Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 390: Trận thứ nhất! Thời gian đánh tính bằng giây (1)



Công trình thể diện từ đó đến nay đã lâu, giống như đại hội cổ vũ trước huấn luyện quân sự lúc ở trường vậy. Cơ cấu nhà nước của Trung Quốc trước khi làm chuyện gì, đều sẽ tụ hợp một đám người, mời tới vài tổ chức có thể mời lãnh đạo cấp cao tới, vẻ mặt khô khan tiếng nói sục sôi đọc bài diễn văn thư ký chuẩn bị trước, sau đó trong tiếng vỗ tay phát ra từ sự cảm kích trong lòng của nhân viên phía dưới eo lưng đau tứ chi mềm nhũn cơ thể lung lay muốn ngã đi xuống khán đài.

Nghe nói có những lãnh đạo có vương phách lớn mạnh có thể khiến người bên dưới ngất đi, có không ít hoạc sinh tiểu học, trung học thể chất yếu không may trúng bị chọn.

Hôm nay là ngày đầu đăng ký, theo quy định trên bảng quy trình thời gian thi đấu phát ra, buổi chiều là thời gian báo cáo của đội ngũ tham gia thi đấu, tiếp đó là lễ cổ động nhỏ và ngày mai là rút thăm trận đấu đầu tiên.

Thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng là sân chơi giao lưu nhà nước vô cùng ẩn mật, cho nên người xem thưa thớt. Ngoài mấy vị đại lão trong quân đội ngồi xem ra, những người khác đều là tuyển thủ tham gia thi đấu và nhân viên làm việc ở hiện trường.

Sân thi đấu là hội trường lớn Huyền Vũ của trụ sở dưới lòng đất, đây là quy tắc có từ lâu của thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng. Cuộc thi mấy lần trước cũng tổ chức như vậy, mà hội trường sảnh Huyền Vũ cũng đúng là vì tổ chức cuộc đấu này mà được tu sửa đặc biệt.

Trên mặt tường của cả hội trường Huyền Vũ đều do kim loại màu bạch kim tạo thành, khu ở giữa có thảm đỏ hơn nữa hơi lồ lên khoảng 30cm so với mặt đất bằng phẳng là sàn thi đấu, bậc thang hai bên cũng do kim loại màu bạc tạo thành, bục bên trái là ghế ngồi của trọng tài và tuyển thủ các đội. Cả hội trường Huyền Vũ giống như sân bóng rổ dùng để thi đấu chính quy vậy, chỉ là thiết kế ngắn gọn hào sảng đúng quy đúng củ, mang đậm màu sắc quân đội.

Sáu đội tham gia thi đấu đều tập trung trên sàn nổi lên ở giữa, tiểu đội Tử La Lan mặc đồng nhất tây phục màu đen trước ngực thêu bông hoa lan nhỏ màu tím. Đội viên bộ đội số 5 cũng mặc đồng loạt tây phục màu đen, nhưng trước ngự họ thêu hình đầu sư tử, biểu tượng của vua trong muôn thú. Điều này rất phù hợp với thành tích họ thu được hiện giờ.

Nếu là các tiểu đội khác dùng ký hiệu này, sớm đã bị người ta chửi chết rồi. Nhưng bộ đội số 5 sử dụng, mọi người đều cảm thấy có lý, đương nhiên.

Tiểu đội Cuồng Phong đều là con gái, trong đó còn có hai người tư sắc khá được. Đội trưởng tiểu đội Cuồng Phong có danh hiệu Ngân Ly, là một người phụ nữ xinh đẹp thân hình cao mảnh khí chất nho nhã, cùng với Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan được gọi là "dục hỏa song kiêu", là hai khối minh châu chói mắt trong bộ đội đặc chủng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Con gái có thể gia nhập bộ đội đặc chủng đã là chuyện khó, mà có thể trèo lên cao đảm nhiệm ngôi báu đội trưởng, càng là lông phượng sừng lân (ý ở đây là rất hiếm)

Các chị em của tiểu đội Cuồng Phong đều một màu áo xanh đậm, bên dưới mặc quần rộng thùng thình, trên lưng đeo dây lưng da bò rắn chắc. Trên là áo T-shirt bó người, ngực ưỡn mông cong, là tiêu điểm chú ý của tất cả đàn ông.

Còn tiểu đội Quốc Đặc, tiểu đội lính hàng không, tiểu đội liên hợp hải phòng đều mặc mặc đồ có mang màu sắc thế lực quân đội, phong thái hiên ngang, tư chất anh hùng bừng bừng phấn chán,, lúc nhìn đối thủ của các tiểu đội khác bên cạnh, ánh mắt lại rất quyết liệt.

So với một số cuộc thi thể dục khác, không khí của thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng hoàn toàn không được hòa hợp, càng không có ngôn luận và điều mục hữu nghị thứ nhất thứ hai mới là thi đấu. Ai cũng nghĩ làm thế nào để đánh bại đối thủ, giành ngôi báu quán quân.

May mà quân nhân làm việc cũng vô cùng gọn gàng nhanh chóng, sau khi hai cấp cao quân đội mặc tây phục đọc lời phát biểu và động viên đơn giản, liền có người tổ chức lần lượt giới thiệu sáu đội tham gia thi đấu. Đương nhiên, người tổ chức tất nhiên sẽ chọn lời dễ nghe, nhưng lúc nói tới sự huy hoàng của bộ đội số 5, trong sân vẫn nghe thấy tiếng hít vào hơi lạnh.

Sau đó ánh mắt biến hóa của đám người nhìn bộ đội số 5 vô cùng không tốt, hình như mọi người nhất trí cho rằng bộ đội số 5 là kẻ địch mạnh nhất ngăn cản bọn họ đoạt chức quán quân.

Đương nhiên, đội trưởng Yến Thanh Phong của bộ đội số 5 không có ở đây, thực lực của bộ đội số 5 vẫn thâm sâu khó lường. Ngay cả Diệp Thu cũng coi bọn họ là đối thủ hạng nhất.

"Bên dưới, tôi vinh hạnh giới thiệu với mọi người các trọng tài của thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng lần thứ sáu. Đầu tiên, phó tổng tham mưu đến từ bộ tổng tham mưu tướng Quách Chí Dũng. Mọi người vỗ tay hoan nghênh".

Dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi ra, sau khi chào kiểu quân đội với mọi người, nghiêm mặt đi tới chỗ ngồi bàn trọng tài.

"Cục quốc an Trung Quốc phó cục trưởng Cao Sâm, mọi người vỗ tay hoan nghênh".

"Tướng Trương Viêm, mời".

"Vị này là tinh anh Yến Kinh, được xưng là Bắc Kiều Phong đoàn đội át chủ bài của cơ động khẩn cấp 110 Lâm Thương Lan".

Lâm Thương Lan?

Ánh mắt Diệp Thu bỗng sáng lên, từ khe người nhìn tới, một người đàn ông trẻ tuổi quá mức ngẩng đầu sải bước từ trong cánh gà đi ra.

Người đàn ông mày rậm mắt to, mặt như dao gọt rìu bổ, tóc ngắn trên đầu từng sợi dụng lên, mặc bộ tây phục vừa người tướng mạo anh tuấn, thân hình cao thẳng, giống như công tử đẹp thanh thoát tới từ thế gia giàu có. Chỉ là vẻ mặt kiêm nghị ánh mắt kiên định, cả người như một bảo kiếm ra khoải vỏ, kiếm khí đáng sợ, như là không cẩn thận e là sẽ bị gây thương tích.

Đây là phong thai của đàn ông Lâm gia sao? Quả nhiên không khiến người ta thất vọng.

Ánh mắt Lâm Thương Lan lạnh thấu xương nhìn khắp hội trường, sau đó khẽ gật đầu chào, rồi bước xuống bàn trọng tài.

Thấy Lâm Thương Lan, Diệp Thu lại không khỏi nhớ tới Lâm Bảo Nhi. Lâm gia nhiều anh tài, nghe nói trẻ tuổi đều thu được thích tích không thường.

Lấy lữ đoàn cơ động khẩn cấp 110 mà nói, nó thuộc bộ đội truyền kỳ, trong nhiều lần xung đột cục bộ lập nhiều kỳ công. Mặc dù Lâm Thương Lan chỉ là tộc trưởng của lữ đoàn cơ động, nhưng mọi người đều biết, tộc trưởng ngậm kim lượng thuộc bộ đội tác chiến đặc chủng này rốt cuộc cao thế nào, e là không kém sư trưởng của quân đoàn Giáp Cấp (cấp A, cấp 1), và so với chánh chức quân cấp của quân đoàn Ất Cấp (cấp B) cũng không hề thua kém. Muốn nắm giữ bộ đội mũi nhọn thế này, e là Lâm Thương Lam sớm đã được trao quân hàm tướng rồi.

Mà xem tuổi tác hiện giờ của hắn, nhất định không quá 30 tuổi, Tướng 30 tuổi, Lâm gia rốt cuộc có mấy người?

Lúc Lâm Bảo Nhi trở về, sẽ có cảnh tượng thế nào? Đúng là có chút chờ mong.

Nếu nói anh của Lâm Bảo Nhi- Lâm Thương Lan ra làm trọng tài ngoài dự liệu của Diệp Thu, giám khảo người tổ chức giới thiệu lần này suýt nữa khiến Diệp Thu rớt kính.

"Lữ trưởng Lâm Thương Lan kỳ tài thiên bẩm, được người ta tôn xưng là Bắc Kiều Phong, tôi nghĩ mọi người nhất định tò mò, Nam Kiều Phong đối ứng là vị nào? Xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt chào mừng hai lần giành được quán quân cá nhân thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng, đội trưởng của bộ đội số 5, giám khảo Yến Thanh Phong".

Vì là thi đấu chính quy, lúc nữ MC đó giới thiệu giám khảo đều vô cùng đơn điệu. Lần này lúc giới thiệu là Yến Thanh Phong, lại thay vẻ cứng nhắc lúc trước, giọng cũng trở nên phiến động. Nữ MC này là fan trung thành của Yến Thanh Phong, hai năm trước khi Yến Thanh Phong thi đấu ở đây, cô có may mắn tận mắt thấy phong thái mê người của hắn.

Làm phép so sánh, lời giới thiệu Lâm Thương Lan ra có chút cách thức hóa. Nhưng, Lâm Thương Lan vẫn luôn ẩn mình trong quân đội, không tham gia thi đấu lính đặc chủng thế này, không được người ta biết đến là điều bình thường.

Đội trưởng bộ đội số 5, chỉ dựa vào danh này, đã khiến mọi người có mặt trong lòng chịu phải rung động sâu đậm. Càng huống hồ là quán quân hai lần liên tục của thi đấu võ thuật lính đặc chủng. Thực lực của hắn không cần nghĩ cũng biết.

Cũng mặc tây phục màu đen, phong thần tuấn tú, Yến Thanh Phong trên mặt hàm chứa nụ cười từ phía sau đi ra, trên sân lúc muốn chào những người đang nhìn hắn, Yến Thanh Phong thoải mái vẫy tay thăm hỏi.

Trong lòng Diệp Thu than trời, chẳng trách hắn không tham gia thi đấu võ thuật lần này, thì ra là được mời làm giám khảo.

Đáng tiếc, không thể cùng đánh một trận.

Nhưng, Diệp Thu tin, sau này sẽ có cơ hội.

Giới thiệu năm vị trọng tài xong, sau đó là bảng đối chiến vòng thứ nhất máy tĩnh ngẫu nhiên chọn ra. Đó là sử dụng sắp xếp thứ tự tự động của máy tính, không phải lo có khả năng dối trá. Có lúc, máy móc đáng tin hơn con người.

Đối thủ của Diệp Thu là một thành viên của tiểu đội quốc đặc, danh hiệu là Lão Ưng. Đối thủ của Giang Yến Tử là một nữ thành viên của tiểu đội Cuồng Phong, vì trước đây không hề có chút tài liệu nào của tiểu đội Cuồng Phong, cho nên Giang Yến Tử không biết thực lực chỉnh tề của tiểu đội này thế nào. Không may nhất là Tri Chu rút phải đội trưởng tạm thời của bộ đội số 5 - Tham Lang, e là chín phần chết không phần sống rồi.

"Không ngờ cuộc đấu năm nay lại có thay đổi lớn như vậy. Thi đấu võ thuật trước đây chỉ có ba giám khảo. Hơn nữa đều là quan viên cấp cao của hệ thống quốc an và quân đội. Năm nay không chỉ thêm hai giám khảo, mà còn thêm hai giám khảo trẻ như vậy. Lẽ nào là để bổ sung máu mới? Chẳng trách lần này Yến Thanh Phong không tham gia thi đấu, thì ra là được mời làm giám khảo. Nếu đã như vậy, hắn đã uổng phí mất cơ hội này rồi?" Giang Yến tử đứng sau Diệp Thu, nhỏ tiếng nói.

Diệp Thu nhìn Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo đang nói chuyện thân thiết với phó cục trưởng cục quốc an Cao Sâm bên cạnh, cười nói: "Có lẽ, hắn có lòng tin với đội viên của mình, không ít người biết tôi và hắn có chút mâu thuẫn, hắn không cẩn thận thất thủ không giết được tôi, không phải mình cũng có ảnh hưởng? Đúng là một kẻ không cẩn thận".

Yến Thanh Phong dang nói chuyện thâm mật với Cao Sâm, Lâm Thương Lan lại nhỏ tiếng nói gì đó với phó trưởng tham mưu của bộ tổng tham mưu- tướng Quách Chí Dũng. Xem ra ở hai bên đều có rào ngăn rồi. Chỉ là Diệp Thu phát hiện, lúc ánh mắt hai người này không cẩn thận chạm nhau, mày Lâm Thương Lan khẽ nhíu lại, còn Yến Thanh Phong vẫn luôn giữ nụ cười lương thiện sẽ dừng lại trong nháy mắt.

Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ, nếu không phải là Diệp Thu đều có hứng thú với cả hai người bọn họ, người khác sẽ không phát hiện ra chi tiết nhỏ này. Nhưng Diệp Thu hiểu, cái gọi là song kiệt của Yến Kinh quan hệ hình như không được hòa hợp lắm.

Trong lòng Diệp Thu mừng thầm, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình, tìm cơ hội lôi kéo quan hệ với Lâm Thương Lan mới được.

Chỉ là Diệp Thu sẽ không tìm đến mạo muội như vậy, như thế chỉ có thể chứng minh giá rẻ của mình, hắn muốn đợi một cơ hội.

"Cậu chính là Diệp Thu?" Giọng một người đàn ông oang oang truyền tới.

Diệp Thu quay đầu lại, liền thấy một đàn ông vạm vỡ cao hơn 2m giống như tháp sắt đứng trước mặt mình. Diệp Thu gật gật đầu, cười nói: "Tôi chính là Diệp Thu".

Người đàn ông tháp sắt toét miệng cười, thô lỗ nhưng lại có vẻ hung tàn, giơ bàn tay to như quạt ba tiêu trước Diệp Thu nói: "Tôi là Lão Ưng, là đối thủ đầu tiên của cậu".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv