Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 250: Chết mới là giải thoát (2)



Tào Tuyết Cầm năm giờ chiều đã tỉnh lại, bác sĩ thông tri thời gian cho Trầm Mặc Nùng, chỉ cho một mình Trầm Mặc Nùng vào xem, nói là yêu cầu thăm bệnh nhân.

Trầm Mặc Nùng quay sang Diệp Thu gật đầu, một mình đẩy gian phòng chăm sóc đặc biệt.

Thấy Tào Tuyết cầm nằm trên giường, Trầm Mặc Nùng tự nhiên có chút thương cảm, quan hệ với nữ nhân này cũng không tính là hòa hợp, nhưng ít ra là sống cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, nàng đi tới bước này, Trầm Mặc Nùng cũng không muốn thấy.

Tuy rằng trước đây bởi vì nghĩ nàng hại gia gia mà hận không thể cho nàng nghìn đao.

Tào Tuyết Cầm sắc mặt như nến, tóc dài rối tung, môi khô nứt, con mắt vô thần nhìn trần nhà, đợi Trầm Mặc Nùng đến bên cạnh nàng cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Trầm Mặc Nùng trầm mặc không nói, nàng cũng không biết nói gì. An ủi? Trách móc?

Thậm chí bây giờ xưng hô với Tào Tuyết Cầm cũng khó khăn, hai chữ cô hai giờ thật khó mở miệng.

"Đứa nhỏ đã không còn." Tào Tuyết cầm đột nhiên nói, giọng nói dai dẳng, lại bén nhọn, như tiếng u linh.

Trầm Mặc Nùng còn đã lo lắng làm sao mở miệng, Tào Tuyết Cầm lại nói tiếp: "Nhưng cũng tốt, nó vốn không nên tồn tại."

"Cô trước tiên bảo dưỡng thân thể đi." Trầm Mặc Nùng nhẹ thờ dài, nói.

"Ha ha, đây là lời thực tình của cô? coi như hết, tôi biết các người nghĩ gì, tôi làm chuyện này là nhục nhã danh dự Trầm gia, một đám các người hận tôi không chết luôn. Nhưng tôi còn cảm kích cô, khi tôi nằm trên mặt đất, tuy rằng không thể nói, nhưng có thể nghe được các người nói gì, là cô cứu tôi, đúng là chuyện tôi không ngờ."

"Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút." Tào Tuyết Cầm nhìn chiếc ghế bên giường bệnh nói. Trầm Mặc Nùng gật đầu ngồi xuống bên cạnh.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi xuống cẩn thận nói chuyện a?"

"Lần thứ hai, lúc cô mới vào Trầm gia đã từng có một lần, lần đó tôi còn nói tên cô gần giống tên tác giả Hồng Lâu Mộng, sau đó chúng ta nói chuyện một đêm về Hồng Lâu Mộng."

"Đúng vậy, không ngờ cô còn nhớ rõ, tôi đã quên rồi." Tào Tuyết Cầm đau khổ cười,." Nam nhân đều không phải thứ tốt, tôi 20 tuổi gả cho nhị thúc cô, vốn nghĩ làm một hiền thê lương mẫu, nỗ lực làm tốt bổn phận của con dâu, vô luận là Nhị thúc cô hay là gia gia cô tôi đều tận lực. Thế nhưng vì gia gia cô không thích nhị thúc cô, nên đối với tôi cũng không hợp mắt, cái này khiến tôi sinh lòng oán hận với mẹ cô, vấn tưởng vì các người là tôi không chiếm được sự quan tâm của gia gia cô."

"Cừu hận này rất kì quái, một ngày không giải hận, liền dai dẳng không dứt. Quên đi, không nói cái này nữa đều là quá khứ, tôi biết các người tò mò đứa nhỏ trọng bụng tôi là của ai?"

"Đúng vậy." Trầm Mặc Nùng thẳng thắn gật đầu.

"Tôi đời này chỉ có bốn nam nhân, người thứ nhất là Nhị thúc cô, bởi vì hắn là chồng tôi, người thứ hai là bác sĩ Bách."

'' Cái gì?" Trầm Mặc Nùng sắc mặt kinh hãi, con ngươi trong nháy mắt mở lớn.

"Rất kinh ngạc hả? Tôi là Nhị thúc cô kết hôn đã lâu vẫn không mang thai, mọi người đều chỉ trích tôi không có khả năng sinh đẻ, thậm chí vè nhà mẹ đẻ cũng mắng tôi, làm nữ nhân thật khó a..... tôi chịu không nổi loại nhục nhã này, chạy tới tìm bác sĩ Bách khám, rút cuộc xem tôi có vấn đề hay không."

"Bác sĩ Bách là nam nhân tốt, tuy rằng hơn tuổi tôi nhiều, nhưng vì am hiểu bảo dưỡng, giống như nam nhân bốn mươi vậy. hơn nữa ở phương diện kia, hắn mạnh hơn Nhị thúc cô nhiều."

Trầm Mặc Nùng đỏ mặt, không ngờ Tào Tuyết cầm lại nói loại chuyện này với nàng.

Tào Tuyết Cầm chú ý tới phản ứng này của Trầm Mặc Nùng, ngẩn người. Sau đó cười khanh khách: "Ha ha, cô cháu chồng, không ngờ bây giờ vẫn là xử nữ a? Thật đúng là khiến tôi giật mình."

Trầm Mặc Nùng rất nhanh điều chỉnh nét mặt, thản nhiên đối diện với cười nhạo của Tào Tuyết Cầm. Tào Tuyết Cầm thấy Trầm Mặc Nùng không thích nghe lời này, trên mặt nụ cười cũng thu lại, nói: "Tôi yêu ông ấy, so với Nhị thúc cô còn nhiều hơn. Nhị thúc cô biểu hiện thật không giồng đàn ông, vô luận là tính cách hay phương diện kia. Tôi chẳng quan tâm cô chửi tôi, đợi đến lúc sau cô sẽ hiểu lời nói của tôi."

"Đứa nhỏ kia là của ai?" Trầm Mặc Nùng hỏi thẳng.

"Đứa nhỏ? hẳn là của bác sĩ Bách a. Chỉ có khi ở cùng hắn, tôi không dùng biện pháp an toàn. Bởi vì mỗi lần trước khi quan hệ, hắn đều đưa cho tôi một loại thuốc pha chế, hiệu quả trách thai cực tốt. Mấy tháng liền chúng tôi mới phát sinh quan hệ một lần, hắn đưa thuốc cho tôi, không biết chuyện gì xảy ra, tôi đột nhiên không muốn uống. Rất muốn sinh cho hắn một đứa con, mọi người nói tôi không có khả năng mang thai, tôi nghĩ cùng hắn thử xem, mình có thể mang thai hay không."

Tào Tuyết Cầm cười khổ nói: "Không ngờ lại mang thai thật."

"Bác sĩ Bách sao lại chết?"

Tào Tuyết Cầm ngẩn người đột nhiên điên cuồng cười phá lên, nói: "Hắn vì sao chết? Hắn khốn nạn, chết rất tốt, đã chết cũng không cần phải xen vào chuyện gì. Để bảo toàn chút danh tiếng, hắn không ngờ tìm cái chết....... ha ha, buồn cười cỡ nào a? Vì vậy tôi nói nam nhân chẳng phải thứ tốt, đối với nữ nhân, nam nhân mình yêu luôn đặt lên hàng đầu. Nhưng đối với nam nhân, xếp trên nữ nhân còn rất nhiều, sự nghiệp, danh dự, bạn bè, thủ trưởng..... bọn khốn kiếp."

Thảo nào cảnh sát kết luận vụ bác sĩ Bách chết là án bế tắc, hắn là cao thủ trung y, muốn chết thật quá dễ, thế nhưng, khi Diệp Thu tìm bác sĩ bách, hắn không nói chuyện Tào Tuyết Cầm mang thai nhỉ?

"Vậy.... gia gia chết có quan hệ gì với cô không?" Trầm Mặc Nùng lạnh lùng hỏi.

Tào Tuyết Cầm tiếng cười tắc nghẽn. con mắt nhìn lên trần nhà hồi lâu, thì thào nói: 'Cùng tôi không quan hệ."

Từ bênh viên đi ra, đèn đường đã bật sáng, Trầm gia hiện giờ cũng chỉ có Trầm Mặc Nùng đến thăm Tào Tuyết Cầm, thậm chí báo cho người nhà Tào Tuyết Cầm cũng không có ai. Trầm Mặc Nùng tự mình gọi điện thoại, bảo anh trai và chị dâu Tào Tuyết Cầm đến chăm sóc cho nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Thu vừa lái xe, vừa đánh giá Trầm Mặc Nùng, từ khi ra khỏi bệnh viện, nàng không nói câu nào.

"Diệp Thu."

"Ừm."

"Đối với anh thứ gì là quan trọng nhất?"

Diệp Thu ngẩn người, cười hỏi: ''Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì. chỉ là nghĩ đến vài chuyện." Trầm Mặc Nùng quay mặt nhìn ra cửa, ráng chiếu lóe lên rồi nhanh chóng tàn đi, như là không còn quay lại nữa, còn có một vài người, vẫn đang làm việc.

Tiếng đàn vi ô lông vang lên, là tiếng điện thoại của Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nhìn điện thoại, sắc mặt kinh ngạc, nhận điện.

"Xin chào, ai vậy?"

"Tôi lừa dối cô một việc."

"Cái gì?" Trầm Mặc Nùng nghe thấy giọng nói Tào Tuyết Cầm, số này không phải của nàng, có thể là của anh trai nàng.

"Gia gia cô là do tôi hại chết." Giọng nói âm lãnh của Tào Tuyết Cầm vang lên.

Trầm Mặc Nùng chưa kịp phẫn nộ, chợt nghe bên kia điện thoại vang lên tiếng gió vù vù, như có người nhảy lầu...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv