Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 211: Không sót một tên



Những người thân thiết với Diệp Thu và Tiểu Bạch đều hiểu rõ, Tiểu Bạch tuy tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, giết người không ghê tay. Nhưng phần lớn hắn đều ra tay có chọn lựa. Còn khi Diệp Thu đã bị chọc giận rồi, thì lúc đó quả thật là hung thần giáng lâm. Chỉ cần gặp đúng đối thủ, thì sẽ không để cho hắn một con đường sống. Ông lão đã bao lần kể cho hắn nghe về những câu chuyện nhưng bậc anh tuấn hoặc kiêu hùng chết trong tay những kẻ tiểu nhân, hơn nữa còn tìm cho hắn xem rất nhiều bộ phim truyền hình mà trong đó những nhân vật chính diện, bị kẻ khác khiêu khích, sau đó trăm phương ngàn kế đánh bại kẻ thù, nhưng lại vì chút lòng nhân từ mà cuối cùng cùng chung số phận với kẻ khác.

Bất kỳ lúc nào cũng không được để mình bị sơ hở. Rất nhiều phim và tiểu thuyết đã nói, khi người hùng đã quật đổ được đối thủ của mình xuống đất, thường sẽ động lòng trắc ẩn, sau đó liền bị kẻ chỉ còn một hơi thở cuối cùng đó cho một phát súng hoặc một nhát dao là hết đời.

Nếu đã không giết hắn thì đầu hàng ngay từ đầu đi. Ra tay còn có nghĩa lý gì?

Sau khi bẻ gãy cổ hai tên xấu số, Diệp Thu không hề dừng lại mà lợi dụng sự che chắn của đám xe phế liệu, nấp vào sau lưng hai tên đang vây đánh Tiểu Bạch. Hai tên nắm chắc súng trong tay, điên cuồng xả đạn về phía trước mặt. Mà đối tượng mà chúng tấn công là bạn của Diệp Thu – Tiểu Bạch.

Hắn lấy trong túi ra hai viên đá còn sót lại khi nãy, nhắm thẳng đầu hai tên du côn ra tay nhanh như chớp. Hai người chỉ kịp nghe tiếng gió rít sau lưng, chưa kịp quay đầu lại thì đã bị hai viên đá bay thẳng vào mắt. Á!

Hai người gần như kêu lên cùng một lúc rồi ngã sóng soài nằm rên rỉ trên mặt đất.

" Có người đằng sau kìa. Có người đằng sau kìa". Có kẻ nghe thấy tiếng động liền hét lớn, hàng loạt đạn liên tục bắn xối xả về phía Diệp Thu đang đứng.

Diệp Thu nhào mình trên không một cú, tiện tay nhặt lấy một khẩu súng, bắn liền năm phát, cho đến khi hai tên nấp sau đống bánh xe kia dám thò đầu ra nữa. Tiểu Bạch cũng biết chắc chắn là Diệp Thu đã quay lại, bớt được hỏa lực một phía, áp lực của hắn cũng nhẹ đi không ít. Hắn liền nhấc khẩu trường lên bắn trả, bắn cho đám bánh xe đều lăn lóc trên mặt đất.

Hai tên đang nấp sau đống bánh xe bị mất đi tấm lá chắn, lập tức thu người, chui ngay vào cái ô tô bên cạnh. Diệp Thu nắm ngay lấy cơ hội này, hai phát súng chuẩn xác khiến cho cả hai tên lập tức nằm lăn trên đất, kêu rên thảm thiết

Bịch!

Diệp Thu vẫn không hề dừng lại, sau khi hạ gục hai tên, hắn liền nhảy qua một bên. Mà chỗ hắn vừa đứng liền vang lên một tiếng "bang" rất lớn. Những loạt đạn cực mạnh xả ầm ầm lên vỏ xe.

Có tay súng bẳn tỉa chăng?

Diệp Thu giật thót tim. Mẹ kiếp, rút cuộc thì nó là tổ chức gì thế, sao lại giống hệt như một tổ chức khủng bố thế nhỉ? Chúng trang bị chẳng thiếu thứ gì, ngay cả đến tay súng bắn tỉa cũng có nữa. Bọn chúng quả đúng là không tiếc gì số tiền này.

Nếu vấn đề có thể di chuyển vị trí liên tục này cộng thêm tay súng bắn tỉa kia không giải quyết triệt để được thì cả mình và Tiểu Bạch đều vô cùng nguy hiểm. Kể cả khi rút lui, bị thứ vũ khí tấn công tầm xa ấy ngắm như vậy thì bọn họ cũng chưa chắc đã được an toàn.

Cứ nghĩ đến chuyện mình tự lái xe, rồi đến lúc chạy, đằng sau lại có một tên cao thủ lăm lăm khẩu súng tỉa, đã cảm thấy dựng hết cả tóc gáy lên rồi.

Diệp Thu liền giương tai nghe ngóng, có kẻ đang nín thở từng bước nhẹ nhàng mò mẫm đi về phía hắn. Hơn nữa, nghe tiếng thì có vẻ như là có ba người. Diệp Thu trượt người, chui vào trong gầm xe, rồi hai tay bám chặt trên mặt đất, rồi không một tiếng động tiếp cận gần với ba cặp chân đang di chuyển bên cạnh xe.

Diệp Thu quan sát một lát. Nhắm chắc mục tiêu là đoi chân nhỏ nhất đi đằng trước. sau khi áp sát người trên mặt đất, một tay thò ra trước, giật mạnh đôi chân đó vào trong gầm xe.

" Giúp tôi với!" Tiếng kêu khe khẽ của một cô gái. Hai tên cộng sự phản ứng cũng khá nhanh nhạy, mỗi tên một bên đỡ lấy cánh cô gái, muốn kéo cô ra khỏi xe.

Diệp Thu không ngờ mình lại không thể kéo nổi một cô gái, liền bắt chéo hai cặp giò của cô ta vào với nhau, sau đó vặn một cái rất mạnh. Tiếng kêu răng rắc vang lên. Người con gái thét lên đau đớn. Đôi chân nhỏ bé của cô bị Diệp Thu bẻ gẫy ngay tại trận.

Hai tên cộng sự thấy cô gái đã bị thương, liền liếc nhìn nhau rồi cùng bỏ tay cô gái xuống, để mặc cô ta ngã nhào trên đất với vết thương đang nhức nhối, đồng thời, chúng nhào người hướng về phía gầm xe nhả đạn. Nhưng sau mấy phát đạn lãng phí mới phát hiện, dưới gầm xe chẳng có bóng ma nào cả.

" Ở trên đây này". Diệp Thu ngồi trên nóc xe nói. Hai tên ngốc đứng dậy thì đã quâ muộn, liền ngửa người chĩa súng bắn lên. Diệp Thu dẫm mạnh vào đầu xe, đất bụi quanh năm suốt tháng tích lũy trên đó ùn ùn rơi xuống.

Do tầm nhìn bị hạn chế nên góc bắn cũng bị lệch lạc. Diệp Thu từ trên không trung nhảy bổ xuống một chân dẫm lên bụng một tên, khi bẻ gãu cổ hắn rồi nhặt lấy khẩu súng trong tay hắn, khi tên thứ hai bò dậy, định chui vào trong gầm xe liền bị hắn đánh cho tơi bời.

Cô gái ban đầu đóng giả Lam Khả Tâm chuẩn bị đánh lén Diệp Thu hai chân bị bẻ gẫy, đang khó nhọc bò bằng hai tay, muốn thoát khỏi khu vực sát thủ của Diệp Thu. Nhưng chỉ bò mới bò được hai ba mét, một bàn chân liền dẫm lên tay cô ta.

"Người đâu?" Ánh mắt Diệp Thu từ trên cao đưa xuống nhìn cô ta hỏi.

"Ta không biết."

Răng rắc! Răng rắc!

Diệp Thu di di mấy lần đôi chân đi giầy da của mình trên mặt đất, khiến cho những đầu ngón tay trên bàn tay cô ta từng ngón một đều bị vỡ vụn.

" Hỏi thêm lần nữa. Người đâu?" Nụ cười trên khuôn mặt Diệp Thu thêm hấp dẫn lạ thường. Cặp mắt hơi hấp háy, khóe miệng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, khinh khi, nhưng trong mắt người khác lại là một bộ dạng vô cùng đáng sợ.

" Anh giết tôi đi! " Cô gái đau đớn như muốn chết đi sống lại. Hai chân bị gãy, tay phải bị tàn phế, chỉ còn một cánh tay thì ngay cả cơ hội để bò thôi cũng không có.

"Nếu như cô muốn".Diệp Thu gật đầu dẫm nát tay trái của cô ta rồi một cước đá thẳng xuống huyệt Thái Dương . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Phụ nữ kia kịp kêu thảm một tiếng ,mà Diệp Thu từ đầu cũng chả thèm nhìn dung mạo của cô ta.

"Biên kịch. Mục tiêu quay lại, chúng tôi có cần phải rút lui không?" Người đàn ông phụ trách đón tiếp Diệp Thu liền chạy đến văn phòng có đèn sáng ở tầng hai của khu nhà nhỏ báo tin cho người thanh niên đang ngồi trong phòng chăm chú vào tờ tạp chí. Trên bìa tạp chí toàn in hình mấy cô gái tóc vàng ăn mặc tươi mát, hở hết cả ngực, mấy chữ màu đen rất to "Playboy" với cái đầu thỏ màu đen cực kỳ bắt mắt.

"Ồ!" Người thanh niên cũng có mái tóc vàng cặp mắt xanh biếc như thế, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nói: " Đã giết bọn chúng chưa?"

" Tạm thời vẫn chưa!" Người đàn ông trung niên lo lắng đáp, " Những người mang đến lần này chỉ là những thành viên ngoài cuộc, chỉ có một người là cao thủ thực sự. Tôi nghĩ, hắn nhất định sẽ mang thắng lợi về cho chúng ta."

Tên tóc vàng không hề tỏ vẻ tức giận, nhưng khuôn mặt lộ vẻ trách móc nói: "Hiệu quả làm việc của nhóm này quả thật khiến người ta cảm thấy đáng tiếc. Từ sau khi vào Yến Kinh thì liên tục thất bại, chỉ có việc bắt cóc một đứa con gái mà cũng thất bại hết lần này đến lần khác. Tôi không muốn bị các đồng liêu khác nhạo báng nữa, trận này chúng ta nhất định phải thắng! "

" Tôi hiểu ạ! " Người đàn ông trung niên gật đầu đáp. " Nhưng tình hình bây giờ rất nguy hiểm, chúng tôi phải đưa cậu rời khỏi đây đã. Căn cứ này đã bị bại lộ, bọn cảnh sát hoặc trợ thủ mục tiêu của chúng ta sẽ nhanh chóng mò đến đây ngay thôi."

Cậu thanh niên tóc vàng gật đầu, cuộn cuốn tạp chí đang đọc dở bỏ vào túi rồi nói: " Đi thôi. Bảo Mật Phong chặn bọn chúng lại một lát rồi lập tức rút lui. Những thành viên chủ chốt không thể hi sinh thêm nữa, nếu không chúng ta cũng sẽ giải tán thôi. Hôm nay chỉ là đợi tập duyệt, vẫn chưa đến màn cao trào đâu. Chúa ơi, những con người Hoa Hạ quả thật không dễ gì động vào được."

" Đúng thế!" Người đàn ông trung niên nét mặt nghiêm trang trả lời.

Tiểu Bạch vẫn luôn chú ý hướng hành động của tay bắn tỉa bí hiểm kia, đợi đến khi hắn không thấy đối phương súng về phía mình nữa liền đoán là hắn có lẽ là nhận được lệnh đi đối phó Diệp Thu. Tiểu Bạch cũng không nấp ở chỗ cũ nữa mà nhảy mạnh ra khỏi chỗ cái hố, tránh được mấy phát đạn, rồi nhanh chóng chạy đến bên đám xe hỏng ở giữa sân.

Diệp Thu và tay súng bắn tỉa thần bí đều đang ở bên trong, Tiểu Bạch không thể để Diệp Thu một mình xâm nhập hiểm địa.

Tiểu Bạch một tay xách súng, chỉ đeo bao tay trắng hết sức mỏng mà vẫn có thể sử dụng loại vũ khí hạng nặng này một cách thành thạo, thậm chí một tay có thể thừa nhận lực phản chấn cực mạnh của viên đạn khi phóng ra. Sau khi bắn một phát tan xác người đàn ông mặc áo đen, thì thân thể Tiểu Bạch lập tức uốn thành hình chữ S nhảy về phía sau, đây là biện pháp ngắm bắn có hiệu quả tốt nhất. Mặc dù phương pháp này không phải là toàn vẹn. Nhưng mà ở phía trước bố trí tập kích rất lợi hại, nếu chạy thẳng là tìm đường chết.

Đoàng!

Lại một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn bay qua người Tiểu Bạch. Theo hướng đạn bay, Tiểu Bạch có thể lập tức đoán được hướng mai phục của đối thủ, liền giương súng bắn xối xả về bên phải, cùng lúc ấy, từ giữa hai chiếc xe bên cạnh vụt ra một bóng người rất nhanh.

Tiểu Bạch giơ súng lên rồi lại hạ xuống, bởi vì từ tư thế chạy đó cũng có thể nhận ra người đó chính là Diệp Thu.

Diệp Thu cũng nhận ra Tiểu Bạch, hai người liền cùng nhau chạy như bay về phía trước

" Không để sót một tên nào." Vẫn giữ tốc độ nhanh như chớp, Diệp Thu nói với giọng khàn khàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv