Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 326: Liên tục thăng sáu cấp



Trương Triển cảm giác mình diễn kịch rất tốt, vô cùng đau đớn nói: "Để giữ gìn sự nghiêm minh cùng tính cho hệ thống bảo vệ của Đường thị chúng ta, đối với những con sâu làm rầu nồi canh kia phải kiên quyết trục xuất ra khỏi đây. Khúc đội trưởng, anh là người đưa tới, thì anh cách trách nhiệm đuổi ra khỏi cửa".

Trong lòng Khúc Ý cảm thấy vui sướng, nhưng mà nội tâm đối với thân thủ của Diệp Thu cũng có phần sợ hãi, cũng không dám đắc tội quá đáng. Người thô kệch giỏi võ, nếu chọc giận hắn, hắn mà động thủ với mình, cũng khó mà cam đoan là mình sẽ không ăn phải quả đắng.

Liền khúm núm nói: " Vâng. Tôi đã hiểu ý tứ của Trương chủ nhiệm".

Làm như vậy thì có thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của Trương Triển, mặc dù Diệp Thu thật sự động nộ thì cũng sẽ không động thủ với kẻ vô tội như hắn?

Lúc này Diệp Thu mới biết kẻ răn dạy mình nửa ngày trời có họ Trương, liền vừa cười vừa nói: "Ý của Trương chủ nhiệm là muốn xử lý ta như thế nào?'

"Đương nhiên là cho ngươi cút đi thật xa". Vẻ mặt Trương Triển kiêu ngạo mà nói. Thân là chủ nhiệm Bộ an ninh quyền lực này đương nhiên hắn phải có.

Hệ thống bảo vệ của Đường thị có hai tiểu đội, tiểu đột một phụ trách sự an toàn của chủ tịch, mặc dù trên danh nghĩ là chịu sự quản lý của Bộ an ninh, nhưng mà cũng không đến lượt Bộ an ninh quản lý, trước kia là do Uông Bá trực tiếp lãnh đạo, giờ đây Uông Bá trọng thương nằm viện, đội một tạm thời do đội trưởng Hạng Phi phụ trách.

Thành viên của đội một tuyển dụng cực kỳ nghiêm khắc, bởi vì Đường thị có tính chất là xí nghiệp công nghiệp quân sự, bảo vệ chủ tịch phần lớn là do quân nhân phụ trách. Bình thường không ra thông báo tuyển dụng ở bên ngoài, lần này Đường thị thông báo tuyển dụng bảo tiêu, cũng chỉ dừng lại ở đội hai mà thôi.

Công tác của của đội hai có phạm vi rất rộng. Bảo vệ an toàn, phòng cháy, canh giữ và xử lý khi xảy ra chuyện, giữ gìn cao ốc Đường thị, tuần tra, kiểm tra nhân viên khả nghi, giám sát... Vân vân, phụ trách một khu vực rộng lớn, quyền lực của Bộ an ninh là rất lớn.

Bình thường Trương Triển ở Bộ an ninh rất ngang ngược, nhưng bảo tiêu mà hắn cảm thấy chướng mắt hoặc là cùng hắn có chút mâu thuẫn thì đều nghĩ biện pháp để đuổi đi. Ngày hôm qua tuyển dụng nhân viên, hắn ra ngoài thâm mật với một tiểu người mẫu, cả ngày không có về. Sáng sớm hôm nay liền chạy tới để lập uy, không ngờ lại xuất hiện tên Diệp Thu cứng đầu này.

Trong lòng của hắn lại càng cảm thấy cảm kích Diệp Thu. Bởi vì Diệp Thu một cái cớ để thể hiện uy quyền.

Đương nhiên. Có đôi khi, không có cớ hắn cũng có thể phất gió thành bão, lãnh đạo nói ngươi sai tức là ngươi sai, cho dù không sai thì cũng là sai.

"Tôi cảm thấy phương pháp xử lý như vậy có chút không thỏa đáng". Diệp Thu nhìn Trương Triển rồi nói: "Ngày đầu tiên tôi đi làm trễ, đây là sai lầm của tôi, tôi nguyện vì sai lầm này mà chịu phạt, nhưng mà chỉ vì nguyên nhân đó mà đuổi người hay sao?"

"Ngày hôm qua, tôi đã được tuyển dụng. Không chỉ có cùng Khúc đội trưởng...." Diệp Thu qua lão Lữ hôm qua đã đánh cùng hắn, sau đó nói tiếp: "Còn có hắn, Lữ đội phó đạt được thỏa thuận làm việc trên miệng. Hơn nữa, tôi cũng đã ký vào hợp đồng vào nghề , tuy chưa có chính thức ký tên vào hợp đồng lao động. Nhưng chúng tôi cũng đã hoàn thành bước đầu mục đích hợp tác".

"Cái này hẳn có thể làm bằng chứng đó? Nếu anh muốn sa thải tôi. Thì ít nhất cũng phải đưa ra một lý do khiến người ta có thể chấp nhận được. Hơn nữa, phải đền bù tổn thất cho tôi".

Diệp Thu cũng chưa phát hiện ra rằng mình so với vô lại thì chỉ hơn chứ không hề kém.

Trương Triển không ngờ Diệp Thu lại đưa ra một lý do như vậy, bình thường Đường thị tuyển người thì hầu hết đầu là quân nhân xuất ngũ, những người này thân thể mạnh mẽ, nhưng mà ở phương diện ăn nói thì quả thật là không có thiên phú. Hơn nữa nếu như Trương Triển dùng thương hiệu Đường thị để dọa người, thì dù cho bọn họ có điều gì bất mãn, thì cũng chỉ có thể chôn dấu ủy khuất ở trong lòng.

Diệp Thu có hành động như vậy, tất niên là khác với người khác.

Chỉ có điều, biểu hiện của Diệp Thu lại càng làm Trương Triển tức giận. Trương Triển liên tục cười gằn, chỉ vào Diệp Thu mà nói: "Tiểu tử, ngươi tên là Diệp Thu phải không? Hôm nay ta nói thẳng cho người biết, sở dĩ ta muốn người cút đi không phải bởi vì nguyên nhân ngươi đến muộn, là vì ta nhìn ngươi lại thấy khó chịu. Thế nào? Nghe rõ chưa?"

Trương Triển chỉ vào hai hàng bảo tiêu vừa mới được tuyển dụng đang đứng ở trước mặt hắn, lạnh giọng nói: "Đồng thời ta cũng đề tỉnh với các ngươi một câu, nếu như các ngươi làm cho ta khó chịu thì hậu quả cũng giống như hắn. Cút ra khỏi Đường thị cho ta".

Những người mới tới kia phần lớn đều là quân nhân xuất ngũ . Trong lòng tất nhiên là đều có nhiệt huyết, nhưng mà trong xã hội khắp nơi đều gặp khó khăn, rồi cũng dần phai mờ đi. Nghe thấy lời đe dọa của Trương Triển, tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ, sắc mặt khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nén một bụng đầy lửa giận, tiếp chấp nhận sự thật 'người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu'.

Diệp Thu không ngờ Trương Triển lại kiêu ngạo như vậy, mà cũng không ngờ trong Đường thị lại tồn tại một kẻ như vậy.

Với khí độ làm người và tác phong độc đoán của hắn thì người có bản lĩnh chân chính, ai có thể chịu nổi tính tình của hắn? Chỉ cần là người có chút ít mâu thuẫn cùng hắn, chẳng lẽ đều bị hắn đuổi đi hay sao?

Có một người lãnh đạo như vậy, lực lượng bảo vệ phía dưới làm sao có thể mạnh mẽ được cơ chứ? Diệp Thu có phần vì Đường thị mà lo lắng. Lúc này, một lực lượng bảo vệ có trình độ vững vàng đối với Đường thị, hay nói đúng hơn là đối với Đường Quả là rất cần thiết.

"Thật xin lỗi. Lý do trục xuất như vậy tôi không chấp nhận. Tôi muốn khiếu nại lên thượng cấp của anh". Diệp Thu lạnh lùng nói, với tình huống như vậy , hắng càng thêm cương quyết là phải ở lại.

"Khiếu nại?" Trương Triển hừ lạnh nói: "Ta chính là phó chủ nhiệm của bộ an ninh. Ngươi có thể khiếu nại với ta, nhưng ta không để ý tới".

"Tôi muốn khiếu nại với chủ tịch". Diệp Thu nói. Trong nội tâm hắn do dự, không biết có nên kể tình huống phát sinh ở đây cho Đường Quả hay không, để cho nàng chú ý tới vấn đề này một chút.

"Chủ tịch?" Trương Triển sửng sốt một chút, sau đó liền cười lên ha hả". Diệp Thu, đầu của ngươi có phải là vừa bị chấn vào cánh cửa? Ngươi có biết chủ tịch của Đường thị là ai không? Thị trưởng Yến Kinh muốn gặp nàng còn phải gọi điện thoại với thư ký của nàng để hẹn trước. Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Trương Triển trêu chọc, dùng ánh mắt chế diễu nhìn Diệp Thu. Vừa cười vừa nói: "Đi đi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể gặp được chủ tịch, ta không những giữ ngươi lại, ta còn sẽ quỳ xuống rót trà xin lỗi ngươi rồi gọi ngươi là đại ca".

Diệp Thu lắc đầu, nói: "Ta không muốn nhận loại người như ngươi làm tiểu đệ".

Sắc mặt Trương Triển trở nên âm lệ, nói với Khúc Ý: "Khúc đội trưởng, đuổi người. Nếu như trong ba phút ta còn trông thấy hắn ở trước mặt, thì ngươi cùng hắn sẽ phải cùng cút khỏi nơi đây".

Khúc Ý liên tục gật đầu, chạy tới trước mặt Diệp Thu , khó xử nói: "Diệp Thu, anh xem tình huống như vậy.... anh nên đi khỏi đây thôi".

Nghe như vậy, lông mày Diệp Thu nhăn tít lại, trong nội tâm Khúc Ý cảm thấy hoảng hốt, vội vàng cất lời giải thích: "Anh cũng thấy đấy, tôi cũng là do mệnh lệnh của cấp trên truyền xuống. Nếu như anh không đi thì tôi cũng gặp xui xẻo. Diệp Thu, làm ơn làm phước, đừng làm tôi khó xử".

"Hắn bảo anh đi chết thì anh có đi không?" Diệp Thu cười gằn, nhìn về phía Khúc Ý. Trương Triển có cái tật xấu tự cao tự đại như vậy, một đội trưởng như hắn vậy mà không có một chút trách nhiệm ?

"Anh..." Khúc Ý thiếu chút nữa bị lời nói của Diệp Thu làm cho nghẹn chết, trong lòng có phần tức giận, nói: "Diệp Thu. Nếu anh không đi, thì tôi sẽ đuổi anh đi".

"Cứ thử xem". Diệp Thu không thèm để ý tới, nhún vai trả lời.

Cấp trên không biết tình huống bên trong, hắn cũng không sợ làm cho sự tình trở nên ầm ĩ, đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng. Lực lượng bảo an của Đường thị muốn trở nên mạnh mẽ thì phải trục xuất những người này đi.

"Con mẹ nó, bắt hắn tống ra bên ngoài cho ta". Trương Triển tức giận, phất tay quát lên.

Lôi Vũ trước kia là thư ký của chủ tịch Đường Bố Y, khi Đường Bố Y đột nhiên phát bệnh rời khỏi Đường thị, sau khi Đường đại tiểu thư Đường Quả tiếp nhận Đường thị, nàng từ chức vụ thư ký chuyển sang đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho chủ tịch Đường Quả.

Ở Đường thị, mỗi ngày thì đều bắt đầu làm việc từ lúc chín giờ sáng, nhưng Lôi Vũ vẫn còn giữ thói quen trước kia, khi mà vẫn còn là thư ký cho Đường Bố Y, mỗi ngày đều đến Đường thị sớm hơn một giờ. Nhân tiện giúp Đường Quả dọn vệ sinh cho phòng làm việc. Mặt khác, nàng có thể sớm sắp xếp lại những văn kiện mà chủ tịch phải xử lý trong ngày hôm nay, khi chủ tịch đến đây có thể ngay lập tức báo cáo với nàng.

Sau khi Lôi Vũ đem chiếc Chevrolet của mình vào bãi đỗ khi, liền mang theo túi xách muốn vào thang máy đi lên lầu, lúc này bỗng nghe thấy ở cửa ra vào Bộ an ninh truyền đến những âm thanh tranh chấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Là trợ lý của Đường Quả thì cũng cần chú ý tới những sự vụ lớn hay nhỏ của tập đoàn. Bộ an ninh rất khác với các ngành khác, ở phương diện tạo thành hiệu quả kinh tế thì ngành này không thể so sánh với các ngành khác. Nhưng nó có thể dảm bảo an toàn cho cả tòa cao ốc Đường thị, và xử lý các hạng mục công việc liên quan tới điện và nước .

Lôi Vũ không có vội vàng đi lên thang máy, mà tiến về phía bộ an ninh. Trông thấy một đám người xúm lại cùng một chỗ. Hình như là có người đánh nhau, liền vội vàng tiến về phía đó.

"Có chuyện gì vậy?" Lôi Vũ quát lên.

Vô luận chuyện này trách nhiệm thuộc về ai, trong Đường thị xuất hiện ẩu đả, nếu như bị khách hàng trông thấy, thì sẽ có ảnh hưởng rất không tốt. Đặc biệt là lúc này đang Đường thị đang ở trong thời kỳ rất mẫn cảm. Sự an toàn trong Đường thị càng phải vững vàng và hài hòa. Trương Triển đang muốn sai người đuổi Diệp Thu ra bên ngoài, nghe thấy tiếng khiển trách của một nữ nhân. Liền quay mặt lại, lập tức thấy một người mặc đồng phục màu trắng, tóc uốn xoăn. Trên chiếc cổ thon dài có quấn một chiếc khăn lụa mà tím rất đẹp, đang đi tới.

Nàng tới đây làm gì?

Trong lòng Trương Triển cảm thấy khó chịu, nhưng mà trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười, tiến lên nói: "Lôi thư ký, a! Không phải! Có lẽ nên gọi là Lôi đại trợ lý. Cô tới đây làm gì? Mỗi ngày đều tới sớm như vậy, công ty hẳn là nên trao tặng cô một tấm huy chương về sự chăm chỉ".

Đối với những chuyện xấu mà Trương Triển làm ra thì Lôi Vũ cũng có nghe được chút ít, nhưng mà đều là từ miệng người ngoài mà nghe được, lời đồn đãi chưa chắc đã đúng sự thật. Hơn nữa, bên ngoài người này lại rất biết thu liễm, có giao hảo với tất cả các ngành. Đằng sau lại có một vị thượng cấp quan trọng làm chỗ dựa, nàng cũng không có ý gây khó dễ cho hắn...

Hơn nữa, nàng chỉ là một thư ký, làm gì có quyền quản tới chuyện tình của hệ thống bảo an?

Trương Triển cùng nàng chào hỏi, nàng cũng muốn đắc tội với hắn, cho nên khiêm tốn nói: "Huy chương thì không dám nhận, có nhiều người còn chăm chỉ hơn tôi. Nhà của tôi cách công ty không xa cho nên mới đến sớm một chút. Trương chủ nhiệm, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Lôi Vũ chỉ vào những nhân viên bảo an đang xúm lại thành một vòng tròn, mở miệng hỏi. Nàng tuy không lùn, nhưng những người bảo tiêu kia ai cũng rất cao lớn, nàng không phát hiện ra Diệp Thu ở trong đám người.

"Ha ha. không có việc gì đâu. Người này tới đây trộm xe, bị chúng tôi bắt được đang chuẩn bị bắt tới đồn cảnh sát". Trương Triển cười ha hả cất lời.

"Trộm xe?" Lôi Vũ nghi hoặc nhìn vào trong đám người, chợt phát hiện ra một khuôn mặt rất quen thuộc.

Là hắn?

Lôi Vũ vô cùng ngạc nhiên, tại sao hắn lại ở chỗ này? Xảy ra mâu thuẫn gì cùng Trương Triển sao? Tại sao lại bị người ta gán cho cái tội trộm xe?

Lôi Vũ nhận ra Diệp Thu, hơn nữa bọn họ cũng đã giao thiệp không ít lần. Lần đầu tiên Diệp Thu tới Đường thị, bị bảo vệ ngăn ngoài cửa không cho vào, sau đó thì lão chủ tịch Đường Bố Y đích thân dặn dò nàng, khi hắn đến phải nghênh tiếp.

Về sau, mỗi lần Diệp Thu tìm chủ tịch Đường thì phần lớn đều do Lôi Vũ tiếp đãi. Có đôi khi, thậm chí là đại quản gia Uông Bá của chủ tịch Đường đích thân ra tiếp đón.

Hắn hẳn phải là bằng hữu của Đường đổng mới đúng, tại sao lại tới nơi này trộm xe nhỉ?

Nếu là như vậy, Lôi Vũ sẽ không thể để mặc kệ được. Nàng đi tới bên ngoài đám người, một lần nữa xác định lại nam nhân kia có phải là Diệp Thu mà mình đã nhiều lần tiếp đãi hay không, lúc này mới mở miệng nói: "Trương chủ nhiệm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Giữa ban ngày ban mặt, sao lại có người đến trộm xe?"

Trương Triển nhíu mày. Hắn nghe ra trong giọng điệu của Lôi Vũ cho thấy đang muốn bênh vực cho Diệp Thu.

Chẳng lẽ tiểu tử này trời sinh ra đã là một 'tiểu bạch kiểm'? Tại sao vị mỹ nhân Lôi thư ký luôn luôn lạnh lùng này vừa thấy mặt đã muốn giúp đỡ hắn?

Mặc dù Trương Triển có chút không tình nguyện, nhưng cũng không thể không trả lời câu hỏi của Lôi Vũ. Thân phận của nàng bây giờ đã khác hẳn, không còn là thư ký chuyên trách trước kia nữa , mà là trợ lý chủ tịch. Nói cách khác, là trợ thủ của chủ tịch, mọi việc lớn hay nhỏ của tập đoàn thì đều có quyền nhúng tay vào.

"Lôi trợ lý, là như thế này. Đồng sự của chúng tôi nhìn thấy tiểu tử này lén lén lút lút đi lại tại bãi đỗ xe, liền tiến tới hỏi. Không ngờ hắn vừa trông thấy có người đi tới liền bỏ chạy, như vậy không phải là muốn trộm xe hay sao? Vừa rồi đem bắt hắn lại, đang chuẩn bị đưa tới cục cảnh sát".

Trương Triển cố ý đưa tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, hô lên: "Ô kìa. Đã 8 h 30 phút rồi. Lôi trợ lý, cô bận rộn thì cứ đi đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Không phiền cô hao tâm tổn trí. Nếu như cô lo lắng, thì sau đó tôi sẽ giao bản báo cáo cho cô".

"Trương chủ nhiệm, ta rõ ràng là bảo tiêu mới được Đường thị tuyển dụng, sao lại trở thành kẻ cướp ăn trộm xe? Bản lĩnh trả thủ của ngươi thật là lợi hại, bản lĩnh nói dối cũng không hề thua kém". Hai tay Diệp Thu khoanh trước ngực, thờ ơ xem Trương Triển diễn kịch.

Hắn cũng nhận ra Lôi Vũ, tuy không biết Lôi Vũ giờ đây có thân phận gì, nhưng mà với sự cung kính của Trương Triển đối với nàng, thì có thể đoán được rằng cấp bậc của nàng hiện giờ không hề thấp. Hơn nữa, đây là người mà Đường Bố Y vốn rất tin tưởng. Giờ đây Đường Quả lên nắm quyền, hẳn là sẽ trọng dụng.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trương chủ nhiệm, điều này liên quan tới hình tượng của Đường thị chúng ta, anh không nên lừa gạt tôi..." Sắc mặt Lôi Vũ trở nên nghiêm nghị, nói.

Trong lòng nang sớm đã hạ quyết tâm, vô luận như thế nào thì cũng đứng về phía Diệp Thu. Nếu như có thể cấp cho Diệp Thu một cái nhân tình, đó là điều không gì hay bằng.

"Lôi trợ lý, cô không thể tin vào lời nói một phía của hắn! Không tin thì cô có thể hỏi Khúc đội trưởng cùng Lữ đội phó? Còn có những đồng sự này nữa, họ cũng có thể làm chứng đó!". Vẻ mặt Trương Triển âm trầm mà quét một vòng. Sắc mặt không cất lời nói với Lôi Vũ.

Tuy cố kỵ thân phận của Lôi Vũ, nhưng mà nàng lại nhúng tay vào công việc của Bộ an ninh, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

"Khúc đội trưởng, Lữ đội phó, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Các anh phải thành thật trả lời, nếu như không thành thật, cấp trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm". Lời nói của Lôi Vũ mang tính uy hiếp, khiến cho Khúc Ý cảm thấy kinh ngạc, lại cực kỳ phiền muộn.

Theo nguyên tắc mà nói, tiểu tử này là lần đầu tiên gặp mặt Lôi trợ lý. Tại sao Lôi trợ lý phải bênh vực hắn như vậy?

Nếu như tiểu tử này có chỗ dựa ở cấp trên, thì chức đội trưởng của mình chỉ sợ phải chắp hai tay dâng lên cho người ta. Nhưng nếu như tiểu tử này quen biết với trợ lý chủ tịch thì chỉ cần nói một câu chẳng phải là sẽ được vào sao? Tại sao còn phải tới đây để tham gia tuyển dụng, lại còn thiếu chút nữa bị bọn họ đuổi đi?

Tâm tư xoay chuyển, Khúc Ý không biết phải trả lời sao cho tốt.

"Khúc đội trưởng, còn không nhanh đem tình huống báo cáo với Lôi trợ lý? Trương Triển cất giọng âm trầm.

Khúc Ý do dự một phen, nhớ tới chỗ dựa sau lưng Trương Triển, trong lòng liền có quyết định, hắn trả lời: "Đúng vậy, tình huống của sự việc quả thật giống như lời của Trương chủ nhiệm. Hành vi hẳn hắn rất khả nghi, bị nhân viên tuần tra của chúng tôi phát hiện. Sau đó bị chúng tôi vây lại ở chỗ này".

Lôi Vũ là nữ nhân, tâm tư tất nhiên là rất tinh tế, vừa rồi quan sát vẻ mặt lo nghĩ của Khúc Ý, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, liền xoay người hỏi Lữ Bưu: "Lữ đội phó, tình huống đúng là như vậy sao?"

Lữ Bưu tính tình rất thẳng thắn, tuy không dám đắc tội với Trương Triển, nhưng lại không muốn nói lời trái với lương tâm, cho nên vẫn trầm mặc không lên tiếng.

Trong lòng Trương Triển cảm thấy buồn bực, nội tâm thì nghĩ 'để lúc nào đó sẽ thu thập thằng ngu này', nhưng hiện tại thì không thể gây áp lực cho hắn, bèn cất lời: "Lữ đội phó, làm sao vậy? Đem tình hình thật sự nói cho Lôi trợ lý đi chứ".

Con mắt Lữ Bưu trừng lên như chuông đồng, thở hổn hển, gân cổ lên nói: "Diệp Thu là tới đây để để nhận việc làm, hôm nay đến muộn, Trương chủ nhiệm nhìn hắn không vừa mắt, muốn đuổi hắn đi. Chuyện xảy ra vốn là như vậy. Mẹ kiếp, lão tử thật là chịu không nổi. Cái chức phó đội trưởng này không cần nữa cũng được".

Sắc mặt Trương Triển trở nên xám ngoét như có thể vặn ra nước, nhìn chằm chằm Lữ Bưu với anh mắt hung ác, cười gằn nói: "Lữ đội phó, tuy trong quá trình chúng ta làm việc có chút xích mích. Anh cũng không nên nói oan cho tôi như vậy chứ?"

"Đúng vậy, lão Lữ. Công là công, tư là tư, chúng ta nên phân biệt rõ ràng. Không thể nói lung tung". Khúc Ý khẽ kéo cánh tay của Lữ Bưu, nói.

"Ta hiểu rất rõ. Là các ngươi công tư không phân minh thì có". Lữ Bưu cất lời.

Lôi Vũ đẩy những bảo tiêu xung vây quanh Diệp Thu, đi tới trước mặt Diệp Thu, hỏi: "Anh tới đây là để làm bảo tiêu?"

"Đúng vậy". Diệp Thu gật đầu.

"Đã được chấp thuận?"

"Đúng vậy. Là Khúc đội trưởng cùng Lữu đội trưởng bảo tôi sáng nay đúng tám giờ có mặt tại đây". Diệp Thu lấy từ trong ví ra các loại giấy tờ xác nhận có liên quan. Nói tiếp: "Giấy chứng nhận tôi đều mang tới đây".

Lôi Vũ nhận lấy kiểm tra một lần rồi nói: "Trương chủ nhiệm, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, Bộ an ninh các anh nhanh chóng soạn thảo một văn bản báo cáo lên. Tôi sẽ trình chuyện này lên cấp trên".

Lôi Vũ lại xoay người nhìn Diệp Thu, nói: "Anh trước tiên cứ lưu lại đây, chờ đợi sự tình xử lý xong xuôi. Nếu như anh không có tội thì Đường thị chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho anh. Đội trưởng, anh cũng không phải rời đi. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chuyện này. Nếu như tình huống quả thật như lời anh nói. Anh càng không nên rời đi. Không phải thế sao?"

Từ khi Đường Quả khống chế Đường thị, là nhận vật được giới truyền thông điên cuồng tìm hiểu. Mới hai mươi tuổi đã không chế một tập đoàn có tài phú lớn hơn một trăm ức, đây là điều lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử của Hoa Hạ quốc. Thời gian gần đây trên các trang tin tức, báo chí đều dùng ảnh của màng để làm mặt bìa. Cửa ra vào của Đường thị ngày ngày đều có phóng viên 'túc trực', chỉ cần có thể có được bức hình của nàng, thì đã có thể bán được với giá tiền rất cao".

Bây giờ nàng là đứa con cưng trong giới tài chính và kinh tế, là minh tinh trong giới thương nhân.

Được ngàn vạn người quan tâm cũng không phải là chuyện tốt. Giờ đây, Đường Quả cảm thấy thời gian mỗi ngày là không đủ dùng, công văn xử lý không hết, không có thời gian mở hội nghị, không được đi xa gặp người khác, còn có... không thể chơi trò chơi nữa. Không thể mặc những bộ quần áo nhẹ nhàng mà mình thích, mỗi lúc trời tối lại bị mất ngủ.

Tuy trên mặt được có đồ trang sức che đi đôi mắt thâm quầng của nàng, nhưng tinh thần Đường Quả cũng có phần ủ rũ, mặc dù cố gắng giữ gìn hình tượng, không để cho mình ngủ gà ngủ gật, nhưng sự mệt mỏi trên khuôn mặt thì không thể che dấu được.

Sau khi Đường Quả thông qua thang máy chuyên dụng để tiến vào phòng làm việc của mình, thì thư ký Mary đưa tới cho nàng một cốc cà phê đậm đặc. Giờ đây nàng đã có thói quen uống cà phê vào mỗi buổi sáng, bởi vì loại cà phê này có thể giúp nàng có tinh thần duy trì công việc cho cả ngày.

Lôi Vũ ôm cặp văn kiện tiến đến, vẫn theo lệ cũ, nàng bắt đầu báo cáo lịch làm việc trong ngày hôm nay.

" Chín giờ mười lăm phút. Có một cuộc họp hội đồng quản trị".

"Chín giờ bốn mươi lăm phút, gặp mặt Lâm tổng của tập đoàn Hoàng Thành".

"Mười giờ rưỡi, chủ tịch Kim Hải Lợi của tập đoàn Kim Hải muốn tới bái phỏng. Lão chủ tịch cùng tập đoàn Kim Hải trước nay vẫn có quan hệ hợp tác rất tốt đẹp, có khả năng sau lần hội đàm này sẽ có hạng mục hợp tác".

"Mười một giờ, thì phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn của báo ' tin tức tài chính và kinh tế'."

Sau khi báo cáo xong tất cả mọi việc cần thiết, Lôi Vũ nhìn sắc mặt của Đường Quả sau đó cất lời: "Đường đổng, hôm nay tôi đã gặp Diệp tiên sinh".

"Diệp tiên sinh nào cơ?" Đường Quả bưng chén cà phê. Mờ màng hỏi thăm.

"Diệp Thu tiên sinh".

"Diệp Thu". Nghe thấy cái tên này. Đường Quả cảm thấy lòng mình như bị vật đó đâm mạnh vào tới mức muốn nhỏ máu.

"Gặp ở nơi nào?"

"Ở cửa ra vào của Bộ an ninh. Hắn tới Bộ an ninh để làm bảo tiêu".

Vẻ mặt Đường Quả trở nên vui mừng. Sau đó nước mắt nhỏ xuống từng giọt, từng giọt làm cho lớp trang điểm trên khuôn mặt bị trôi mất.

Nàng khóc không kiêng nể gì cả, hình tượng mấy ngày nay nàng cố giữ gìn đã ầm ầm sụp đổ. Không hề để ý rằng trước mặt mình còn có người khác, chỉ muốn khóc, nước mắt không tuôn rơi không cách nào dừng lại được.

Hắn tới đây.

Hắn không có vứt bỏ mình.

Lôi Vũ cũng trở nên mơ màng, nàng không nghĩ rằng vị chủ tịch trẻ tuổi này lại phản ứng như vậy. Lúc này nàng còn lo lắng rằng Diệp Thu chỉ quen biết chủ tịch Đường Bố Y, lúc này xem ra hắn hẳn là cũng quen biết chủ tịch Đường Quả.

Hơn nữa đừng trên lập trường nữ nhân mà quan sát, thì quan hệ của hai người còn tương đối mật thiết. Nội tâm Lôi Vũ vui mừng khôn xiết, xem ra mình đã lập đại công rồi.

Lôi Vũ cúi đầu xuống, con mắt cố gắng không nhìn vào bộ mặt của Đường Quả, làm bộ như không nhìn thấy nàng đang khóc.

Thật lâu sau đó, khi không còn nghe thấy âm thành nức nở của Đường Quả, Lôi Vũ mới tiếp tục báo cáo: "Nhưng mà, đã xảy ra một số chuyện không hay".

"Có chuyện gì không tốt?" Đường Quả vừa dùng khăn ướt lau nước mắt trên mặt. Mặc dù trong lòng cảm thấy xấu hổ vì đã khóc ròng rã trước mặt cấp dưới, nhưng nội tâm cũng rất vui mừng vì Diệp Thu không có bỏ rơi nàng. Thì ra là hắn không có hận mình.

Điều mình lo lắng nhất đã không có xảy ra, đương nhiên là phải dùng nước mắt 'tẩy lễ' một phen.

Lôi Vũ vừa đánh giá sắc mặt của Đường Quả, vừa kể lại toàn bộ sự tình sáng nay với Đường Quả.

Nghe Lôi Vũ báo cáo xong, khuôn mặt Đường Quả trở nên lạnh như băng,, tuy nàng cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng mà âm thanh cất lên vẫn tràn đầy sát khí: "Cái tên Trương Triển kia bỏ bê nhiệm vụ, lừa trên gạt dưới, đuổi hắn ra khỏi Đường thị cho tôi".

Trong lòng Lôi Vũ thở dài một hơi, chủ tịch đã đứng ra giải quyết việc này là tốt rồi. Nhưng mà, là một trợ thủ đúng quy cách, nàng không thể không báo cáo huyền cơ bên trong với chủ tịch.

"Đường đổng, tôi cảm thấy rằng, lúc này không thích hợp để đuổi Trương Triển ra khỏi Đường thị".

"Vì sao?" Đường Quả khôi phục lại sự tỉnh táo, nghi hoặc mà nhìn Lôi Vũ mở miệng hỏi. Nàng dám phản bác quyết định của mình, vậy bên trong hẳn là có nguyên nhân.

"Đường đổng mới đến, còn không biết sự việc ở bên trong. Dượng của Trương Triển chính là phó tổng giám đốc Vạn Minh Vân. Trong thời khắc nhạy cảm này, không thích hợp để Đường đổng cùng phó tổng giám đốc phát sinh mâu thuẫn. Nếu như để ảnh hưởng tới tình hình chung, như vậy sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Trương Triển chỉ là một kẻ không quan trọng, nếu Đường đổng muốn xử lý hắn thì tùy lúc đều có thể tóm được hắn. Chỉ cần ẩn nhẫn một thời gian ngắn nữa là được".

Đường Quả cũng hiểu rõ tình hình bây giờ của mình, phụ thân đột nhiên rời khỏi, đem một cơi ngơi lớn như vậy để cho mình quản lý. Làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận như vậy? Một thành viên quan trọng phía dưới rõ ràng là không muốn phục tùng một chủ tịch quá mức trẻ tuổi như nàng, quả thật là nàng còn rất nhiều việc phải giải quyết!

Đường Quả suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thẳng thắn mà nói, nếu như không xử lý Trương Triển, thì tôi không cam lòng".

Lôi Vũ cũng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là, chúng ta đưa Diệp Thu vào đội bảo tiêu số một? Tôi nghĩ, với năng lực của anh ta, nhất định sẽ làm tốt công việc bảo vệ an toàn cho Đường tổng".

Đường Quả có phần động tâm, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, rồi buồn bã nói: "Hay là thôi đi".

Lôi Vũ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là Đường Quả rất mong như vậy, mà lại không quyết định như thế. Nhưng mà thượng cấp không nói ra nguyên nhân tại sao thì nàng cũng không dám hỏi.

Lại tiếp tục nói: "Hay là vẫn để Diệp Thu lại đội hai? Nhưng chúng ta thăng chức vụ của anh ta lên, Trương Triển sẽ không có tư cách tìm Diệp Thu để gây phiền toái. Hơn nữa, sau này không cần chủ tịch ra tay, thì Trương Triển cũng làm sao có thể chiếm được tiện nghi của Diệp Thu cơ chứ?"

Đường Quả gật đầu, nói: "Ý kiến này rất hay. Để cho hắn làm chủ nhiệm Bộ an ninh là được".

Sắc mặt Lôi Vũ lập tức ngẩn ra, nói: "Chủ tịch, như vậy có phải là quá nhanh không? Vậy bộ trưởng của Bộ an ninh hiện tại thì làm sao bây giờ?"

"Không phải là bộ trưởng Bộ hậu cần sắp về hưu sao? Để cho bộ trưởng Bộ an ninh cũ tiếp nhận đi. Tôi quyết định rồi rồi, để cho Diệp Thu làm bộ trưởng Bộ an ninh". Đường Quả kiên quyết nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv