Bốn giờ rạng sáng, trụ sở bí mật Hoàng Hải.
Lúc tiếng còi thức dậy phá tan màn đêm. Lâm Bảo Nhi nhanh chóng xoay người xuống giường, dẫm hai chân lên đầu giường Trương Mẫn, sau đó giống một con thỏ mũm mĩm xông vào phòng rửa mặt.
Qua hơn một tháng huấn luyện quân sự hóa, Lâm Bảo Nhi càng ngày càng có phong thái quân nhân. Nhưng vẻ mặt trẻ con đáng yêu đó lại không bị đợt huấn luyện cứng rắn luyện mất, lúc cười vẫn rất đáng yêu. Có một lần huấn luyện viên quân huấn lúc uốn nắn quân tư của cô ma xui quỷ khiến thế nào lại nhéo nhéo má cô.
Lúc đó không chỉ khiến Lâm Bảo Nhi cực kỳ kinh ngạc, ngay cả tự huấn luyện viên đó cũng không hiểu sao mình lại làm ra động tác như vậy?
May mà vị huấn luyện viên đó là con gái, nếu là một nam huấn luyện viên, chắc chắn sẽ bị khép vào tội danh vô lễ với sĩ quan cấp dưới bị đưa lên tòa án quân sự rồi.
Bốn mươi giây, Lâm Bảo Nhi liền đánh răng rửa mặt xong, lúc chạy ra khỏi phòng rửa mặt, thấy Trương Mẫn vẫn lề mề đeo quân trang. Cô là một người mập mạp, mỗi lần đều mất rất nhiều thời gian mới có thể đeo túi hành lý lên người. Có mấy lần tập hợp khẩn cấp, Lâm Bảo Nhi đều cùng cô tới muộn.
"Bảo Nhi, bạn nói xem, chúng ta không phải là quân nhân, sao cứ muốn lăn qua lăn lại chúng ta như vậy?" Trương Mẫn gượng cười nói.
Mặc dù người cô béo, dung mạo không tuyệt sắc, nhưng lại là hacker máy tính thiên tài. Cô danh tiếng lẫy lừng trên các trang web hot của quốc gia, bị đào móc ra đi tham gia kế hoạch bồi dưỡng nhân tài đặc biệt 211 của bộ an ninh quốc gia.
"Ai nói chúng ta không phải là quân nhân? Đợi tới lúc lần huấn luyện này kết thúc, chúng ta đều được phân tới các ngành quân sự, tới lúc đó không phải là quân nhân rồi sao?" Lâm Bảo Nhi ở sau lưng giúp cô đeo ba lô, tiện đeo dây thắt cho cô. Hai người ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài thao trường.
Vì liên lụy Trương Mẫn, hai người là nhóm cuối cùng tới thao trường, gió biển lành lạnh thổi vào, hơn hai mươi bóng người đứng chỉnh tể trên thao trường đen như mực. Những bóng người này có nam có nữ, nhưng đều trẻ. Mọi người đều ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, hô hấp đều đều, thao trường lặng lẽ như nước tù đọng.
Huấn luyện viên mặc quân phục màu xanh thẫm. Cơ thể cao ngất như một cái cọc tiêu. Sau khi lện cho đội viên điểm số, quát lớn: "Năm km việt dã, ba người cuối cùng không có cơm ăn. Chuẩn bị, chạy".
Giong nói trong trẻo nghiêm khắc vừa hạ xuống, đội ngũ đứng phía trước trong nháy mắt liền tản ra. Lâm Bảo Nhi buông tay Trương Mẫn, chạt bạt mạng lên trước.
"Bảo Nhi, thì ra bạn từng đi lính à? Sao lại…. Sao lại lợi hại như vậy?" Trương Mẫn mới chạy vài bước đã thở hồng hộc.
Cô rất khâm phục Lâm Bảo Nhi, bọn họ là học viên cùng kỳ, cùng bước vào trụ sở quân sự bí mật này. Nhưng biểu hiện của Lâm Bảo Nhi lại hoàn toàn không giống một tân binh.
"Vì mình có một thầy giáo giỏi" Lâm Bảo Nhi cười ha ha, đáp mà không hỏi nói.
"Chính là anh Diệp Thu bạn hô lên lúc tối nằm mơ à?"
"Hả? Mình từng hô sao?" Lâm Bảo Nhi giật mình hỏi
Xui xẻo rồi. Sao tật xấu mình thích nói mơ vẫn chưa bỏ được?
"Có, còn có chị Đường Đường gì đó….Dù sao mình cũng không nghe rõ lắm. Tối đó bạn còn khóc sụt sịt, mình ngồi bên giường, còn giúp mặt lau nước mắt mà". Trương Mẫn nhỏ tiếng nói, để tránh cuộc đối thoại của hai người bị huấn luyện viên giám sát phía sau nghe thấy.
"Sao bạn không nói sớm cho mình biết?" Mắt Lâm Bảo Nhi mở lớn tròn xoe, con ngươi giống như hạt châu thủy tinh màu đen.
"Mẹ mình nói……Người nói mê đều không thích người khác biết mình nói mê. Hơn nữa, mình đã biết bí mật của bạn…Sợ bạn sẽ trách mình". Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt, nói: "Uh, Mẫn mẫn, sau này nếu mình còn nói mê, bạn phải lập tức nói với mình, còn nữa, đừng truyền ra ngoài".
"ừ, mình biết".
"Lâm Bảo Nhi, em lại đang xì xào bàn tán nói chuyện gì? Có phải muốn tôi dùng kim khâu miệng em lại không?" Tiếng quát tháo của huấn luyện viên mặt lạnh phía sau truyền tới.
"Sao mỗi lần đều mắng mình?" Lâm Bảo Nhi ủy khuất lầm bầm. Cũng không phải mình mình nói chuyện, Trương Mẫn cũng nói nữa mà?
Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, an toàn mạng càng nhận được sự chú ý của nhà nước. Kế hoạch bồi dưỡng nhân tài đặc biệt 211 lần này chính là vì bồi dưỡng nhân tài an toàn mạng cho quốc gia, chuẩn bị cho cuộc đại chiến thegioitruyen.com sau này.
Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất đệ nhất, khoa học kỹ thuật cũng là lực chiến đấu đầu tiên. Nếu cuộc chiến thegioitruyen.com hoàn toàn thất bại, vậy thì trăm vạn đại quân thiếu khống chế và chỉ huy hệ thống thegioitruyen.com. Như một đám người mù tán loạn tứ phía, chỉ có thể bị lửa đạn của người khác oanh kích.
Một chiêu thua, liên tiếp thua. Đây là thảm trạng không cho phép thấy ở một nước lớn hiện đại hóa quân sự.
Đối với hiện trạng của Trung Quốc cùng thế tình trạng căng thẳng với Nhật Mỹ và Hải Nam.., kế hoạch bồi dưỡng nhân tài đặc biệt 211 do bộ an ninh quốc gia đề ra, rất nhanh liền được ủy ban quân sự thông qua, hơn nữa còn nhận lệnh lập tức thực thi.
Kế hoạch bồi dưỡng nhân tài lần này không hề giống người khác nghĩ sau khi tốt nghiệp được cắm vào các bộ ngành quân sự khác, mà là thuộc cấp dưới của bộ an ninh quốc gia, lập nên một ngành tinh anh đề phòng và công kích thegioitruyen.com đặc biệt. Mà ngành này sẽ tiếp quản hệ thống thegioitruyen.com quốc gia và gánh vác trọng trách chống lại kẻ thù bên ngoài xâm nhập. Quyền lực của nó cũng siêu việt như một số ngành thực quyền như ngành an ninh quốc gia, ngành đặc thù.
Ở đâu cũng có thegioitruyen.com, quyền lực của ngành này cũng không ở đâu không có.
Lâm gia nhạy cảm nhận thấy lợi ích trong đó. Không hề do dự gửi Lâm Bảo Nhi được gia tộc sủng ái nhất vào trong kế hoạch bồi dưỡng nhân tài này.
Đó cũng là nguyên nhân Lâm Bảo Nhi rời khỏi Yến Kinh nhanh như vậy.
Lâm Bảo Nhi kéo Trương Mẫn như kéo chó chết về, vẫn là ba người cuối cùng.
Trương Mẫn quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, vẻ mặt còn áy náy xin lỗi Lâm Bảo Nhi: "….Bảo Nhi,….từng nói…..đừng lo….cho mình. Lần này mình lại hại…bạn rồi".
"Không sao, không ăn cơm thì không ăn cơm" Lâm Bảo Nhi nhìn bốn phía xảo quyệt, nhỏ tiếng nói: "Trong túi mình còn có hai cái chân giò hun khói, trở về chúng ta mỗi người một cái"
Mắt Trương Mẫn lập tức sáng lên, bảo người mập không ăn cơm, so với đâm cô hai dao còn khó chịu hơn.
Thể lực Lâm Bảo Nhi tốt hơn rất nhiều so với Trương Mẫn, lúc đầu mặc dù Diệp Thu vẫn chưa kịp dạy cô kỹ xảo thực chiến, nhưng lại dạy cô một số kỹ xảo nhỏ cưỡi ngựa và hô hấp hít vào thở ra. Những điều này rất đơn giản, nhưng vô cùng hữu dụng.
Lâm gia vốn còn có chút lo lắng Lâm Bảo Nhi có thể thích ứng với môi trường huấn luyện không, từ số liệu báo cáo của cấp dưới. Cô khá là xuất sắc trong đám nam nữ bình thường chỉ biết ngồi trước máy tính. Như thế bọn họ có thể yên tâm rồi, sau này lúc cạnh tranh chức trưởng quản của ngành đặc biệt này cũng có lợi thế hơn một chút.
Hơn nữa, cô lại biết giúp đỡ người khác, Bảo Nhi, lớn thật rồi.
Ba người sau cùng không được ăn cơm, Lâm Bảo Nhi và Trương Mẫn về phòng ngủ, sau khi đóng chặt cửa, Lâm Bảo Nhi lấy ra một túi bán lẻ trong ba lô, bên trong có chân giò hun khói, có cánh gà, còn có móng heo… Hai cô gái chạy đường xa như vậy, sớm đã đói tới mắt bốc lên lục quang, hai người nhìn nhau một cái, lập tức không khách sáo cắn từng miếng lớn.
"Bảo Nhi, bạn tìm đâu ra những thứ này thế?" Trương Mẫn vừa gặm móng heo, vừa hỏi.
"Hì hì, bí mật" Lâm Bảo Như cười tiếu nói. Thân là con gái của Lâm gia, trong hệ thống quân đội, luôn có thể làm một số chuyện người khác không thể làm được.
Sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, hai người lại chạy tới một tòa nhà nhỏ. Đó mới chính là nơi các cô học kiến thức thegioitruyen.com thật sự.
Bọn họ sử dụng đều là hệ thống thao tác IT trong nước tự nghiên cứu, kỹ thuật khá là tiên tiến, ít nhất tính năng an toàn cũng có thể đảm bảo. Không có hệ thống quân sự của bất cứ quốc gia nào dám sử dụng hệ thống thao tác của nước khác nghiên cứu, đó chính là tự tìm đường chết.
Lâm Bảo Nhi vừa mở máy tính, trên bàn liền xuất hiện một đóa hoa hồng kiều diễm tuyệt đẹp.
Lâm Bảo Nhi quay đầu sang bên trái nhìn, một người con trai nho nhã yếu đeo kính đang cười nhìn tới.
Ngón tay Lâm Bảo Nhi đánh một hồi cành cạnh trên bàn phím, trên màn hình máy tính của cậu con trai kia liền xuất hiện một tấm hình quỷ hút máu khủng bố. Răng nanh nhọn hoắt đang đọng lại những giọt máu đỏ tươi, nhưng giọt máu đó như thật tụ tập lại trên bàn, máu chảy thành sông tới mặt bàn hắn.
Cậu bé nhìn thấy hình đó, vẻ mặt trắng bệch càng thêm tái nhợt.
Tay chân luống cuống đánh trên bàn phím, muốn tắt hình đó đi, nhưng thế nào cũng không xóa được.
Lâm Bảo Nhi cười khanh khách, làm động tác cắt cổ với hắn.
"Tên họ Yến kia, dám trêu chọc ta, ta thật sự có thể giết chết ngươi đó". Lâm Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
"Lâm Bảo Nhi, em lại đang làm gì thế? Bây giờ là thời gian lên lớp, hãy tôn trọng thành quả lao động của giáo viên" Giáo sư già đập bàn quát lên.
Lại Tiểu Phong sau hai ngày được tìm ra, điều này khiến lúc Trương Thắng gọi điện cho Diệp Thu báo cáo rùng mình. Sợ ông chủ tức giận, mặc dù từ trước tới nay hắn chưa từng thấy lúc hắn phát điên sẽ thế nào?
Sau khi xác định thân phận của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hắn lại lệnh người điều tra tất cả tư liệu có liên quan tới Lại Tiểu Phong. Sau khi nghe nói hắn và người tên Ngô Đại Bảo quan hệ thân thiết, Trương Thắng liền toàn lực tìm tung tích của Ngô Đại Bảo. Nhưng Ngô Đại Bảo cũng biến mất như hư không. Lệnh cho người trông chỗ hắn ở hai ngày, mới bắt được hắn.
Cũng may Diệp Thu không nói gì, sau khi hỏi rõ địa chỉ, liền đích thân chạy tới. Vì chuyện này liên quan tới an nguy của Nhiễm Đông Dạ, cho nên hắn vô cùng quan tâm.
Một căn phòng bỏ đi, âm u tối tăm, bên trong còn có mùi máu tươi tinh thối. Xem ra đầy là cứ điểm bí mật Trương Triển dùng để thẩm vấn.
Diệp Thu vừa đi vào, Trương Thắng liền tươi cười ra đón, cung kính báo cáo: "Người này là phế vật, còn chưa đánh mấy đấm, hắn đã thú nhận rồi".
"Ồ, là ai?" Bước chân Diệp Thu chậm lại, hỏi.
"Một ngôi sao nhỏ của TV An Vũ. Tôi đã cho người tới mời hắn rồi".