anh đang uy hiếp tôi? "Diệp Thu ngả người ra sofa phía sau, cười tủm tỉm nhìn Minh Hạo hói.
"Không , tuyệt đối không có ý này, tôi chỉ nói tình hình thực tế cho anh nghe thôi. Thấy chúng ta cũng coi như từng quen biết, xin anh nói giúp vài câu để họ thả anh họ tôi ra đã, được không? "Minh Hạo thành khẩn nói, nhưng ý trong lời nói vẫn rất rõ ràng, ngươi đánh chết anh họ ta, ngươi cũng không có quả ngon mà ăn.
"Nể chúng ta quen biết? Nói giúp anh vài câu? "Diệp Thu cười tủm tỉm hỏi.
"Đúng vậy, người của Thủy Tinh Cung yêu cầu xem thái độ của anh"Minh Hạo gật đầu, cản thấy biểu hiện của Diệp Thu có phần lạ.
Không phải chỉ tạm thời ngươi có chút lợi thế sao? Đáng vui mừng như vậy sao? Tiểu tử, chờ cậu ta tới, xem ngươi có kết cục như thế nào?
"Dựa vào cái gì? "Nụ cười trên khuôn mặt Diệp Thu bỗng nhiên đọng lại, ánh mắt mỉa mai mà lạnh lùng nhìn Minh Hạo hỏi.
"Ngươi. . ngươi. . "Minh Hạo nhìn Diệp Thu á khẩu không nói lên lời. người này sao lại nói những lời như vậy?
"Tôi dựa vào cái gì để nói giúp anh? " Diệp Thu lại hỏi lại, giọng càng lạnh lùng vô tình, khiến Minh Hạo lạnh người.
Hắn phát hiện, người vốn trong mắt anh em hắn có thể mặc cho người ta xâu xé này đã thay đổi rồi, thay đổi tới ngang ngược và cường thế, khiến hắn có áp lực rất lớn.
"Chúng ta quen nhau, đúng, nhưng nguyên nhân quen biết là vì ngươi đang tranh giành người yêu của tôi, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, không dậu đổ bìm leo, lúc này đã là tận tình tận nghĩa rồi, anh còn muốn tôi nói giúp anh sao? "
Diệp Thu lại chỉ Tôn Diệu Uy đang nằm trên đất không còn tiếng động nói: "Hắn càng đáng chết, hắn vu tội cho tôi, cho người giấu thuốc phiện trên người tôi, nếu tôi bị cảnh sát bắt đi sẽ có hậu quả thế nào? Anh bảo tôi cầu xin cho tên cặn bã này? Dựa vào cái gì? Hắn sống chết không liên quan đến tôi? Tôi còn mong hắn sớm chết đi, tai họa như vậy, chết một người bớt một người".
Minh Hạo bị Diệp Uy hỏi một thôi một hồi vô cùng xấu hổ, thậm chí trong lòng còn có câu hỏi "Sao minh lại làm chuyện ngu ngốc này? "
Người ta là người bị hại, anh em mình là đối tượng ức hiếp người ta. Bây giờ mình chịu thiệt lại chạy tới cầu xin người bị hại, điều này cũng quá ức hiếp người rồi?
"Không còn gì để nói nữa chứ? "Diệp Thu cười nhạt nói.
Minh Hạo sầm mặt không nói gì, chỉ là vẻ mặt lo lắng nhìn ra cửa phòng. hắn đã gọi điện cho cậu rồi, chắc họ sắp tới rồi, chỉ cần cậu tới, an toàn của anh họ chắc không vấn đề gì nữa.
Chỉ là anh họ…Hy vọng họ có cách cứu vãn chuyện hắn giấu thuốc phiện.
Dưới sự khẩn cầu của Minh Hạo, cửa phòng được mở ra. Trong lòng Minh Hạo mừng rỡ, đang định chạy lên trước nghênh tiếp, người đi vào lại là một đám thanh niên xấp xỉ tuổi hắn.
"Ấy, sao lại náo nhiệt thế này? Chẳng trách Tôn Diệu Uy nói bên này có trò hay xem, thì ra đúng là như vậy. Sao rồi? Mấy người đang diễn trò gì thế? " Một nam thanh niên, tóc húi cua mỉm cười đi vào, nhìn khắp phòng rồi nói.
"Anh là? " Minh Hạo mừng thầm hỏi.
Vừa nãy hắn nghe anh họ nói, đang cùng uống rượu với mấy công tử ca có tiếng ở Yến Kinh, nếu những người này quen biết anh họ, thì chắc chắn sẽ đứng về phía anh ấy.
"Ta là ai? Ngươi quản nổi sao? " Đầu húi cua rất không để mắt tới Minh Hạo, nhìn tình hình trong phòng hỏi: "Tôn Diệu Uy đâu? "
Minh Hạo xấu hổ chỉ vào người đàn ông bị đám người vây đánh nằm rên rỉ trên đất nói: "Anh ấy ở kia! "
Đầu húi cua chạy tới xem xét cười hỏi: "Đây đúng là Tôn Diệu Uy sao? Không giống gì cả".
"Đúng rồi" Minh Hạo sắp khóc rồi, mình cũng không nhận ra anh họ nữa.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đánh? "Đầu húi cua đang tươi cười đột nhiên sầm mặt, ánh mắt hung dữ nói.
"Chính là…"
"Mẹ kiếp, ai dám ra tay đánh người? không còn vương pháp sao? "Một tên mập bụng phệ cùng vào với đầu húi cua nói. Lúc nói trên mặt vẫn giữ nụ cười hưng phấn, vừa nhìn là biết đó là một kẻ sợ thiên hạ không loạn…
Đám người này chính là thuộc loại ăn no rồi muốn ra ngoài vận động cho tiêu thức ăn đây mà.
"Ăn hiếp người thế này hả? Dù sao Tôn Diệu Uy người ta cũng là con người, lại đánh người ta như đánh súc vật, đây là ý gì? Thật dộc ác? Ai đánh, đứng ra đây? " Một người đàn ông khác tướng mạo đẹp trai, âu phục màu trắng bạc vẻ mặt tức giận nói.
Vì những người này nhúng tay vào, những người khác trong phòng đều đứng qua một bên.
Mặc dù Vương Chinh sớm trở thành ca sĩ có tiềm năng, nhung hắn không có gan tỉ thí với mấy công tử ca này, có ý lên nịnh nọt nhưng lại sợ quá đường đột người ta chẳng để ý tới mình. Hắn cũng nhìn ra được, tên đầu húi cua, cầm đầu đám này, là một kẻ không dễ hầu hạ.
Đám người Vương Chinh dẫn tới đều là ca sĩ quán bar, thuộc hạng "Hạ cửu lưu". trong mắt những công tử ca này, hoàn toàn không là gì cả. Bọn họ càng không khỏi rùng mình. cách ăn mặc kỳ lạ cổ quái và kiểu tóc bù xù phóng đãng này phối hợp với nhau, ra vẻ cẩn thận, xung đột nhau, vô cùng khôi hài.
Ba bạn cùng phòng Lam Khả Tâm càng không dám thở mạnh, Lăng Phỉ lại thỉnh thoảng liếc tên đầu húi cua đứng trong đám người, không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này tên đầu húi cua chính là ánh sáng chói lọi trong mắt cô.
Minh Hạo mừng thầm , biết cơ hội của mình tới rồi, chỉ Diệp Thu nói: "Anh họ tôi và anh ta xảy ra chút mâu thuẫn".
Hắn không dám chỉ trích đám nhân viên du côn của Thủy Tinh Cung, nhưng người không phải do Diệp Thu đánh, nên hắn giải thích rất mơ hồ. Như thế sẽ cho tên húi cua kia giả tưởng, khiến hắn hiểu lầm chính là Diệp Thu đánh người.
"Hì, hì, tiểu tử rất kiêu ngạo, ra tay cũng dộc ác đấy? " tên mập bụng phệ trong đám công tử ca nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Thu, từ trên cao nhìn xuống.
