Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 385: Bố lão gia tử cho mời



Diệp Thu và đội trưởng vào mật thất hơn một tiếng vẫn chưa thấy ra, thành viên của tiểu đội Tử La Lan ở bên ngoài đều lộ vẻ lo lắng.

Phải biết rằng, bình thường lúc bọn họ tìm Diệp Thu hay đội trưởng đánh nhau, phần lớn đều mấy phút đã giải quyết xong trận đánh. Ai thắng ai bại chỉ chốc lát là phân rõ tuyệt đối không lâu như vậy, mà cao thủ thật sự so chiêu, cũng chỉ một hai chiêu là ra vấn đề thắng thua, đâu có thể đánh lâu như vậy?

"Có thể xảy ra sự cố gì không? Chúng ta có cần gọi người tới mở mật thất ra xem sao không?" Khoái Đao sờ kiểu tóc giống như đúc của Bối Khắc Hàn Mỗ, hỏi.

"Vào trong làm gì? Nếu hai người đang thi đấu, chúng ta xông vào trong không phải tự tìm đường chết sao? Tính tình của đội trưởng ngươi còn không biết sao?"

"Bình thường lúc đội trưởng và chúng ta đánh nhau, đều là mấy phút đã giải quyết xong. Hôm nay sao lại lâu như vậy? Lẽ nào hai người cùng thua đều bị thương, không thể mở cửa đi ra?"

"Ta hoài nghi bọn họ không phải đấu võ ở bên trong, mà là làm tỷ thí ở phương diện khác" . Một người tục tĩu dâm tà cười nói.

"Tri Chu, ngươi dám bôi xấu danh dự của đội trưởng, cái này ngươi chết chắc rồi. . . . Nhưng cho dù bọn họ . . . bên trong, cũng nên kết thúc rồi chứ? Tiểu tử Diệp Thu đó có thể được mấy lần?"

Giang Yến Tử dựa cơ thể trên người Diệp Thu, nhới lại chiêu thức đánh nhau với Diệp Thu lúc nãy. So với lúc trước Diệp Thu luôn cuồng phong tấn công mạnh mẽ, lần thứ hai chiêu thức mà Diệp Thu sử dụng đúng là vô cùng bình thường. Nếu như nói về mặt ưu điểm thì đó chính là chỉ một chữ dính (không thể tách rời) tới mức lô hỏa thuần thanh.

Cho dù mình biến chiêu thế nào, hắn cũng có thể nhanh chóng đuổi theo. Nhưng, chiêu thức bình thường này, nhìn có vẻ yếu, lúc chống đỡ cũng không phí lực như lúc trước, sao mình lại thua nhanh như vậy, còn bị hắn khóa cổ nữa?

Đương nhiên, có nhân tố kinh ngạc và thất thần bên trong, nhưng cơ thể trải quan trăm trận đã có bản năng phản ứng tự nhiên, cho dù nhắm mắt, cô cũng có có thể dựa vào tính nguy hiểm biểu hiện trên người mình để làm ra phòng ngự tốt nhất. Nhưng lúc mình bị giữ chặt cổ tay, cơ thể lại không hề phản ứng.

Lấy nhu thắng cương, đánh nhanh liên tục. Đó vốn là cương pháp tinh hoa của thái cực quyền. Nhưng được lão nhân cải tiến, liền trở thành thân pháp của Diệp Thu.

"Thế nào? So với Yến Thanh Phong, còn kém thế nào?" Diệp Thu buông cổ Giang Yến Tử ra, cười hỏi.

Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu chăm chú, khuôn mặt lạnh như băng sương lại cười khì khì, nói: "Kiếm nặng không mũi nhọn, khéo léo nhanh nhẹn. hổ phụ sinh hổ tử, lúc đầu cha cậu tư chất tự nhiên rất tốt. Được một tông sư võ thuật Diệp Không Nhàn nuôi dưỡng thành tài, hai sáu tuổi thành tích đã nổi bật, ở Yến Kinh không có địch thủ. Cậu bây giờ đã giành được thành tựu cao như cha cậu. Nhưng, lúc đó cha cậu đã là đội trưởng tiểu đội số 5, còn cậu bây giờ vẫn chỉ là thành viên của tiểu đội Tử La Lan. Cho dù tôi có lòng nhường chức cho cậu, lực cản ở giữa cũng vô cùng lớn.

"Cơm phải ăn từng miếng từng miếng. Bây giờ tôi không phải là phó đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan rồi sao? Chỉ cần ba bước, chỉ cần bước thêm ba bước, tiểu đội số 5 sẽ là của tôi rồi. Đúng rồi, còn chưa hỏi cô, Yến Thanh Phong và cô đánh trong thời gian bao lâu?

"Ba chiêu" Giang Yến Tử vẻ mặt nghiêm trọng.

Diệp Thu há hốc miệng, muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười ra được. tin này đúng là đả kích, nói: "Không phải chứ? Người này lợi hại như vậy sao? Có phải cô cố ý nhường hắn không?"

"Sức hắn rất mạnh, nhưng, cậu cũng không phải không có cơ hội" Giang Yến Tử nói. Sau đó nhập mấy con số mật mã lên cửa lớn, cửa mật thất mở ra không tiếng động.

Diệp Thu từ sau khi học thành nghề, liền lấy thủ đoạn bạo lực cường hãn tấn công đối thủ. Hôm nay đối chiến với Giang Yến Tử, là lần đầu tiên sử dụng phương thức tấn công mượn lực đấu lực này. Hiệu quả rất tốt. Chẳng trách thái cực quyền nhìn có vẻ yếu đuối lúc đối địch lại luôn có thể không bại.

Người của tiểu đội Tử La Lan thấy Diệp Thu và đội trưởng đi ra, ai nấy đều tò mò nhìn tới. Thấy hai người không hề có hao tổn gì, thậm chí ngay cả quần áo cũng không hề dúm dó, liền bắt đầu nghi ngờ.

Hai người này, trước khi đánh nhau chắc chắn dã cởi quần áo trước.

Tập đoàn Đường Thị.

Trên quảng trường trước tòa nhà Đường Thị, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên đường.

Cửa kính xe ấn xuống một nửa, một người đàn ông trẻ đeo kính nho nhã vẻ mặt lạnh lùng nhìn tình hình bảo vệ nghiêm ngặt trước tòa nhà. Hắn quan sát bên này một lúc, phát hiện cứ cách mười phút, lại có một đội tuần tra đi tới.

"Bố cục Trung Quốc bảy năm nay, lại vì án nhỏ này mà hủy bỏ. Trong tòa nhà này rốt cuộc cất dấu ma quỷ gì? Đạo diễn ngu xuẩn kia tất nhiên đáng chết, nhưng tâm huyết nhiều năm của tổ chức lại khiến người ta rất thương tiếc. Chúng ta vâng mệnh tới trước lập lại mạng lưới tình báo Trung Quốc, tất cả bắt đầu lại từ đầu, e là phải dừng lại ở quốc gia này một thời gian rất dài. . . Thượng đế, đây là nơi quái quỷ gì thế, vừa lạnh vừa khô, da ta sắp bị thương rồi" Trong xe, một người Mỹ thấp mập tức giận dùng tiếng Anh chửi

汤姆逊先生"Thang Mỗ Tốn tiên sinh, thời tiết Yến Kinh chính là như vậy. Tôi lớn lên ở thành phố này, lần này quay về vẫn cảm thấy rất không thích ứng được. Mùa hè khô nóng, mùa đông vừa lạnh vừa khô, đúng là thành phố không thích hợp cho con người ở. Nhưng ngài biết không? Để có được một tấm thẻ chứng minh thư cư dân của thành phố này, có những người cùng cực cả đời không thể thực hiện được" Trần Kiến Châu bỏ vẻ lạnh lùng trên mặt, vẻ mặt tươi cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mặc dù tên mập này không phải người cùng đường trên con đường thăng tiến của mình, nhưng công việc ở Trung Quốc, hắn vẫn phải nghe lệnh của hắn, cũng không thể làm quá cứng nhắc với công việc của hắn.

"Vận tác ở thị trường Đông Dương và Hàn Quốc rất tốt, bây giờ chỉ còn lại ở Trung Quốc là nước mà chúng ta chú ý tới. Trần thân mến, anh cảm thấy chúng ta mất bao lâu có thể thành lập được thị trường Trung Quốc."

Trần Kiến Châu đóng cửa xe lại, từ bên ngoài không thể dò xét tình hình bên trong xe. Lần nữa lướt nhìn tòa nhà nguy nga đồ sộ trước mặt, cười nói: "Điều đó phải xem tổ chức muốn đầu tư bao nhiêu tiền. Trung Quốc có câu ngạn ngữ có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ. Cho dù là ai cũng không thể đối mặt với sự hấp dẫn của tiền bạc. Ngài Thang Mỗ Tốn, ngài yên tâm đi. Tôi đã bắt đầu chú ý tiến hành tiếp xúc với những nhân vật quan trọng hoặc thân thuộc của bọn họ rồi. Đó là việc chúng ta nhất định phải làm. Đây là nướcmà một người làm quan cả họ được nhờ."

"Uh, tôi có hiểu đôi chút về quốc gia này. Trần thân mến, vậy anh cảm thấy có được nó không? Tâm huyết của chúng ta bị hủy diệt vì nó, bây giờ nhìn thấy nó, luôn khiến người cảm thấy rất khó chịu" Thang Mỗ Tốn chỉ tòa nhà Đường Thị trước mặt nói.

"Yên tâm đi, chúng ta đã có người trà trộn vào trong rồi. Dưới vấn tác của bọn họ, để người của chúng ta vào trong trung tâm của Đường Thị. Lúc làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều." Trần Kiến Châu sắc mặt âm u nói.

"Đúng là một tin tốt. Tôi thấy chúng ta nên uống mừng một ly, anh thấy thế nào?" Thang Mỗ Tốn nhìn Trần Kiến Châu nói.

"Đương nhiên" Trần Kiến Châu gật đầu. Trong lòng cười thầm, Tên nát rượu nghiện rượu này e là lại thèm rồi. Nhưng quốc gia này là nước nấu rượu, chủng loại tất nhiên rất nhiều, đúng là khiến loại người như Thang Mỗ Tốn vui quên trời đất rồi.

Trần Kiến Châu lại nhìn lướt tòa nhà Đường Thị một cái. Nổ máy xe.

Từ sau lần trước Bố lão lấy chổi đuổi ra khỏi cửa, Diệp Thu không gặp lại Bố Bố nữa. mà thói quen mỗi tuần một lần đưa nhẫn tới cho Bố lão nghiên cứu cũng mất luôn.

Diệp Thu đang tập luyện thể năng, Liễu Nhứ không có việc gì ngồi bên cạnh tán dóc với hắn. Đột nhiên, điện thoại đặt trên máy nén vang lên, Diệp Thu ngừng tập luyện sức nén, cầm điện thoại vừa nhìn, là Bố Bố gọi tới.

"Alo, Diệp Thu, bây giờ đang ở đâu vậy?" Giọng Bố Bố truyền tới trong điện thoại.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu hỏi. hắn sớm đã thôi học ở trường, ban đầu lúc làm chủ nhiệm bộ phận bảo an ở Đường Thị, còn tiện nói với người khác mình có việc. Công việc hiện giờ không thể nói với người ngoài, cho dù là người phụ nữ bên cạnh mình như Bố Bố.

Những thứ này không cần thiết phải nói với bọn họ, chỉ thêm phiền não và lo lắng. Có lúc, không lợi ích hỗn loạn, ôm đơn thuần cùng nhau cũng là một chuyện xa xỉ.

"Ông nội nói, muốn nói chuyện với anh" Bố Bố nhỏ tiếng nói. Rõ ràng, cô đang lo lắng sau khi ông nội gặp mặt sẽ làm khó Diệp Thu.

Đây cũng là điều Diệp Thu lo lắng. Trong lòng buông tiếng thở dài, thầm nghĩ lần này e là không trốn được rồi.

Đương nhiên, suy nghĩ này không thể để Bố Bố biết. Không có cô gái nào thích người con trai mình yêu đoạn tuyệt với người nhà mình cả.

"Anh cũng đang định tới thăm ông đây. Ông có nói lúc nào gặp không?" Diệp Thu hỏi.

"Ông nói tối nay chúng ta về ăn cơm" Bố Bố trả lời.

"Được. Em ở trường phải không? Lát nữa anh lái xe tới đón em" Diệp Thu nói.

"Bạn gái gọi điện tới à?" Liễu Nhứ cười hỏi.

"Um" Diệp Thu thu dọn đồ đạc, định rời đi

"Có cần thuốc kích thích không?" Liễu Nhứ híp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt trêu tức cười nói.

"Thuốc kích thích?" Diệp Thu sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay, nói: "Không cần không cần. Tôi không dùng được" .

Hắn biết, đối những người nghiên cứu trong căn cứ này, cả ngày làm bạn với cơ thể người và các bộ phận của động thực vật. Nếu nói bọn họ không phát hiện ra một vài loại thuốc có thể kéo dài thời gian lúc nam nữ ân ái hoặc điều chỉnh không khí là điều không thể. Liễu Nhứ có thể nói chính là một loại thuốc rồi, nhớ tới lần trước hình như cô đã từng nhắc tới một lần.

"Hì hì, ý cậu là phương diện đó của cậu rất mạnh?" Đôi mắt Liễu Như như nước liếc xuống phần dưới của Diệp Thu, còn cố ý khẽ liếm liếm môi.

Diệp Thu chào rồi vội vàng rời khỏi, chẳng trách danh tiếng của người phụ này lại thấp tới mức độ đó, đúng là tác phong gan to.

Diệp Thu tới đại học Thủy Mộc đón Bố Bố, sau đó hai người cùng đi tới chỗ Bố lão. Để biểu đạt áy náy trong lòng mình, Diệp Thu còn cố ý mua mấy cây nhân sâm thượng hạng, giơ tay không đánh người tặng quà mà, hi vọng không bị Bố lão dùng chổi lau đánh chạy lần nữa.

Tới cổng, Bố Bố còn lo lắng hơn cả Diệp Thu, nắm tay hắn không yên tâm dặn dò: "Diệp Thu, lát nữa ông nội nói chuyện có khó nghe, anh cũng đừng giận" .

"Yên tâm đi. Anh đâu thể tức giận với người bề trên của em được? Tối nay anh kiên quyết chấp hành nguyên tắc đánh không đánh trả, mắng không cãi lại" Diệp Thu cười nói.

Cùng lắm là chạy trốn lần nữa, có gì phải tức giận chứ?

Ra ngoài tán gái, chuyện này không thể tránh được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv