Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 481: Đấu trường trên bãi cát-2vs2 (3): Gặp phải thần súng(2)



Mục tiêu của họ là Diệp Thu, nếu có thể giải quyết được anh, thì mục đích của họ đã hoàn thành rồi. Còn về việc thuyền bị ai đốt, trong đó có những ai bị giải quyết, chẳng có quan hệ gì với họ cả.

Diệp Thu và Tiểu Bạch sớm đã có chuẩn bị về việc họ sẽ công kích bất ngờ, hai người vừa nãy còn ngồi trên bãi cát, đột nhiên cơ thể nhảy dựng lên. Sau khi bước lên trước một bước, ngay lập tức phân khai mỗi người một đầu. Diệp Thu nghênh chiến với Liên An lạnh lùng, còn Tiểu Bạch nghênh chiến với Di Lặc Liên Phúc.

"Tiểu Bạch, tôi thua cô vụ bơi, lần này chúng ta lại đấu một lần nữa." Diệp Thu cười nói.

Tiểu Bạch không đáp lại, chỉ là đánh một đòn sát chiêu về phía Liên Phúc.

Đùng!

Sau khi tiểu Bạch và Liên Phúc đòn đối đòn, cả cơ thể cô không còn đứng vững. Ngay lập tức cô nhét bàn chân mình vào trong cát, nhưng vẫn bị lùi về sau mấy bước. Chân Liên Phúc cũng chìm hẳn trong cát, nhưng không thay đổi vị trí một bước nào cả.

"Tên nhóc con. Có xinh đẹp cũng không tác dụng gì đâu. Chỉ học được những đòn đẹp mắt." Liên Phúc cười hì hì nói.

Tiểu Bạch ghét nhất ai nói đùa với cô, ngoài Diệp Thu.

Sát khí trong mắt cô ngày càng dày đặc. Vừa nãy khi đòn đối đòn, cô đã biết thực lực của lão già này thế nào rồi.

Mặc dù lão già này người béo núc ních, nhưng vô cùng tinh luyện. Nếu cứ làm tới, Tiểu Bạch biết rằng cô rất khó là đối thủ của lão ta.

Nhưng đối thủ càng mạnh càng kích thích máu chảy trong người Tiểu Bạch.

Giết.

Tiểu Bạch lại lao lên đằng trước lần nữa. Không biết từ lúc nào, trong tay cô đã có hai chiếc đinh ba sắt màu vàng. Chiếc đinh ba sắt đó dưới ánh sáng trăng lóa lên từng đợt.

Liên Phúc đờ người một lúc. Ông ta không thể nhìn ra Tiểu Bạch lấy ra vũ khí từ khi nào.

Nhìn chiếc đinh ba sắt đang phát quang lóa mắt trong không gian, Liên Phúc thấy rằng trong cuộc đời mình lần đầu tiên sợ màu vàng đến thế.

Soạt!

Tiểu Bạch dùng chiếc đinh ba ra một đòn vào cổ Liên Phúc. Liên Phúc lùi về sau liên tục. Tay trái cô vừa đánh vào không trung, tay phải cô lại vung lên. Lần này mục tiêu của cô không phải là cổ, mà là chiếc bụng lồi ra của ông ta.

Liên Phúc bất ngờ. Tên trẻ tuổi này sở hữu một tốc độ thật kinh người.

Xem ra không chỉ đẹp người, mà còn có tài nữa.

Đáng tiếc. Ngươi tưởng chỉ có thế này là tìm được lỗ hổng của ta ư?

Liên Phúc giống như thần công ép thịt vậy, hít vào một hơi, cái bụng vừa thò ra giờ đã ép hcặt vào. Không ngờ chiếc bụng to thế mà được ông ta giấu kĩ.

Tiẻu Bạch lại đánh vào không khí. Nhưng không hề có biểu cảm kinh ngạc nào, lại lần nữa vung chiếc đinh ba trong tay lên.

Song xoa lao thẳng về phía trước. Đó là cách công kích đơn giản nhất, chiêu thức rất phổ thông. Nhưng nếu có thể đảm bảo được tốc độ, thì sẽ tạo nên lực sát thương khủng khiếp.

Không ít cao thủ đã được nếm mùi đòn này của cô, tạo thành hai hố ở giữa bụng hoặc ngực.

"Tiểu Tử. Tìm cái chết ư." Liên Phúc không ngờ tên con trai nhìn ưu tú thế mà lại hiểm độc đến vậy. Không phải muốn cắt yết hầu của người ta, thì là muốn chọc thủng bụng người ta. Rõ ràng là muốn liều mạng với lão già này.

Bồ Tát còn có ba phần hỏa khí, huống hồ ông ta là cao thủ của Tô Hàng này. Bị Tiểu Bạch ép đến cùng thế, càng tích đầy một bụng tức.

Cơ thể béo ú không thề làm cho người ta cảm thấy nặng nề mà cực kỳ linh hoạt, giống như đang khiêu vũ vậy, bước về sau một bước, rồi sau khi Tiểu Bạch đánh vào không khí, hai tay lướt gió lao đến Tiểu Bạch.

Ông ta muốn đập bẹp tiểu tử này thành bánh thịt!

Đốp!

Tiểu Bạch lấy hai chiếc đinh ba chống lại, làm cho bàn tay của Liên Phúc dừng lại ở chỗ an toàn. Có vũ khí trong tay đúng là có lợi thế hơn. Mặc dù Liên Phúc có tin tưởng bàn tay của mình, thì cũng không có gan vỗ vào chiếc đinh ba của Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, sao thế? Tôi sắp giải quyết xong đối thủ rồi." Diệp Thu cười ha ha hỏi ở phía xa.

Đúng là Diệp Thu đánh nhau quá dễ dàng.

Ông già này thân thủ không tôi, nhưng thực lực thì đúng là không bằng mình. Hơn nữa vì trước đó thái độ của ông ta quá không thân thiện nên Diệp Thu cũng chẳng nể mặt chút nào.

Hai người vừa tiếp xúc, Diệp Thu đã dùng tốc độ đối thủ không tài nào theo kịp tát vào mặt ông ta ba nhát.

Liên An tức hộc máu.

Nếu không phải là đang trên chiến trường, thì ông ta đã muốn ngồi thụp xuống ôm mặt khóc rồi.

Thật là nhục nhã.

Thật là nhục nhã, nhục nhã không thể chịu nổi!

Liên An hừ một tiếng, rồi giơ bàn tay của mình ra chắn lại tay Diệp Thu đang muốn tát ông ta một cái nữa.

Diệp Thu cười lạnh lùng, tay chống xuống đất rồi lại xuất hiện trước mặt Liên An lần nữa như có phép thần thông.

Bốp!

Lại một cái tát đáng ghi nhớ lên má. Gương mặt già của Liên An đã bị anh đánh sưng lên rồi.

"Lần sau tôi sẽ đánh má phải của ông." Diệp Thu cười nói.

Trong lòng Liên An rất muốn xé xác tên tiểu tử này thành trăm mảnh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, ông không thể nào đuổi kịp.

Điều đáng hận hơn là, tên này rõ ràng đang làm nhục ông ta. Mỗi lần xuất chiêu đều nói với mình trước. Chút nữa sẽ đánh vào bên nào của mặt mình. Nhưng sau khi hắn xuất chiêu, hắn nhất định phải đánh vào bên mặt đó, hơn nữa thân thủ của hắn rất kinh khủng.

Lần này sợ rằng cả hai anh đều bị kéo vào rồi. Thiếu gia rốt cuộc đã dây vào sát thần nào thế?

Tiẻu Bạch không cách nào nói với Diệp Thu biết về tiến triển của công việc. Nhưng chiếc đinh ba trong tay múa như xé gió. Từng chiêu từng chiêu đổ về phía Liên Phúc, làm ông không ngừng phải lùi về sau, không thể kiếm được một cơ hội để phản công.

Chỉ cần bị Tiểu Bạch nắm được nhịp đấu, vậy thì, kết quả của trận đấu đã quá rõ ràng.

Tiểu Bạch là một sát thủ bẩm sinh. Những thủ đoạn cô dùng để giết người làm cho ngay cả Diệp Thu cũng thấy tê người.

"Đại ca." Liên An gọi to.

"Hiểu rồi." Liên Phúc đáp.

Rồi đập hai tay về phía trước, sau đó cơ thể của Liên Phúc đột nhiên bay về phía Liên An.

Muốn hợp sức ư?

Tiểu Bạch lao ra phía trước, chiếc đinh ba trong tay cũng đã giơ ra.

Chỉ thấy một vầng sáng lóe lên. Sau lưng của Liên Phúc đã bị cô vạch một đường dài.

Chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé vang lên trong không trung và tiếng máu rơi tí tách.

Mặc dù thân thể đã bị thương nặng, nhưng Liên Phúc vẫn lao về phía tam đệ.

Hai người nếu không liên thủ, thì không có phần thắng nào nữa rồi. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Diệp Thu vốn có cơ hội ngăn Liên Phúc lao đến, dù sao thì, Liên An đứng trước mặt anh chẳng được coi là chút trở ngại nào.

Nhưng trong lòng anh lại thấy lạ kỳ. Đến lúc này rồi, tại sao hai người họ còn phải hợp sức nữa?

Nghĩ vậy, Diệp Thu không những không cản, mà còn để ra một chỗ trống.

Dưới sự sắp xếp của Diệp Thu, hai vị huynh đệ này cuối cùng cũng đã đứng khép lưng vào nhau.

"Đại ca. Ca sao thế?" Liên An thấy Liên Phúc bị thương, lo lắng hỏi."

"Không sao, đệ thì sao?"

"Đệ cũng không sao hết." Ông ta có thể nói với đại ca của mình, mặt mình bị tát đến sưng húp lên sao?

Tên tiểu tử này thật là hiểm độc, đã đánh người ta mà người bị hại còn không dám nói ra.

Diệp Thu và Tiểu Bạch lại ra vẻ rất thoải mái. Diệp Thu vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, nói: "Cô đoán xem bọn họ đang định làm gì?"

Tiểu Bạch không nói gì, nhưng lại khép hai chiếc đinh ba lại với nhau.

"Ha ha, không sai, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Thế này có thú vị hay không?" Diệp Thu cười hì hỏi.

Tiểu Bạch ngớ người, sau đó cười ngượng ngùng.

Đúng vậy, Diệp Thu và Tiểu Bạch đoán không sai, Liên Phúc và Liên An tìm mọi cách để đứng vào với nhau, là để triển khai hợp kích thuật của họ.

Trong lịch sử võ thuật hàng ngàn năm của Trung Quốc, hợp kích thuật không phải là điều hiếm thấy, ví dụ như trận 18 người đồng ở Thiếu Lâm Tự, trận Thập Tinh Kiếm của Võ Đang, vân vân...

Hợp kích chi thuật ít nhất phải có hai người. Còn nhiều hơn thì có thể đạt đến mười mấy người hoặc là mấy chục người. Trận ở Võ Đang là 7 người, bố trí trận địa theo bắc đẩu thất tinh. Còn trận ở Thiếu Lâm Tự do 18 người hợp thành. Những người này vốn thực lực không mạnh, nhưng sau khi hợp lại, thực lực đã tăng gấp mấy lần.

Nghe nói tông sư võ thuật một thời Trương Trấn Bắc sau khi đến Tô Hàng, đột nhiên ngã bệnh, lão gia của Liên Gia đã dùng bài thuốc hiếm thấy để cứu mạng ông ta. Để báo ân cứu mạng của Liên Gia, Trương Trấn Bắc đã truyền thuật hợp kích thuật này cho bốn vệ sĩ nhà Liên Gia. Bốn vệ sĩ đó chính là Phúc, Thọ, An, Khang.

Tên của hợp kích thuật này là "Tứ hoang". Một người làm chính, ba người làm phụ. Tổ hợp 4 người, uy lực vô cùng lớn.

Đáng tiếc. Liên lão gia cuối cùng cũng không nỡ một lần đưa ra tất cả vốn liếng của mình, chỉ phái Liên Phúc và Liên An ra đây, nếu không thì, Diệp Thu và Tiểu Bạch đã phí công sức rồi.

Diệp Thu nhìn Liên Phúc Liên An đang dựa lung vào nhau, nói: "Tôi biết các ông nhất định có chiêu gì đang định bày ra đây. Tôi cho các ông cơ hội để triển khai nó. Vừa đúng lúc chúng tôi cũng có một bộ hợp kích chi thuật của hai người, không bằng, chúng ta so tài xem thế nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv