Ai hô cắt vậy? Không phải đạo diễn hô cắt sao?
Nhiễm Đông Dạ lộ vẻ mờ mịt nhìn sang, vừa rồi rõ ràng đã nhập vai, đó là một cảm giác thật kỳ diệu. Xem nhẹ sự tồn tại của người xung quanh, hai người tựa sát vào nhau, sau đó hôn môi. Tại sao lại bị người ta hô cắt chứ?
Diệp Thu cũng lộ vẻ xấu hổ mà đứng ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ba cô gái ở chung cư Xanh kia. Thính giác của hắn khác với người thường, tất nhiên là nghe được hô cắt là giọng nữ. Ngoại trừ Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, còn có thể là ai chứ?
Trầm Mặc Nùng cau mày, áo khoác dài màu xám bạc trên người không che dấu được nét tuyệt đại tao nhã của nàng. Chỉ đứng im lặng ở đó, đã hấp dẫn sự chú ý của vô số nam sinh. Những sinh viên này mặc dù chưa ra cửa trường, nhưng thẩm mỹ quan cơ bản vẫn có. Bình thường lúc xem phim Tấn Lôi đều là dùng từ mấu chốt là "nhân thê ngự nữ", tướng mạo, dáng vóc và khí chất của Trầm Mặc Nùng đều vượt xa những cô gái khiến bọn họ xuân tình bộc phát kia.
"Bảo Nhi. Không được làm loạn". Trầm Mặc Nùng trừng mắt nói Lâm Bảo Nhi. Cô bé này thật là coi trời bằng vung, chuyện gì cũng có thể làm được.
Đường Quả mặc dù cũng rất tức giận Diệp Thu và một cô gái khác hôn môi trước mặt mọi người, nhưng nàng vẫn còn nhẫn nại được. Lâm Bảo Nhi làm sao biết nhẫn nại là gì? Không thích thì liền phá, đây chính là quy tắc làm việc của nàng.
"Em nào có làm loạn chứ?" Lâm Bảo Nhi quệt mồm nói.
"Người ta quay phim, em sao lại hô dừng?" Trầm Mặc Nùng mặt lạnh lùng nói. Bảo Nhi này thật đúng là bị mình làm hư rồi, xem ra cần phải giáo dục lại một phen mới được.
"Sao em không được hô? Nếu tất cả mọi người thấy không vui, vì sao em không thể hô? Sắc mặt vừa rồi của chị Đường Đường khó coi như vậy có thể không hô sao, sắc mặt của chị cũng thế, chị cũng không nói chuyện, em liền thay các chị hô. Có gì không tốt chứ?" Lâm Bảo Nhi đúng lý hợp tình nói.
Đường Quả và Trầm Mặc Nùng lộ vẻ xấu hổ, hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh liền tự tách ra. Không ngờ cô bé này lại có tâm tư như thế. Bình thường thì trông rất tùy tiện, nhưng lại có thể phát hiện sắc mặt các nàng có gì không đúng.
Đường Quả đúng thật là rất tức giận, chỉ là biết rõ Diệp Thu quay phim với người ta nên vẫn cố nén không nói gì. Cá nhân Trầm Mặc Nùng tu dưỡng càng tốt hơn một chút, vốn cho là trên mặt mình sẽ bình thản như mây trôi nước chảy, người khác rất khó thấy được gì trên nét mặt nàng. Nhưng không ngờ câu nói đầu tiên của Lâm Bảo Nhi đã đâm trúng chỗ hiểm của hai người.
Cô bé ngốc nghếch này. Lời như thế mà cũng có thể nói ra sao?
Trầm Mặc Nùng nắm tay Lâm Bảo Nhi, nói: "Đi. Chúng ta về".
Nếu lại để Bảo Nhi tiếp tục nói, sợ là Trầm Mặc Nùng cũng không có mặt mũi xuất hiện trước mặt Diệp Thu nữa. Chính mình rõ ràng che dấu rất tốt, tại sao lại bị nàng phát hiện ra điều dị thường chứ?
Thấy bóng lưng ba người chật vật thoát đi, Diệp Thu đứng trong tuyết bay tán loạn trầm tư.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ giọng thở dài, nói: "Thật xin lỗi. Em không ngờ lại thành như vậy".
Diệp Thu nở nụ cười. Nụ cười tỏa nắng giống như muốn hòa tan của tuyết, nói: "Chuyện đó không liên quan gì tới em. Anh sẽ giải quyết. Em không cần nghĩ nhiều như vậy. Cứ yên tâm quay phim đi. Nhiều người chờ mong nhạc của em như vậy. Em phải thật cố gắng đó".
Tâm tình thay đổi, như thế nào cũng không tìm được cảm giác kỳ diệu lúc nãy.
An đạo diễn sốt ruột mà túm mấy cọng tóc còn sót trên ót gã không buông, nghĩ hết thảy các biện pháp, nhưng vẫn không thể trở lại cảm giác hôn vừa nãy.
Diễn cảnh hôn kia thành tiếc nuối của Diệp Thu và Đông Nhi, cũng thành tiếc nuối của vô số fan. Khi mấy năm sau Nhiễm Đông Dạ leo lên đỉnh âm nhạc thế giới, có người chứng kiến chuyện xảy ra hôm nay bất ngờ tung ra ngoài.
Khi nhận cuộc phỏng vấn của phóng viên tạp chí "Trang phụ nữ" có lượng phát hành lớn nhất Châu Á, phóng viên hỏi vấn đề này, câu trả lời của Nhiễm Đông Dạ là cảm ơn nụ hôn bị cưỡng chế cắt này. Bởi vì tiếc nuối, cho nên có thể khiến tôi có dư vị cả đời.
MV "Tình cờ gặp gỡ" kết thúc nhanh hơn dự trù rất nhiều. Tổng cộng quay ba ngày. Diệp Thu trong ba ngày này luôn hết sức chuyên tâm diễn cùng Nhiễm Đông Dạ, cô nàng này nếu đã giao ra nhiều như vậy, nếu mình có thể tìm được biện pháp hồi báo, nhất định sẽ dốc toàn lực.
Đợi sau khi kết thúc cảnh cuối, Diệp Thu không kịp cùng bọn Nhiễm Đông Dạ ăn mừng, kéo Trầm Mặc Nùng vội vàng bước lên hành trình tới Tô Hàng lần thứ ba của gã.
Cái lưới này thả lâu như vậy, bây giờ hẳn là lúc thu lại rồi.
Hắn sở dĩ mang Trầm Mặc Nùng theo là vì để che dấu tai mắt người khác. Đại tiểu thư Trầm gia nhớ mẹ, muốn về thăm có gì không đúng chứ?
Hắn không muốn lộ loại quan hệ hợp tác này của Hàn Ấu Lăng và mình ra, hoặc là nói, tạm thời không nên lộ ra lúc này. Sau này còn rất nhiều chuyện cần sự hợp tác một sáng một tối của hai người.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ là thời cơ thu lưới, cũng là thời cơ thu hoạch. Mặc dù Diệp Thu biết Hàn Ấu Lăng không dám độc chiếm phần kia của mình, nhưng để kẻ rất có thiên phú kinh doanh như Trầm Mặc Nùng tới đoạt địa bàn, có lẽ càng thích hợp hơn.
Quách gia rớt đài. Gia tộc lớn sụp đổ. Những gia tộc có chút thực lực khác tất phải biết tranh mua. Cha của Trầm Mặc Nùng là Trầm Nhi Hiền giữ thành còn tạm, nhưng nhuệ khí chưa đủ. Không thể nào được thứ tốt gì trên bữa tiệc thịnh soạn này. Trầm Mặc Nùng ở phương diện này lại có thể làm rất tốt.
"Vì sao đột nhiên phải về Tô Hàng thế?" Trầm Mặc Nùng nghiêng người nhìn Diệp Thu, con ngươi xinh đẹp giống như một cái đầm thu thủy. Nàng là lúc ở văn phòng bị Diệp Thu lôi đi, đồng phục làm việc trên người cũng chưa kịp thay. Thời tiết trở nên lạnh, nàng đã mang thêm một đôi tất đen trên đùi, giày cao gót đen, đồng phục hơn có chút cảm giác dụ dỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Càng chết người hơn là thân thể phát ra hương thơm thoang thoảng kia, khiến Diệp Thu cũng phải lén nuốt mấy ngụm nước miếng. Nhiều lần Diệp Thu thậm chí còn nghĩ đánh tay lái hướng ven đường, tìm chỗ vắng vẻ thể nghiệm xem mùi hương sau khi nàng vận động thân thể sẽ mê người tới trình độ nào.
Nhưng lý trí cuối cùng cũng đè dục vọng xuống, con người vẫn luôn không ngừng sống trong đấu tranh. Đấu với người khác, đấu với chính mình.
"Đã lâu cũng chưa về, mẹ của cô chắc rất nhớ cô". Diệp Thu cười nói. Nhưng lại lái xe rất nhanh.
Bông tuyết bay bay ngoài cửa kính, đọng trước kính xe một lúc mới biến mất. Từ trên đường cao tốc nhìn sang, đồng ruộng bao la không ngừng lui dần trong tầm mắt. Cây nhỏ và cỏ dại ven đường bị một tầng tuyết mỏng bao trùm, toàn thế giớ một màn trắng xóa.
Mặc dù không làm gì cả, chỉ dẫn con gái ra ngoài dạo chơi hít thở bầu không khí mới mẻ một chút cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi. Huống chi cô gái này lại quốc sắc thiên hương như thế.
Vương tẩy mở cửa ra, thấy Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu đứng ở cửa, sau khi hơi kinh ngạc thì mặt đầy vui sướng, gọi với vào buồng trong: "Lão gia, phu nhân, cô gia và tiểu thư về rồi".
Trong lòng Diệp Thu thầm vui, Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không sửa cách gọi của Vương tẩu. Loại chuyện này nếu càng để ý sẽ càng khiến người khác chú ý, sợ là hai người mình nói không có quan hệ bọn họ cũng sẽ không tin.
Mấy lần này về nhà, làm gì có lần nào không có Diệp Thu đi cùng chứ?
Trầm Nhi Hiền hiếm khi hôm không tới công ty, đi ra cùng vợ, thấy Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng cùng về, cũng đầy vui vẻ, nói: "Sao không gọi điện trước? Vừa rồi mẹ con còn đang nói, tuyết rơi ở Yến Kinh lớn quá, sợ các con không biết chiếu cố bản thân, muốn gọi điện nhắc các con mặc thêm quần áo. Ba nói các con không còn là con nít nữa, còn có thể không biết chiếu cố tốt cho mình sao? Mau vào, trong nhà có lò sưởi".
Mẹ Trầm Mặc Nùng cười không ngậm miệng được, mẹ vợ nhìn thấy con rể, càng nhìn càng yêu mến. Con gái và con rể cùng về thăm bọn họ, tất nhiên trong lòng cực kỳ vui vẻ. Hận không thể nhanh chóng giúp bọn chúng thành hôn, để bọn chúng sống ở Tô Hàng không đi nữa.
Trên bàn cơm, Diệp Thu bồi Trầm Nhi Hiền uống bình Nữ Nhi Hồng tự nhưỡng của người Tô Hàng, một vò rượu chôn ở trong đất mấy năm, đợi đến khi lấy ra chỉ còn hơn một nửa, nhưng hơn một nửa rượu này lại hương thơm nồng đậm, mùi rượu xộc vào mũi.
"Ba còn sợ các con về bây giờ nữa. Tô Hàng trong thời gian này loạn lắm. Quách gia và Hàn gia đấu đến chết đi sống lại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chuyện Quách gia dính tới hắc đạo nếu là người sáng suốt đều biết, nhưng ai dám truy cứu chứ?"
"Bây giờ hay rồi, Hàn gia nắm được cái đuôi của nó không tha. Đơn giản chỉ cần bức người vào chỗ chết. Dính tới hắc đạo, tội danh này vừa lớn vừa nhỏ. Có điều hai hổ đấu nhau, tất có một con bị thương. Cũng không biết ai sẽ đắc lợi. Tứ đại gia tộc, đó chỉ là nhất thời".
Trầm Nhi Hiền còn đang lộ vẻ cảm thán, người vợ vẫn còn phong vận của gã lấy đũa gõ mu bàn tay gã, nói: "Loại chuyện này anh quan tâm làm gì? Tứ đại gia tộc đến phiên ai cũng không tới phiên chúng ta. Tống gia chẳng lẽ ngồi không à? Còn có hai nhà Hoàng, Lý gần đây cũng thế mạnh. Em nói à, trông chừng một ít cơ nghiệp này của Trầm gia chúng ta là được rồi".
Diệp Thu cười mà không nói, sau sự kiện lần này, nhà cực kỳ có thu hoạch vẫn là Trầm gia. Chỉ là bây giờ hắn sẽ không nói huyền cơ bên trong cho bọn họ biết. Có điều Trầm Mặc Nùng nhất định sẽ đoán được một chút. Mình có rất ít bí mật có thể giấu được nàng.
Đợi đến khi đêm khuya người vắng, Diệp Thu nghiêng tai nghe ngóng, chung quanh đã không còn thanh âm. Hắn từ trên giường bò dậy, kéo cửa phòng lặng yên không chút tiếng động, sau đó nhảy qua tường thần không biết quỷ không hay.
Bá!
Người Diệp Thu còn chưa chạm đất, một đạo hàn quang sắc bén đã bổ ngang tới thân thể còn chưa đứng vững của hắn.