Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 554: Không nể mặt ai: Lực lượng tà ác!



Buổi chiều nay, do sự xuất hiện đột ngột của bọn Lí Can, Diệp Thu cũng tiết kiệm được chút sức lực, mất cơ hội cho thấy sự mạnh mẽ của mình trước mặt Lâm Bảo Nhi. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, vào WC đi tè mà cũng gặp được hắn, cuộc gặp bất ngờ này làm Diệp Thu cảm thấy, nếu như không đập thêm cho hắn một trận thì ông trời cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Long Cung là nhà hàng theo kiểu câu lạc bộ có đẳng cấp nhất nhất ở Thâm Quyến, chỗ nào cũng có nhân viên đứng để chờ phục vụ. Kể cả là bên trong WC, đều có người đứng ở một bên vội đến xoa bóp vai cho khách khi họ đang giải quyết và đưa khăn lau tay. Sự xung đột ở phía này đương nhiên là thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, có người chạy đến khuyên giải, có người vội vàng báo cáo tình hình bên này với người phụ trách của Long Cung.

Thông thường thì những người có thể đến đây ăn cơm, đều là những nhân vật có máu mặt ở đất này, những người này chú trọng đến thể diện, rất ít khi có xung đột. Nhưng nếu đã xuất hiện hiện tượng đánh nhau, thì không phải là chuyện những nhân viên phục vụ này có thể giải quyết được.

Ai sẽ xem trọng một nhân viên phục vụ?

Còn có những người khách đang dùng bữa ở phòng ăn lớn cũng phát hiện ra tình hình bên này, không ít người đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý ngồi chờ đợi một vở kịch hay diễn ra.

Diệp Thu quả thực không làm họ thất vọng, một cước đá bay tên bảo tiêu đã bị hắn làm cho trật khớp vai đó, nhấc chân giẫm lên ngực của Cẩu Huân, nói: "Cảm giác này có phải là rất không dễ chịu không?".

"Thả tao ra". Cẩu Huân ra sức giãy giụa, nếu như nói chiều nay hắn bị người ta đánh là một sự sỉ nhục, thì hành vi hiện giờ của Diệp Thu rõ ràng là cố ý làm nhục.

Bởi vì lúc chiều, trong số những người đứng xem xung quanh, ngoài mấy người bạn của hắn ra, những người khác đều là không liên quan, họ không quen biết hắn, không biết thân phận của hắn, sẽ không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Nhưng ở bên trong Long Cung thì khác, ở đây đều là những người quen biết lẫn nhau, hắn bị người ta đạp dưới gậm giầy ở nơi đây, nếu như không làm gì được, sau này chắc chắn là không thể nào ngẩng đầu lên được trước những người này.

"Tại sao lại phải thả mày ra? Mày biết cảm giác này không dễ chịu, tao cũng biết, mày không thích bị người khác giẫm lên người, tao cũng không thích ya". Diệp Thu dùng lực day day chân trên ngực của Cẩu Huân, nói: "Trên thế giới này, luôn có người mày không đụng vào được, lúc gặp phải những người này, trả cái giá đắt là điều đương nhiên".

Blac!

Blac!

Blac!

Có người đang vỗ tay vì lời nói của Diệp Thu, tiết tấu của tiếng vỗ tay là rất chậm, mỗi lần đều giống như là kiểu bị đứt quãng, sau khi cách một lúc, tiếng vỗ tay tiếp theo lại vang lên.

"Nói hay lắm, nói rất hay". Một người đàn ông trung niên bước đến, nở nụ cười nhìn Diệp Thu, nói. Người đàn ông này không đến 30 tuổi, tướng mạo tuấn tú, mặc một bộ đồ tây màu trắng, đeo mắt kính có màu tím nhạt, tạo cho người ta một cảm giác nho nhã uyên bác.

Tay người đàn ông này đang ôm một tiểu LOLI thân người nhỏ nhưng ngực thì ngoại cỡ, nhìn thế nào thì cũng cứ thấy có mấy phần giống giống với Lâm Bảo Nhi, nhưng độ dễ thương thì kém hơn một cấp, nhưng cũng có thể được xem là cực phẩm trong thể loại LOLI.

Những người có tiền hiện nay, đều thích chơi kiểu khác người, hoặc là chơi kiểu chăn dắt tiểu LOLI tuổi vị thành niên, hoặc là chơi lão phu nhân đã qua tuổi vị thành niên đến mấy chục năm, điều mà họ muốn chỉ là sự kích thích.

"Tạ thiếu gia cũng đến rồi , hê hê, hôm nay có trò hay xem rồi hây".

"Cẩu Huân hôm nay đúng là số may, vừa đúng lúc Tạ thiếu gia đến Long Cung, có người đứng ra bênh vực hắn rồi".

"Tên tiểu tử kia nhìn có chút là lạ, chắc không phải là nhân vật ở phía Nam này? Kể cả là một con cự long, chỉ sợ hôm nay cũng bị người ta cạo mất mấy miếng vẩy".

"Yô, nhìn thấy chưa? Cô bé đó chính là Bạch Quan Dư, một trong hai chị em sinh đôi mà Tạ thiếu gia nuôi đấy".

Giọng nói của những người xem xung quanh mặc dù đã được nén xuống mức thấp nhất, nhưng đối với Diệp Thu mà nói là nghe rõ mồn một. Hắn biết người đàn ông này họ Tạ, cũng biết đứa bé gái trong lòng hắn tên là Bạch Quan Dư, nhưng không biết hắn rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

Họ Tạ?

Diệp Thu nghĩ một lát, đúng là cũng không nghĩ ra được hắn là nhân vật số 1 nào, hai năm này hắn chỉ chú trọng đến mạng lưới quan hệ ở phía bên Yên Kinh, những cường nhân thế gia ở phía Nam hắn quả thực không biết nhiều.

Người đàn ông đó ôm tiểu LOLI của mình bước đến trước mặt Diệp Thu, nhìn trên nhìn dưới một lượt, vừa cười vừa nói: "Lời của bằng hữu nói là cực kì chuẩn xác, đi đêm nhiều có ngày gặp ma, làm người mà, không nên đi về hướng cực đoan, cái gì cũng không nên làm tuyệt tình quá, anh nói xem đúng không?". Tạ thiếu gia nói.

"Vậy thì anh không cảm thấy hiện giờ anh đang có chút quá đáng sao?". Tạ thiếu gia đột nhiên sắc mặt u ám nhìn Diệp Thu, giọng nói lạnh lùng.

"Không thấy gì cả". Diệp Thu lắc lắc đầu: "Tự bản thân hắn làm bậy, kiểu gì cũng phải trả giá một chút". Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tạ thiếu gia…..Tạ thiếu gia, người mà tôi nói chính là hắn, chính là hắn hôm nay đã làm hỏng chuyện của tôi, thật đấy, tôi không lừa anh, con bé đó thật sự là cực phẩm…". Cẩu Huân đột nhiên nói lớn.

Tuy Lâm Bảo Nhi cực kì làm người ta thấy mà yêu, nhưng tên Cẩu Huân này chủ động bắt chuyện thực ra là vì muốn tặng cô cho tên Tạ thiếu gia thích chơi trò nuôi thiếu nữ này. Không ngờ không thành công, còn bị người ta đánh cho một trận đòn no.

Bởi vì biết được thân phận của đối phương từ chỗ đội trưởng Lưu, cho nên Cẩu Huân cũng không dám làm bừa, những tên lưu manh bình thường là không thể nào địch nổi những quân nhân đó, Cẩu Huân liền nghĩ đến Tạ thiếu gia, kẻ có tiếng tăm ở phía Nam này.

Nếu như Tạ thiếu gia đồng ý giúp mình, mối thù của mình chắc chắn sẽ được báo. Ở Thâm Quyến này vẫn chưa có chuyện gì mà anh ta không giải quyết được, đó cũng chính là nguyên nhân mà Cẩu Huân thương thế chưa lành mà vẫn dày mặt chạy đến Long Cung này.

Không ngờ vừa đi một chuyến đến WC thì đã gặp được ngay nhân vật mà hắn cần báo thù.

Diệp Thu lại dùng lực ghì mạnh chân xuống, Cẩu Huân lập tức hự một tiếng, nói không ra lời, ra sức ho khù khụ.

Mí mắt của Tạ thiếu gia khẽ giật giật, hắn cười hihi, nói với mĩ nhân trong lòng: "Em xem xem, có một số người biết rõ ràng là như thế nào, nhưng vẫn phạm sai lầm, những người như vậy có phải là rất ngốc không?".

"Ừm, quá ngốc, hắn là một tên đần độn". Cô bé trong lòng người đàn ông nũng nịu nói: "Ca ca là người đàn ông thông minh nhất hành tinh này".

Tạ thiếu gia dùng tay véo véo vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé, nhìn Diệp Thu, nói: "Vị bằng hữu này nhìn mặt rất lạ, chắc là người từ nơi khác đến phải không? Nếu đã đến phía Nam chúng tôi, nói ra quý tính đại danh cũng để chúng tôi hết lòng thể hiện tình mến khách của chủ nhà".

"Diệp Thu". Diệp Thu cười haha, nói. Hắn biết thằng cha này muốn suy đoán thông tin về thân thế của mình từ cái tên.

Tạ Trọng Xung cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng quả thực không nhớ ra là đã từng nghe ở đâu.

"Bất luận là anh từ đâu đến, thả anh ta ra, xin lỗi bạn tôi, chuyện này coi như xong, anh thấy thế nào?". Tạ Trọng Xung nói.

"Chả làm sao cả". Diệp Thu cười lạnh lùng nhìn Tạ Trọng Xung: "Anh nghĩ anh là ai? Người phán quyết? Chúa cứu thế?".

"Ở đây, tôi chính là người phán quyết". Tạ Trọng Xung nói một cách kiêu ngạo...

"Xin lỗi, tôi không biết anh là ai, cũng không có hứng làm quen với anh, càng không có nghĩa vụ phải nghe theo sự xắp xếp của anh". Diệp Thu nhún nhún vai, nói. Nói xong lại dùng lực ở chân, Cẩu Huân cảm thấy như có một hòn đá nặng nghìn cân đang đè trên ngực hắn, làm hắn đau đớn tức ngực vô cùng.

Đối phương không nể mặt như vậy, làm cho Tạ Trọng Xung nộ khí đầy bụng, nhưng có nhiều người nhìn vào, hắn cũng không biểu hiện ra mặt.

Nhìn đám người xung quanh một cái, Tạ Trọng Xung nói: "Dưới sự chứng kiến của các bằng hữu ở đây, tôi có thể thề, nếu như để anh rời được khỏi thành phố này, thì tôi sẽ không mang họ Tạ".

Cả hội trường trở lên huyên náo!

Xem ra Tạ Trọng Xung đã thực sự tức giận rồi, không những thế, dựa vào bối cảnh thực lực của Tạ gia, chỉ sợ thằng cha không biết trời cao đất dày này thật sự sẽ mất mạng ở nơi đây.

Lời của Tạ Trọng Xung vừa dứt, một đám bảo tiêu phía sau hắn liền chạy đến vây lấy Diệp Thu.

"Không họ Tạ thì anh thích mang họ gì?". Một giọng nói mỉa mai vang đến.

Đó là giọng của Uông Kiếm Hàn, Lâm Thương Lan và Lâm Bảo Nhi bước theo phía sau, họ đang chen qua đám người để vào khu vực trung tâm của sự việc. Lúc họ đang ngồi uống rượu trong phòng bao, thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tự nhiên là cũng muốn ra xem thế nào.

Thấy tiếng nói của Diệp Thu vang lên ở giữa đám người, liền hiểu ngay chuyện này có lẽ có liên quan đến Diệp Thu, lại nghe thấy Tạ Trọng Xung nói ra câu nói ngông cuồng như vậy, Uông Kiếm Hàn không chịu được liền tiếp lời một câu.

Tạ Trọng Xung nhìn về phía Uông Kiếm Hàn, cười một cách lạnh lùng, nói: "Uông Kiếm Hàn, anh đến đây làm gì vậy? Những người hôm nay động thủ là người của anh à? Giúp người ngoài để bắt nạt các huynh đệ bản địa của mình, Uông thiếu gia đúng là uy phong quá".

Uông Kiếm Hàn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên Cẩu Huân đang nằm dưới gầm giầy của Diệp Thu, cười nhạt một tiếng, nói: "CMN ai là huynh đệ với tên tiểu tử này? Diệp Thu mới là huynh đệ của tôi, là huynh đệ sinh tử mà Uông Kiếm Hàn tôi vừa kết giao".

"Nói như vậy, Uông thiếu gia là muốn bảo vệ cho hắn đến cùng?". Tạ Trọng Xung trau mày, nói. Hắn biết Uông Kiếm Hàn không phải là nhân vật hắn có thể động đến, lão gia tử nhà họ Uông là một trong những nguyên lão giới quân sự của Trung Quốc, hiện giờ dưỡng lão ở phía Nam, do cha hắn được điều đến quân khu phía nam, cho nên hắn mới chạy đến bên này để phát triển, nếu như để cho lớn chuyện, chỉ sợ cả hai người cũng sẽ chẳng có kết cục đẹp gì.

Nhưng đang có nhiều người nhìn thế này, hắn nếu như chỉ vì một câu nói của Uông Kiếm Hàn mà đã nhượng bộ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?

"Anh nói chẳng phải là thừa rồi sao? Lúc này phủi đít bỏ đi, còn xem là huynh đệ sinh tử? Tôi nói ở đây một câu, CMN kẻ nào làm khó Diệp Thu, thì cũng là kẻ địch của Uông Kiếm Hàn tôi, tôi còn chưa chết, CMN tôi sẽ nghĩ cách làm anh chết, nếu không tin thì có thể thử". Uông Kiếm Hàn khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt quét một lượt qua những người có mặt, nói.

Hai mắt to tròn của Lâm Bảo Nhi cứ nhìn chằm chằm vào tiểu LOLI Bạch Quan Dư trong lòng Tạ Trọng Xung, con bé này làm cô có cảm giác như từng quen biết, một lúc lâu sau, Lâm Bảo Nhi bĩu bĩu môi, nói với Lâm Thương Lan đang ở bên cạnh: "Ca ca, nó không dễ thương tí nào, chỉ là cố ý giả vờ dễ thương thôi".

Bạch Quan Dư hơi có chút biến sắc, làm ra bộ đáng thương kéo kéo cánh tay của Tạ Trọng Xung, như muốn hắn báo thù cho mình.

Ánh mắt của Tạ Trọng Xung vừa liếc đến người của Lâm Bảo Nhi liền không có cách nào rời đi chỗ khác được. Cực phẩm ya, đúng là cực phẩm thật sự, đối với một kẻ thích tiểu LOLi cực phẩm như hắn mà nói, việc phát hiện ra Lâm Bảo Nhi ngang cơ với việc phát hiện ra kho báu hải tặc.

Đáng tiếc, một con bé xinh đẹp như vậy lại là thứ được sủng ái của người đàn ông khác.

Ánh mắt của Tạ Trọng Xung dịch chuyển lên người của Lâm Thương Lan, có chút không che đậy được sự thù hận, thậm chí sự căm thù của hắn đối với Lâm Thương Lan lúc này còn lớn hơn so với Diệp Thu và Uông Kiếm Hàn. Hai tên trước đó tuy là có xung đột với hắn, nhưng đều là vì chuyện của người khác, không hề có liên quan gì đến lợi ích của bản thân hắn.

Còn người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo u ám này, rõ ràng là đã làm tổn hại đến lợi ích của hắn.

Trong mắt của hắn, một tiểu LOLI cực phẩm như thế này, theo lí mà nói thì phải là thuộc về hắn mới đúng.

"Chuyện gì vậy?". Lâm Thương Lan trau mày nói. Hắn rất ghét cái bọn con cháu nhà quyền thế dựa vào sức ảnh hưởng của gia đình để ra oai càn quấy. Hắn từ lâu đã qua độ tuổi này, hơn nữa dựa vào thân phận của hắn nếu còn làm ra chuyện như vậy, có cái cảm giác người lớn chơi với con trẻ, chẳng ra làm sao cả.

"Các vị xin nhường đường, nhường đường một chút". Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, đeo kính bước đến, chắp tay vừa cười vừa nói: "Tạ đại thiếu gia, Uông đại thiếu gia, hai người đang làm gì vậy? Mọi người đều là bằng hữu, gây mâu thuẫn với nhau như này chả phải là để cho người ngoài chê cười sao?".

"Hôm nay ca ca tôi mời khách, tất cả chi phí của các anh đều tính cho tôi. Hai vị cũng nể mặt tôi một chút, sự việc cứ thế cho qua đi nha? Tôi ở đây mở cửa làm ăn là để kiếm chút tiền, đa tạ các vị bằng hữu nể mặt quá bộ đến thì mới có được miếng cơm ăn, hai vị làm như thế này, tôi còn làm ăn gì được nữa".

Người đến chính là Chiêm Tiên Phong, ông chủ đứng phía sau của Long Cung, có thể xây dựng được một CLB ở cái nơi rồng rắn lẫn lộn như này, thế lực phía sau lưng ông ta là như thế nào thì có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì chắc cũng có thể nghĩ ra. Bình thường thì mọi người cũng đều rất nể mặt hắn, do tuổi tác của hắn là tương đối lớn, mọi người đều gọi hắn là Long ca.

"Long ca, anh đến đúng lúc lắm". Tạ Trọng Xung vừa cười vừa nói: "Chúng tôi nào dám gây chuyện ở trong CLB của Long ca, chỉ là, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Cẩu Huân vẫn đang bị người ta giẫm trên mặt đất kìa. Diều này rõ ràng là không xem các huynh đệ phía nam chúng ta ra gì, anh là lão đại ca, cần phải thay mặt cho các huynh đệ chúng ta, chuyện này anh xem phải làm thế nào?".

Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói: "Bạn của tôi đến đây bị người khác bắt nạt, tôi đương nhiên là phải giúp anh ấy đòi lại sự công bằng, Long ca, nghĩ ra thì đó cũng là nguyên tắc khi kết giao bằng hữu của anh phải không? Long ca chắc sẽ không để bạn của mình từ phương xa đến chịu sự ấm ức chứ?".

Chiêm Tiên Phong vừa cười vừa khua khua tay, nói: "Nguyên nhân ban đầu của sự việc tôi cũng không rõ lắm. Hai người ai nói cũng đều có lí cả, tôi cũng không biết nên tin tưởng ai. Như thế này đi, tôi bày một bàn tiệc, Tạ thiếu gia và Uông thiếu gia đều nể mặt tôi chút, chúng ta vừa uống rượu vừa nói rõ sự việc. Nếu như là Cẩu Huân sai, thì để Cẩu Huân xin lỗi người bạn từ xa đến đó, còn nếu bằng hữu của Uông thiếu gia đuối lí, chúng ta cũng chỉ biết để huynh đệ của mình bị ấm ức thôi, mọi người thấy vậy được không?".

Những lời này nói ra quả thực rất có tình có lí, mọi người muốn phản bác cũng không phản bác được điều gì. Chỉ là khổ cho tên Cẩu Huân đang nằm dưới chân Diệp Thu, hắn biết rất rõ, chuyện lần này là hắn đuối lí.

Tạ Trọng Xung vừa nãy cũng đã biết Cẩu Huân vì muốn tìm cho hắn một tiểu LOLI cực phẩm nên mới gây ra chuyện, trên bàn rượu chắc chắn phía hắn sẽ không có được lợi thế gì, đang lúc nghĩ ngợi tìm cách từ chối, đột nhiên có người lên tiếng nói thay cho hắn.

"Hôm nay tôi sẽ không nể mặt ai cả". Một giọng nói lạnh tanh vang lên.

Lâm Bảo Nhi sau khi thêm mắm thêm muối tường thuật lại chuyện chiều nay với anh trai mình, Lâm Thương Lan quý em gái mình như châu báu, nghe thấy có người muốn bao dưỡng nó, sắc mặt liền lập tức lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv