Hôm nay Bối Khắc Tùng vốn cùng Đằng Ngọc anh trai của bạn gái mình tới câu lạc bộ Thiên An đánh bóng, không ngờ Yến Kỷ Đạo cũng dẫn bạn gái hắn Triệu Song Hoài tới. Yến Kỷ Đạo rất khách sáo với Đằng Ngọc, đi tới nói chuyện với bọn họ một lát, hai người liền trở nên thân thiết.
Bối Khắc Tùng có thể nhìn ra, Đằng Ngọc rất muốn có quan hệ tốt với Yến Kỷ Đạo, nhưng Bối Khắc Tùng hiểu quá rõ Diệp Thu, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Người đàn ông đó giống như một con rắn độc, bình thường bò trong lùm cỏ rậm không hề nhúc nhích. Lúc cơ hội tới rồi, hắn sẽ đánh người ta một cái mạnh nhất.
Đại náo Tô Hàng, đánh gãy một chân của Hàn Ấu Lăng, đắc tội với cả gia tộc có tiếng, nhưng hắn vẫn sống yên ổn. Quách gia một trong tứ đại gia tộc Tô Hàng sau chuyện hắn với Hàn Ấu Lăng đã thao túng tan thành khói mây, nhưng mọi người đều trách cứ đẩy lên người Hàn gia, chỉ có một số người trong cuộc mới tìm được một chút dấu vết tồn tại trong sự kiện khó bề phân biệt này.
Bối Khắc Tùng không muốn kết thù với Diệp Thu, từ trước tới nay đều không có suy nghĩ này. Thậm chí, hắn còn rất muốn thế lực của mình cột vào trên thuyền chiến của Diệp Thu.
Nhưng hắn là con rể tương lai của Đằng gia, trước khi chưa thể đứng vững trong gia tộc đồ sộ này, thì không có quyền đứng ra nói chuyện. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay hắn gượng cười với Diệp Thu ở sân bóng. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ý của ngươi là, tiếp cận Yến gia, là ý của Đằng Ngọc, không có được sự cho phép của Đằng gia?" Diệp Thu hỏi. "Đúng vậy. Hôm nay cũng là tình cờ gặp mặt, vì lợi thế của Yến Kỷ Đạo, cho nên Đằng Ngọc mới vội vàng lôi kéo quan hệ với hắn". Bối Khắc Tùng cười nói.
"Địa vị của Đằng Ngọc trong gia tộc thế nào?" Diệp Thu hỏi.
Bối Khắc Tùng ở bên kia gượng cười, nói: "Người ngoài như tôi đâu thể hi vọng đạt tới được. Bố vợ tương lai của tôi là trụ cột chính trong Đằng gia, cho nên địa vị của Đằng Ngọc trong gia tộc cũng rất cao. Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu Đằng Ngọc ở giữa bắc cầu, nói không chừng còn có thể thúc đẩy thành công sự thật Đằng gia dựa vào Yến gia."
Diệp Thu trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Suy nghĩ của ngươi thì sao?"
"Tôi? Hợp tác giữa tôi và Diệp thiếu gia vẫn luôn rất thuận lợi, nếu có thể, tất nhiên là muốn tiếp tục hợp tác rồi". Bối Khắc Tùng nói, sau đó khẽ thở dài: "Đáng tiếc, tôi không có quyền hạn trong Đằng gia, thật sự không giúp được gì."
"Ta chỉ cần biết suy nghĩ của ngươi là được rồi. Khắc Tùng, dã tâm của ngươi đủ lớn không?"
Dã tâm? Đủ lớn?
Bối Khắc Tùng có chút kinh ngạc, không biết sao Diệp Thu lại đột nhiên hỏi câu hỏi như thế?
"Ngươi từng nói, tháng năm năm nay ngươi sẽ hết hôn với tiểu thư Đằng gia? Vậy lúc đó bắt đầu, ngươi phải phát biểu tiếng nói của chính mình ở Đằng gia."
"Diệp thiếu gia, rất khó" Bối Khắc Tùng thở dài nói.
"Nếu Đằng Ngọc chết rồi thì sao?" Giọng Diệp Thu bình thản nói, nhưng vào điện thoại tới tai Bối Khắc Tùng, không nghi ngờ gì là sét đánh ngang tai.
"Anh ấy, sao có thể chết được?"
"Bởi vì chúng ta muốn hắn chết", Diệp Thu có chút cuồng vọng nói. "Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi. Đằng gia, sẽ là Đằng gia của ngươi".
Việc đầu tiên mỗi ngày Diệp Thu tới công ty là đem theo Lữ Bưu và mấy thành viên nòng cốt của đội bảo an kiểm tra tòa nhà Đường Thị.
Sau khi Trương Triển từ chức, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, Lữ Bưu trở thành phó chủ nhiệm bộ phận bảo an, đội trưởng của hai đội bảo vệ do Lâm Trùng đảm nhiệm, tên tiểu tử này là từ bộ đội trinh sát tới, năng lực khá là xuất chúng. Lữ Bưu trung thành hào phóng, Lâm Trùng cơ trí, tinh tế tỉ mỉ. Sau khi Diệp Thu rời đi, hai người phối hợp với nhau chắc là khá tốt.
Hơn nữa bên cạnh Đường Quả còn có một đội những cao thủ bảo vệ. Tiểu Bạch cũng sẽ ở vòng ngoài tiếp ứng. Chắc là có thể đối phó với một số tình huống đặc biệt xảy ra
"Tường đồng vách sắt, Đường Thị chúng ta quả thật có thể nói là tường đồng vách sắt". Lữ Bưu ở phía sau cười nói.
"Thiết bị là chết, người là sống, cần đi lại nhiều, kiên trì ba lần sáng, trưa, tối giám sát tuần tra, cùng với thành viên của đội bảo vệ đi tuần tra vào các giờ không cố định. Như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn của Đường Thị" Diệp Thu cười nói.
Nhìn Lữ Bưu và Lâm Trùng, Diệp Thu tình ý sâu xa nói: "Sau này, sự an toàn của Đường Thị đặt vào hai người. Các người đều là ta tỉ mỉ chọn ra, hi vọng không làm ta thất vọng".
"Chủ nhiệm yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ Đường Thị thật tốt. Hơn nữa, Đường Thị chắc cũng không có đại sự gì. Chúng tôi sẽ cảnh giác, phòng còn hơn chữa". Lâm Trùng cười nói.
"Hì hì, chủ nhiệm, theo tôi thấy, phòng thủ của Đường Thị chúng ta còn nghiêm ngặt hơn toà nhà ngũ giác của Mỹ. Trừ khi bọn họ lái máy bay đâm tới, nếu không, ai cũng đừng nghĩ làm được gì. Sao tôi cảm thấy lời nói của chủ nhiệm không ổn lắm? Lẽ nào chủ nhiệm phải đi sao?" Lữ Bưu nghi hoặc hỏi.
"Đi? Đi đâu chứ? Còn nơi nào tốt hơn Đường Thị chúng ta? Ta hoài nghi Diệp chủ nhiệm của chúng ta có phải lại sắp lên chức rồi không?" Phó đội trưởng La Uy cười nịnh nọt.
Diệp Thu híp mắt đứng ở cửa toàn nhà Đường Thị, nghiêng mặt 45 độ chăm chú nhìn tòa nhà cao vút tới tận mây, thầm nghĩ, lần này, phải rời đi thật rồi. Vì bản thân, vì những người chết không nhắm mắt, cũng vì những người vẫn luôn cố gắng phấn đấu vì mình.
Lại nhớ tới cảnh lần đầu tiên mình tới Đường Thị bị bảo vệ chặn lại, không khỏi bật cười ra tiếng.
Cuộc sống chính là như vậy, lúc bạn thấy nhàm chán vô vị, những gì tốt đẹp ngày trước trải qua bạn sẽ lấy ra nhấm nháp mùi vị kỹ lưỡng.
Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi, còn có biệt thự Lam sắc, những điều này ngày ngày quanh quẩn trong đầu Diệp Thu.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ quay về, nhất định là thế.
Sau khi ăn bữa trưa ở nhà ăn nhân viên công ty, Diệp Thu chào Lữ Bưu một tiếng, sau đó lái xe đi ra ngoài.
Muốn có được quyền khống chế tiểu đội số 5, cần phải gia nhập tiểu đội số 5 trước. Năm đó cha mình Diệp Trọng chính là như vậy, Yến Thanh Phong cũng như vậy.
Mà chọn lựa nhân tài của tiểu đội số 5 vô cùng nghiêm ngặt, thường là chọn lựa những người ưu tú từ trong bộ đội đặc chủng gia nhập, tiểu đội Tử La Lan là nơi trực tiếp nhất du nhập dòng máu mới cho tiểu đội số 5, mấy người đảm nhiệm đội trưởng của tiểu đội số 5 cũng là từ tiểu đội Tử La Lan mà ra.
Cho nên, bước đầu tiên của Diệp Thu là gia nhập tiểu đội Tử La Lan, mà một nhân tố mấu chốt để gia nhập tiểu đội Tử La Lan lại trên người một phụ nữ.
Nếu cô đồng ý, những vấn đề khác không còn là vấn đề nữa.
Hồ nước Nam Loan, mặt hồ rộng lớn nhìn không thấy bờ dưới ánh mặt trời chiếu rọi sóng gợn lăn tăn. Mặc dù chỉ là đầu xuân, khí hậu Yến Kinh vẫn lạnh, nhưng băng tuyết ngày xưa đã tan ra. Bùn lầy lần trước dính chặt vào người, giày và bánh xe cũng đã khô, dẫm lên trên mặt cứng cứng.
Lúc Diệp Thu vẫn chưa tới, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở ven hồ. Một bóng người màu đen, đứng bên cạnh hồ nước, ngẩn người nhìn mặt hồ.
Dừng xe lại, vẻ mặt Diệp Thu xin lỗi đi tới Giang Yến Tử đã đợi mình không biết bao lâu rồi, nói: "Xin lỗi, bị tắc đường, nên tới muộn, để cô phải đợi lâu."
Giang Yến Tử vứt đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống mặt đất, lại rút trong túi ra một gói thuốc màu trắng ngọc, vừa rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng, lại bị Diệp Thu đứng phía sau lấy xuống.
"Đột nhiên tôi cũng muốn hút thuốc", Diệp Thu vừa nói, lại lấy bật lửa trong tay Giang Yến Tử. Lại đưa điếu thuốc vừa đoạt trên miệng Giang Yến Tử lên miệng, sau khi châm thuốc, thuận tay vứt chiếc bật lửa trong tay xuống hồ nước.
Giang Yến Tử bị hành động có chút thân mật của Diệp Thu làm cho hỗn loạn. Khó khăn lắm mới có thể bình tâm và không để ý tới động tác hắn đưa điếu thuốc có nước bọt của mình nhét vào miệng, lại miệng ngậm một điếu thuốc đợi lấy bật lửa châm, nhưng lại nghe thấy bịch một tiếng, hắn vứt bật lửa của mình đi rồi.
Giang Yến Tử ngẩn người hồi lâu, mới bực bội lấy điếu thuốc trên miệng xuống lại nhét vào hộp, nói: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Thật ra, hôm nay có nên gặp mặt Diệp Thu? Giang Yến Tử đã do dự rất lâu, từ sau chuyện ở rừng rậm, tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Bức tranh có chút khó hiểu đó luôn không ngừng hiện lên trong đầu cô, cứ hiện đi hiện lại.
Cô là một xử nữ (trinh nữ), chưa từng bị bất kỳ đàn ông nào sờ tới.
Vì trị liệu, Diệp Thu gần như đã sờ khắp người cô một lần, chuyện như thế, sao cô có thể quên được?
Cô biết, người mình yêu là cha Diệp Thu - Diệp Trọng, hơn hai mươi năm rồi, chưa từng thay đổi. Nhưng không hiểu sao, hiện giờ luôn có thể dễ dàng trùng hợp hình ảnh của hai người.
Bọn họ là cha con, cảm giác thế này khiến cô có cảm giác nhục nhã
Giang Yến Tử trong lòng hỗn loạn, mỗi đội viên tìm cô thách đấu bị cô đánh cho dăm bữa nửa tháng không bò dậy được, đội viên của tiểu đội Tử La Lan đều nói cô tới thời mãn kinh, nhưng không ai dám tìm cô thách đấu một mình nữa.
Vốn nói không cần gặp lại nữa, nhưng sau khi thấy điện thoại của Diệp Thu, cô vẫn tới.
Lúc đối đãi với Diệp Trọng, cô luôn làm chuyện ngốc nghếch như thiêu thân lao vào lửa.
Lẽ nào đối xử với con hắn vẫn như vậy? Tiếp tục bất kể hậu quả như vậy?
Trời ơi, ông hãy cho lửa thiêu chết con đi
"Tôi muốn gia nhập tiểu đội Tử La Lan" Diệp Thu thẳng thắn nói, đối với người phụ nữ này, hắn không cần phải giấu diếm. Diệp Thu biết, mặc dù cô có thể không giúp mình, cũng tuyệt đối không hại mình.
Không ngờ người cha còn chưa gặp mặt lại đào hoa như vậy, chết rồi mà vẫn có thể khiến một cô gái yêu ông mấy chục năm.
Uh, có phong thái của mình hiện giờ.
Giang Yến Tử vẻ mặt cứng đờ, không ngờ Diệp Thu lại đưa ra yêu cầu như vậy, hỏi: "Tại sao?"
"Vì tôi muốn gia nhập tiểu đội số 5. Hơn nữa, tôi muốn giống như cha tôi, trở thành đội trưởng của tiểu đội số 5" Diệp Thu nói.
Giang Yến Tử không trả lời ngay, lại theo thói quen rút một điếu thuốc trong hộp nhét vào miệng, sau khi nghĩ ra không có bật lửa, u oán nhìn Diệp Thu một cái, lại lấy điếu thuốc trên môi xuống.
Thấy Giang Yến Tử còn do dự, Diệp Thu nói: "Chỉ có gia nhập tiểu đội số 5, mới có thể mở ra bí mật cái chết của cha tôi năm đó. Đây không phải cũng là điều cô hi vọng nhìn thấy sao? Trên thế giới này có nhân thì ắt sẽ có quả. Cô yêu cha tôi đã hơn hai mươi năm, không có kết quả, điều tra vụ án hai mươi năm năm đó, cũng không có kết quả, lẽ nào, cô thật sự không muốn có một kết quả sao?"
Bẻ điếu thuốc kẹp trong tay thành hai đoạn, Giang Yến Tử nói: "Hoan nghênh gia nhập tiểu đội Tử La Lan, bất cứ lúc nào cậu đều có thể tìm tôi báo cáo.