Hắn vô cùng khó chịu với thái độ của Diệp Thu, bây giờ mọi người trong phòng tất cả đều đứng dậy, chỉ có hắn vẫn ôm gái ngồi như đại gia ở đó. Bọn họ vào, hắn cũng chẳn buồn liếc lấy một cái.
Khinh người tới thế là cùng!
" Đúng vậy, dù sao cha Tôn Diệu Uy cũng có chút máu mặt, ngươi đánh người thành như vậy cũng phải cho người ta chút ý kiến chứ? "
"Tên kia, anh họ ngươi bị người ta đánh thành đầu heo thế này, ngươi còn không báo cảnh sát? Báo cảnh sát đi, cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ mà. Tôn Diệu Uy ngày ngày đóng góp thuế vụ cho Quốc gia lớn như vậy, không thể bị người ta vô duyên, vô cớ đánh thế này được".
Minh Hạo vừa cười vừa nói: "Báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới ngay bây giờ".
Thầm nghĩ, có đám người này giúp anh họ, tiểu tử Diệp Thu này chết chắc rồi.
"Mẹ kiếp, câm miệng hết"Đầu húi cua đột nhiên hét lên.
Đám công tử ca kia lập tức im bặt, vẻ mặt mù mịt nhìn đầu húi cua.
Lục ca uống nhầm thuốc rồi hả?
"Diệp ca? "Đầu húi cua khom người, nhìn Diệp Thu ngồi trong góc phòng hói.
"Tiểu Lục, lâu lắm rồi không gặp" Diệp Thu cười gật đầu.
"Diệp ca, đúng là anh sao? " Tiểu Lục vẻ mặt kích động hỏi
" Ha, ha. . lâu rồi, không gặp bọn Ái Quốc, mọi người vẫn khỏe chứ ? " Diệp Thu vỗ vỗ sofa bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.
Vòng tròn Yến Kinh này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Diệp Thu không ngờ ở Thủy Tinh Cung nhỏ bé này lại lần nữa gặp được người quen.
Đầu húi cua tên là Tiểu Lục, đại danh là gì, Diệp Thu cũng không rõ, cùng xuất thân trong gia đình quân đội như Nhiễm Đông Dạ, quan hệ vơi Dương Ái Quốc cũng không tệ, lần trước uống rượu thổ huyết với Diệp Thu ở nhà hàng trước cổng trường, được Diệp Thu ra tay cứu chữa, sau đó liền sùng bái Diệp Thu.
Lúc này thấy Diệp Thu, vô cùng thân thiết, cười nói: "Anh Diệp, lâu lắm rồi không gặp anh, thật nhớ anh quá, có cơ hội chúng ta cùng uống rượu, bây giờ tửu lượng của em tăng lên rồi. Năm trước anh Dương cũng vào bộ đội, bây giờ đã là chuẩn úy rồi, chỉ có em là thua kém, ở nơi này sống qua ngày thôi".
Nhìn đầu húi cua vẻ mặt cung kính nói chuyện với Diệp Thu , Minh Hạo tròn mắt há miệng, tròng mắt sắp rơi ra rồi.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì thế? Xem ra lần này mình đúng là nhìn nhầm rồi.
Không chỉ có Minh Hạo, những người lúc trước có thái độ khinh thường Diệp Thu, cũng vẻ mặt xấu hổ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa lo sợ, sợ người này sẽ tính nợ, sau này sẽ gây phiền phức cho họ.
Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ lại dồn ánh mắt về phía Lam Khả Tâm đang được Diệp Thu ôm trong lòng, thầm nghĩ, nha đầu ngốc này sao lại có người đàn ông tốt như vậy thích chứ?
Trong lòng các cô, người như Minh Hạo đã không thể với tới rồi, không ngờ người tặng búp bê lá phong làm quà sinh nhật lại hoành tráng tới mức này.
" Cậu đó, cả ngày sống như vậy có ý nghĩa gì? Cũng vào quân đội sống hai năm đi, sau đó lại ra quân" Diệp Thu nghiêm túc khuyên, trước đây mọi người ở cùng nhau rất tốt, hắn cũng có thiện cảm với đám quân nhân tác phong ngay thẳng phóng khoáng. Hắn thật lòng hy vọng Tiểu Lục có thể đi tòng quân, cứ sống thế này đúng là không có tiền đồ gì.
" Em cũng suy nghĩ kỹ lưỡng, quay về nói chuyện vào quân đội với người lớn trong nhà, họ đều vào quân đội, em sợ không chịu nổi tội, nên không vào. Nếu Diệp ca đã nói như vậy, em cũng không do dự thêm nữa. "Tiểu Lục gật đầu nói. Hắn nhìn ra được, Diệp Thu khuyên hắn chân thành, người như vậy là thật lòng nghĩ cho tiền đồ của hắn.
"Ưm, có thể suy nghĩ, làm hai năm rồi chuyển nghề cũng dễ phân công" Diệp Thu nói, với hậu thuẫn của những người này, không cần lo lắng tới việc làm.
"Hắn là bạn cậu? "Diệp Thu hỏi. Nếu là bạn của Tiểu Lục, Diệp Thu sẽ thật sự suy nghĩ cho hắn chút thể diện, chuyện này không dây dưa tới nhiều người nữa.
" Hắn không đủ tư cách, chỉ là chân chạy phía sau thôi"Tiểu Lục nhỏ tiếng nói.
Thế là Diệp Thu giải thích đơn giản chuyện xảy ra tối nay, mặt Tiểu Lục càng lúc càng đỏ, tức giận trong mắt càng lúc càng tăng lên, con cháu quân nhân trong mắt không được rơi hạt cát, tức giận thở hồng hộc nói: "Diệp ca, chúng ta không chủ động ăn hiếp người khác, cũng không thể bị người khác ăn hiếp được. Chuyện này anh giao cho em xử lý, ai dám vu oan anh, em liều mạng với hắn. Nếu không, chuyện này để anh Dương và chị Đông Dạ biết được, sẽ đá chết em không chừng".
Diệp Thu vỗ vai hắn nó: "Được rồi, cậu giải quyết đi".
Vẻ mặt Tiểu Lục trở nên kích động , chỉ Minh Hạo quát: "Ngươi mù mắt hả? Dám tranh người yêu với Diệp ca ta? Muốn giở trò hả? Nào, ông đây chơi cùng ngươi, nếu ông không chơi đến khi ngươi tè ra quần, ngươi chính là cha ta".
"Tôi không…. , tôi không phải…" Minh Hạo lo lắng nói, trên trán đã toát đầy mồ hôi hột.
Tối nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều đứng về phía Diệp Thu? Tiểu tử này rốt cuộc là ai?
"Không? Ý ngươi là bọn ta vu oan cho ngươi hả? Ngươi cũng không soi gương xem mình là cái thứ gì, đáng để Diệp ca ta làm như vậy không? Trong mắt anh ấy, ngươi không là gì cả". Tiểu Lục mắng một thôi một hồi, mắng tới vẻ mặt tuấn tú của Minh Hạo trở thành màu lợn chết, mà cũng không dám phản bác một câu.
"Tiểu tử, chuyện hôm nay do ta xử lý, kẻ giật dây ngươi là ai? Gọi tới chưa? Cha Tôn Diệu Uy không phải làm cục trưởng sao? Bảo hắn tới đây mau lên". Tiểu lục rất không bình tĩnh giục.
Ruột Minh Hạo đều hóa xanh cả, hắn thấy hối hận không nên gọi điện cho cậu mình tới .
Tình hình bây giờ cho dù cậu tới, cũng chưa chắc có thể giải quyết được chuyện này. , người ta hoàn toàn không coi ông ra gì.
Tiểu Lục mắng Minh Hạo một hồi, lại quay mặt mắng đám công tử ca vào cùng hắn: " Không có mắt à, gọi Diệp ca đi, lúc Diệp ca cùng Dương ca chúng ta oai phong, đám tiểu tử các ngươi còn cởi truồng nghịch bùn đó. "
Đám công tử ca kia vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Thu, đều cung kính gọi Diệp Ca, lại gọi Lam Khả Tâm là chị dâu, khiến Lam Khả Tâm mặt đỏ phừng phừng.
Diệp Thu không ra oai với họ, cười chào hỏi họ. Hắn biết đây chắc là đám công tử ca mới nổi hai năm nay của Yến Kinh. Trước đây Tiểu Lục đi theo Dương Ái Quốc, không ngờ bây giờ lại trở thành lão đại của đám người này.
Làm quan phải đủ tư cách , làm lưu manh cũng vậy.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân ầm ầm, một đám người đang đi về phía này. Diệp Thu nháy mắt ra hiệu với Tiều Lục. Tiểu Lục hiểu ý, nghiêm mặt chặn trước cửa phòng.
Loảng xoảng. !
Cửa bị đẩy ra, một đám cảnh sát mặc cảnh phục xông vào, một người đàn ông cầm đầu quát: "Làm gì thế, đang làm gì thế? ".
Biết cảnh sát sắp tới, Đại Hồ Tử đã cho người ngừng đánh Tôn Diệu Uy, mọi người đều vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh, nhưng lại có một người tứ chi quỳ rạp trên mặt đất không động đậy.
Cảnh sát trung niên chỉ người quỳ rạp trên mặt đất quát hỏi: "Đó là ai? Chuyện gì thế? Ai đánh người? ".
Một người đàn ông vóc người cao gầy nhìn có vẻ rất uy nghiêm vội vàng đi vào, người đó mặc âu phục màu đen, áo màu trắng dắt trong quần, một nhân viên công vụ tiêu chuẩn. Người đàn ông vừa nhìn là thấy Minh Hạo hỏi: " Xảy ra chuyện gì thế? Anh cháu đâu? "
Minh Hạo thấy người đàn ông đó vào, vui tới nước mắt sắp chảy ra. Vừa nãy mình hắn gánh vác áp lực lớn như vậy đúng là khiến hắn thở không nổi. Minh Hạo chỉ người nằm tên đất nói: " Anh đang ở đó".
" A! Diệu Uy? ". Người đàn ông xông tới ôm lấy Tôn Diệu Uy, thấy hắn vẫn còn thở, tim vẫn đập bình thường, mới yên tâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đội trưởng Trần, tình hình ở đây anh cũng thấy rồi đấy, dẫn những ngườ tình nghi về cục thẩm vấn. Tiểu Lâm , tới cõng Tiểu Uy tới bệnh viện".
Một người đàn ông đeo kính theo phía sau lập tức chạy tới, không hề kiêng dè máu me trên người Tôn Diệu Uy thậm chí còn có ý lau máu lên áo sơ mi ô vuông của mình. Hắn là thư ký của cục trưởng, chuyện hôm nay là cơ hội tốt để lấy lòng lãnh đạo, sao hắn có thể bỏ qua được?
" Chờ chút" Tiểu Lục quát lên " Nói rõ chuyện này trước đã rồi hãy đi".
"Nói cái gì? Ngươi vẫn muốn nói gì? Người đã bị ngươi đánh cho thành thế này, ngươi còn muốn nói gì nữa, điêu dân ? " Tôn Hán Tĩnh đột nhiên đứng dậy quát lên với Tiểu Lục.
"Hét cái gì? Ông hét cái gì với tôi? Con trai ông giấu thuốc phiện, ông hét gì với tôi? Khốn kiếp". Tiểu Lục không chịu thua kém hét lên với Tôn Hán Tĩnh, thậm chí giọng còn to hơn.
" Ngươi…Ngươi…" Tôn Hán Tĩnh chỉ Tiểu Lục, người tức tới run run, giữ chặt trên chiếc bàn, lắc lư rồi bất động. Hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế này.
"Cậu" Minh Hạo tới kéo tay cậu, dẫn hắn tới góc phòng nhỏ tiếng giải thích.
Tôn Hán Tĩnh nhíu mày , nói: "Diệu Uy không thể làm chuyện ngu xuẩn thế này được, chắc chắn là bị người ta vu oan".
Minh Hạo gật đầu nói: "Vâng cháu cũng nghĩ như vậy. Nhưng…bọn họ có chứng cứ anh họ và người đó giao thiệp".
" Thế thì đã sao? Nó chỉ bảo nhân viên phục vụ đi mua thuốc lá, vậy mà cũng phạm pháp sao? " Tôn Hán Tĩnh giải thích.
Minh Hạo thầm khen gừng càng già càng cay, hình như trong mắt cậu, mọi vấn đề đều không là vấn đề nữa.
Vẫn kiên nhẫn giải thích: "Máy quay quay lại cảnh anh họ và nhân viên phục vụ giao thiệp, anh họ đưa cho hắn một vạn, còn có một túi bột màu trắng".
" Trả thù lao cho hắn đi mua rượu, bột màu trắng? . . . Bột màu trắng gì? Ai có thể chúng minh bột màu trắng đó chính là thuốc phiện? Đó là. . sao không nói đó chính là phấn viết? Hơn nữa ai có thể chứng minh, thuốc phiện trong tay nhân viên phục vụ đó chính là túi bột màu trắng Diệu Uy đưa cho hắn, nói không chừng chính là âm mưu hãm hại". Tôn Hán Tĩnh tức tới méo mặt, ông đây một đời thông minh, không ngờ sinh ra một thằng con trai ngu xuẩn như vậy.
Khi xử lý chuyện này đều không biết tìm địa phương mình quen thuộc, còn có thể bị người ta chụp ảnh lại, không biết đầu nó làm bằng gì nữa.
Minh Hạo lắc đầu nói: " Không".
Dù sao Tôn Hán Tĩnh là viên quan chính phủ, làm chuyện này đã quen đường quen lối, đi tới nói với cảnh sát trung niên đó: "Đội trưởng Trần, chuyện này có chút kỳ quặc, tôi nghi ngờ họ thông đồng với nhau, vu oan cho người tốt, dẫn phạm nhân, kẻ tình nghi về cục, phỏng ván cho kỹ. Đương nhiên phải công tư phân minh, người khác không làm gì sai cũng không thể vu oan cho người khác. Nếu đúng là Diệu Uy phạm pháp, tôi sẽ đích thân đưa người tới".
" Được, Cục trưởng Tôn". Đội trưởng Trần vồn vã trả lời, lại dặn cảnh sát cấp dưới: "Đưa người đi, dám ngăn cản, tạm giam với tội cố ý chống người thi hành công vụ".
Tiểu Lục cười nhạt chặn ở cửa nói: "Ây, thật oai phong, tôi phải gây trở ngại thử xem, xem các người định tội gì cho tôi. Nhưng đừng có phán bậy đó, ông nội ta từ trong quân đội ra chắc không chịu nổ oan ức dâu".
Tôi cũng thử xem, làm không ít chuyện xấu, nhưng chưa làm chuyện thế này, thật là kích thích. Ba tôi cũng chỉ là một phó tham mưu trửơng nhỏ nhoi, ba tám năm trong quân đội, không có bản lĩnh gì lớn, nhưng bảo vệ con mình không chịu oan ức chắc là vẫn có thể". Tên mập đó cũng đứng bên cạnh Tiểu Lục nói.
"Tôi cũng góp vui vậy, ba của các người đều từ quân đội ra oai phong biết bao, ba của tôi cũng chỉ là phó thị trưởng thôi, lo…chính trị và pháp luật".
" Thật đáng giận, các người sao lại không có thể diện lôi bố mẹ ra thế? Ba tôi chỉ là một đội trưởng, anh hùng đoàn, quân hàm của ba tôi hình như là thấp hơn mấy tên súc sinh trước mặt, nhưng giết người lại không ít hơn họ…".
Nhìn một đám thanh niên chặn ở cửa, trán đội trưởng Trần toát mồ hôi lạnh, mình chỉ là một đội trưởng của một khu nhỏ, tên của những người này đọc ra đều có thể đè chết hắn rồi.
Các cảnh sát đều nhìn đội trưởng của họ, đội trưởng lại nhìn Tôn Hán Tĩnh, chuyện đã tới nước này, hình như mình không thể tham gia rồi.