Lục Tiểu Mạn an ủi một hồi, Tô San mới thôi khóc, lấy khăn ướt trong túi ra lau nước mắt, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, chỉ là nhớ tới một số chuyện đau lòng… Mọi người nói chuyện đi, tôi phải tới công ty để xử lý một số việc. Đi trước đây. Tạm biệt".
Tô San nói xong, liền giống như Tôn Diệu Uy vừa nãy sợ hãi mà chạy.
Lục Tiểu Mạn nhìn bóng lưng bạn thân đi xa rồi khẽ thở dài, quay đầu nhìn Diệp Thu, thấy hắn cũng chăm chú nhìn bóng lưng Tô San, nhớ tới thất thố (thái độ thất lễ) của bạn vừa nãy, trong lòng có chút tức giận, nói: "Thú vị chứ?"
"Thú vị" Diệp Thu gật đầu
"Vậy thì không có cách gì khác?" Lục Tiểu Mạn hất tóc xoăn ra phía sau, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn phản ứng của Diệp Thu.
Diệp Thu giả bộ không nghe hiểu ý trong lời nói của Lục Tiểu Mạn, nói: "Có một ông lão đón đại thọ sáu mươi, cô tham mưu giúp tôi với, tặng quà gì thì thích hợp?"
Thái độ qua loa của Diệp Thu khiến Lục Tiểu Mạn rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi nói là sao cậu lại nhớ tới mà tới thăm chúng tôi, thì ra là có việc khác. Sợ là nếu không phải đại thọ của ông lão này, cậu đã quên mất sự tồn tại của chúng tôi rồi. Tiểu Huệ, cô giúp Diệp tiên sinh đây chọn một món quà. Cậu ấy là ông chủ lớn của cửa hàng chúng ta, cô phải tiếp đón chu đáo, nếu không lúc nào cậu ấy cũng có thể nướng chúng ta như cá mực. Tôi đi xem Tô San thế nào, không thể phụng bồi rồi.
Lục Tiểu Mạn lườm Diệp Thu một cái, dẫm giày cao gót cồng cộc đi xa.
Diệp Thu gượng cười, hai cô gái này đúng là trưởng thôn làm cán bộ, nói thế nào mình cũng là cổ đông…. Mặc dù phần lớn thời gian không thực hiện trách nhiệm gì
Nhưng, trách nhiệm của cổ đông không phải cầm tiền và đưa ý kiến sao?
Nhân viên bán hàng tên Tiểu Huệ vẻ mặt cung kính đi tới trước mặt Diệp Thu, lấy lòng nói: "Diệp đổng, không ngờ ngài chính là ông chủ của Danh Dương Thiên Hạ chúng tôi. Ngài xem có gì cần tôi làm, xin cứ sai bảo".
Thấy bề ngoài thanh tú và thẻ ngân hàng dùng không hết lúc nãy của Diệp Thu. Cố ý thêm câu yêu cầu gì cũng có thể, tôi chưa có bạn trai.
Thái độ của Tiểu Huệ khiến Diệp Thu tìm được chút tự tin, cười nói: "Là đại thọ sáu mưới của một ông lão. Cô giới thiệu giúp tôi món đồ làm quà. Tốt nhân là đồ hiếm thấy một chút".
Diệp Thu nghĩ thầm, ông chính là lão làng trong giới đồ cổ, nhân vật cấp nguyên lão, vật phẩm bình thường sợ là không lọt mắt ông được.
Nhưng những lời này nghe trong tai Tiểu Huệ có chút khó xử rồi. Ông chủ nói đồ vật hiếm thấy, vậy đồ vật thế nào mới hiếm thấy?
Cô rất muốn để lại ấn tượng sâu sắc với Diệp Thu, lấy lòng hắn một hồi, cho dù không thể thành người phụ nữ hoặc người tình của hắn, nhưng lúc Danh Dương Thiên Hạ mở chi nhánh lần tới, cho mình đi làm một tiệm trưởng, không phải cũng là một chuyện rất hạnh phúc sao?
"Diệp đổng, người già ngài muốn tặng quà là nam hay nữ?
"Nam" Diệp Thu nói.
Tiểu Huệ nghĩ ngợi, đi vào trong cầm ra một ấm trà Mặc trúc Tố nhã , nói: "Diệp đổng, người gìa thích uống trà, tôi cảm thấy tặng bộ đồ trà rất thích hợp, đây là bộ đồ trà mà Trịnh Bản Kiều một trong bát quái Dương Châu đã từng dùng, hoa văn bên trên có lan trúc và bốn chữ khó thấy do đích thân Trịnh Bản Kiều tiên sinh hạ bút viết. Đây là đồ độc nhất vô nhị trên thế giới, chắc là ông sẽ thích".
Diệp Thu hiểu rõ giá của món đồ cổ này, sợ là pháp bảo trấn tiệm của Danh Dương Thiên Hạ.
Trước đây Bố lão gia tử chịu liên lụy của Diệp Thu mà bị thương, Diệp Thu liền có ý muốn tặng quà đền bù một chút. Lần này vừa đúng đại thọ sáu mươi, tặng món quà quý giá một chút chắc ông sẽ không từ chối. Ông say mê nghiên cứu thần khí thông linh này, cho dù tặng đồ quý giá hơn ông cũng sẽ không để ý.
Trừ phi tặng chiếc nhẫn phệ hồn đêo trên tay cho ông, như vậy ông có thể kích động một trận.
"Được, lấy nó đi. Nhưng cô gọi điện thoại cho tiệm trưởng các người trước đã, hỏi ý kiến cô ấy một chút mới được" Diệp Thu cười nói.
Tiểu Huệ tới gọi điện thoại, sau đó nói: "Diệp đổng, tiệm trưởng nói không vấn đề gì. Nhưng….."
"Nhưng cái gì?" Diệp Thu cười hỏi.
"Nhưng phải thanh toán theo nguyên giá" Tiểu Huệ cẩn thận nói. Thầm nghĩ, tiệm trưởng các cô đúng là to gan, lại dám để ông chủ lớn thanh toán, trong lòng có suy nghĩ ông chủ lớn nổi trận lôi đình đá Lục Tiểu Mạn đi, sau đó đề bạt mình làm tiệm trưởng.
Thế giới hiện thực của nhân vật nhỏ bé là hư không mà tái nhợt, cho nên bọn họ cần mộng tưởng ngũ sắc chấm điểm. Cơ cấu món lãi kếch xù vơ vét của cải của dân Trung Quốc, sắc thể mua sắm chủ yếu thật ra đều là nhân vật nhỏ gia cảnh nghèo khó nhưng lại mơ tưởng tới mộng đẹp một đêm giàu lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai đồng mua một mộng tưởng, nghe có vẻ giá rẻ, nhưng mua mộng tưởng một đời, đồ vật này lại giống màng trinh nữ, cả ngày nghe người ta nói tới, nhưng rất ít người nhìn thấy.
"Ha ha, tất nhiên" Diệp Thu cười gật đầu.
Phần lớn công việc của thành viên tiểu đội Tử La Lan chính là huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện. Thai thượng nhất phân chung, thai thượng thập niên công (Trên bục một phút, trên bục mười năm công – giống câu nuôi binh ba năm dùng binh một giờ, ý nói để có 1 phút đó công sức bỏ ra mất cả 10 năm). Ngoài có việc phải chấp hành, bọn họ đều tiêu phí thời gian còn lại vào tập luyện, dựa vào luyện tập để nâng cao thực lực của mình. Có lúc cũng thách đấu lẫn nhau, thậm chí ai cũng có quyền thách đấu với cấp trên của mình.
Đương nhiên, thủ trưởng có quyền lựa chọn chấp nhận hay không?
Diệp Thu dựa vào thực lực một mình chiến thắng cả tiểu đội Tử La Lan, điều này được các thành viên tiểu đội Tử La Lan coi là sỉ nhục. Chuyện này đã lưu truyền tới một số tiểu đội đặc biệt khác, cánh cửa các thành viên tiểu đội Tử La Lan đều cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu.
Cho nên bọn họ càng khát vọng sức mạnh, sức mạnh cường hãn vô địch.
Diệp Thu rất lười, lượng huấn luyện mỗi ngày ít nhất là một giờ, thậm chí ngay cả lượng tập luyện chuẩn quy định trong đội cũng không hoàn thành được.
Hắn cũng không có thời gian để hoàn thành.
Chỉ cần hắn ở trong căn cứ, thách đấu từ thành viên tiểu đội Tử La Lan liền từng đợt nối tiếp từng đợt. Diệp Thu cũng có ý xây dựng hình tượng vô địch của mình, đối với thách đối của bạn cùng đội không từ chối, hơn nữa ra tay không hề lưu tình, tỉ lệ bị thương của thành viên tiểu đội Tử La Lan tăng cao, nhân viên y tá trong căn cứ cũng bận rộn.
Người duy nhất không thách đấu với Diệp Thu chính là đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan, Diệp Thu biết sự khủng khiếp của người phụ nữ này, cũng không chủ động tới trêu chọc cô
Sau khi Diệp Thu chào hỏi Giang Yến Tử, liền lái xe tới đại học Thủy Mộc.
Mới đợi ở cổng trường một lát, mỹ nhân chân dài Bố Bố thân hình cao gầy, mặc quần bò màu bạc và áo gió ô vuông màu gạo liền đi ra. Bây giờ đang là thời gian tan học của đại học Thủy Mộc, từng đám sinh viên như dòng nước chảy xiết mãnh liệt trào ra. Nhưng Bố Bố đi trong đám người như hạc giữa bầy gà,, cao hơn các sinh viên xung quanh hẳn một cái đầu. Diệp Thu không cần cố ý tìm, vừa nhìn là có thể nhìn thấy cô trong đám người.
Thấy Bố Bố đi tới, Diệp Thu giúp cô mở cửa xe bên ghế điều khiển.
Sau khi Bố Bố lên xe, cười nói: "Em còn tưởng hôm nay anh không rảnh".
"Đại thọ của ông, có bận nữa cũng phải tới chứ? Hôm nãy em vẫn đi học? Không ở nhà giúp gì sao? Khách có phải rất đông không?"
Người vóc dáng cao, khoảng cách tim và đầu óc xa, người cũng sẽ không thông minh như thế, cho nên, vĩ nhân trên thế giới phần lớn đều là người thấp.
Nghe thấy Diệp Thu nói bận nữa cũng phải tới, Bố Bố liền cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, nói: "Em đâu dám xin nghỉ? Ông nội em rất coi trọng chuyện tới trường này, hơn nữa ông nói trốn học là biểu hiện không tôn trọng giáo viên. Nếu em dám trốn học, ông còn không chặt đứt chân em ra".
"Thế không được. Muốn đánh thì đánh chỗ khác, tuyệt đối không thể đánh chân. Nếu không mặc đồng phục tất chân sẽ không gợi cảm nữa" Diệp Thu nói. đôi chân xinh đẹp kia nếu bị chặt đứt, đúng là bạo ngược thiên vật rồi.
Sắc mặt Bố Bố đỏ ửng, véo eo Diệp Thu một cái, nói: "Anh cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó".
"Không phải cả ngày muốn, chỉ lúc nhìn thấy em mới muốn" Diệp Thu nói.
Trời đất chứng giám, chỉ cần là đàn ông bình thường, thấy cặp đùi của Bố Bố, đều sẽ động ác tâm. Đặc biệt là Diệp Thu từng thưởng thức mùi vị được cặp đùi này kẹp chặt, càng khó mà tự khống chế.
Bố Lão gia tử vang danh khắp thiên hạ, đại thọ sáu mươi của ông lại không tổ chức ở khách sạn lớn, mà là tổ chức ở nhà mình.
Lúc Diệp Thu dừng xe ở sân có chút lâu năm, đã nghi ngờ đi nhầm nơi.
"Sao không có khách?" Diệp Thu hỏi. Ở cửa trừ một chiếc xe của Trần Hoài Ân ra, không có bất cứ chiếc xe nào đỗ nữa, việc này so với lúc chúc mừng của mấy người Trung Quốc dựa vào sao chép vài luận văn giả mạo danh hiệu cầm thú tình hình xe cộ hàng dài trước khách sạn lớn còn kém xa "Ông nội không thích phô trương, mỗi năm đều lén lút đón sinh nhật. Bạn của bố em đều không biết hôm nay là sinh nhật ông. Hơn nữa bố em muốn về chúc mừng cha, đều bị ông chửi thậm tệ một trận. Ngoài mời chú Trần ra, cũng chỉ có anh là khách thôi. Người một nhà ngồi ăn cơm cùng không tốt sao?" Bố Bố cười nói,trên mặt lại có vẻ đắc ý tự hào vì có ông nội như vậy.
Có ông nội như vậy, đúng là đáng tự hào.
Người một nhà?
Diệp Thu cười hì hì ở phía sau, Bố Bố vỗ cánh tay hắn một cái, sau đó vui vẻ đi trước dẫn đường.
Diệp Thu cầm món quà để ghế xe sau, theo sau Bố Bố vào trong phòng. Bố Lão gia tử đang đánh cờ với Trần Hoài Ân, một bảo mẫu đang cùng phụ nữ trung niên tướng mạo xinh đẹp diễm lệ bận rộn dưới bếp. Bố Bố giới thiệu nói là vợ của Trần Hoài Ân. Diệp Thu gọi một tiếng sư nương, sau đó phụ nữ xinh đẹp này quan sát ánh mắt Diệp Thu giống như nhìn con rể tới nhà mình ấy.
Diệp Thu tặng quà cho Bố Lão gia tử, nói: "Bố lão, phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn"
"Được rồi, được rồi" Bố Lão gia tử không kiên nhẫn xua tay. "Đời này ta ghét như những lời trống rỗng đó, nói câu phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn thì ta thật sự được phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn sao? Cháu thấy Hoài Ân và Bố Bố đều không nói những lời này".
Bố Bố sợ Diệp Thu xấu hổ, vội vàng chạy tới nói: "Ông, sao ông lại nói như vậy? Hôm nay là sinh nhật ông mà. Người ta không nói điều này thì nói gì? Còn không xem Diệp Thu tặng ông là quà gì?"
Nghe thấy cháu gái bảo bối mở miệng, Bố Lão gia tử mới cười hì nhận quà của Diệp Thu, mở giấy gói ra, sau khi thấy món quà bên trong, mặt lộ thần sắc kinh ngạc.
Bố Bố không hiểu giá trị của bộ đồ trà này, vẻ mặt mờ mịt nhìn Diệp Thu.
Nhẹ nhàng vuốt ve ấm trà đồ sứ trong hộp, liếc Diệp Thu một cái, nói: "Tiểu tử, tặng món quà quý giá thế này, là để ý tới cháu gái ta chứ gì?"