Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 161: Nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là làm dã thú



" Chúng ta không giống các anh, có thể tùy thời lên lớp, thầy giáo lại không quản nghiêm cho lắm. Diệp Thu, hiện tại anh ở đâu? Tôi đã nghĩ ra ý tưởng cho tiết mục trong buổi tiệc chào đón sinh viên mới cho các anh rồi, nhất định sẽ rất oanh động." Giọng nói vui sướng của Nhiễm Đông Dạ truyền đến, thực sự bị nhiễm, tâm tình của Diệp Thu cũng theo đó tốt lên. Xem ra Nhiễm Tinh Thần cũng không mang câu nói của mình nói với Đông Nhi.

" Tôi hiện tại đang có tiết thể dục, nếu không chờ tôi hết tiết…"

" Không sao cả. Bây giờ tôi đi tìm anh. Nhịn không được muốn đem ý tưởng thiên tài của tôi nói với anh. Hi hi…" Nhiễm Đông Dạ lại sợ Diệp Thu từ chối, nói xong liền cúp máy.

Diệp Thu nhìn đám học sinh đang hoạt động quanh thao trường, nghĩ thầm, chỉ mong Nhiễm Đông Dạ cải trang xong rồi hãy đến đây, không thì lại khiến cho nơi này oanh động. Lực ảnh hưởng của nàng tại các trường thật sự có chút kinh người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Khi Nhiễm Đông Dạ đi tới, tiết học thứ hai của bọn họ đã bắt đầu rồi. Nhiễm Đông Dạ dường như nghe được lời kêu gào của Diệp Thu, quả thực ngụy trang đơn giản đi một chút. Phần dưới mặc một chiếc quần jean bạc màu, trên người mặc bộ chiếc áo khoác màu trắng có trái tim màu đỏ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, con mắt được che hoàn toàn bởi một chiếc kính râm.

Nhiễm Đông Dạ đứng ở trên khán đài bên cạnh thao trường, trong tay cầm hai chai nước khoáng vẫy vẫy Diệp Thu, sau đó lấy một cái khăn giấy, sau khi rải trên mặt đất, liền an vị đặt hai bàn tay lên má nhìn Diệp Thu đang học tiết thể dục.

Diệp Thu hối hận đến nỗi xanh ruột, vốn hắn nghĩ rằng đến đây xem các thầy giáo đánh thái cực thế nào, lấy thừa bù thiếu học tập một chút. Nhưng thật không ngờ, hiện tại cùng một số học sinh học thái cực, chỉ là bị mấy tên này hù dọa, cho nên mới chạy đến đây ghi tên nhập học.

Một thức mở đầu cơ bản nhất cũng phải học mất hai tiết. Đợi đến khi bọn họ đem dạy trọn vẹn bộ quyền pháp này, phải đến năm nào ngày nào đây?

Diệp Thu tuy rằng phiền muộn, nhưng chỉ có thể ở phía sau lần lượt khoa tay múa chân. Sớm biết như vậy còn không bằng đi theo bọn Dương Nhạc Lý Đại Tráng học bóng rổ hay Lam Khả Tâm để học bóng chuyền. Mình ở chỗ này một mình, ngay cả người nói chuyện cũng không có, thật đúng là buồn chán.

Trần Trung lại tìm mấy học sinh nữa tới khoa chân múa tay với hắn, thế nhưng cũng không dám gọi đến tên Diệp Thu. Diệp Thu cũng được an tĩnh một chút.

Tiết thứ hai với vô số kiển thức mở đầu của thái cực đã kết thúc, Diệp Thu nhanh chóng thoát khỏi hành động giày vò thần kinh này. Đây giống như là một người lớn ngồi xổm xuống ven đường chơi trờ chơi với một đám trẻ con. May mà ở phía trước có một tiểu mỹ nữ tương đối xinh đẹp, không thì hắn đã sớm giả bộ đau bụng mà chuồn đi.

Diệp Thu đi tới bên cạnh Nhiễm Đông Dạ, thấy trên chóp mũi cao cao của nàng có mấy giọt mồ hồi tinh mịn. Trong lòng có chút băn khoăn. Mặt trời ban trưa ở Yến Kinh quá rực rỡ. Ở bên cạnh thao trường ngoại trừ một cái khán đài bằng xi-măng. Cũng không có đại thu có thể che mát. Để cho một đại mỹ nhân phải phơi nắng dưới mặt trời nửa ngày, thật sự là tội lỗi.

Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu, nở nụ cười lấy chai nước khoáng ở trong lòng mở ra đưa cho hắn, vừa cười vừa nói: " Vốn là lạnh, đáng tiếc hiện giờ không còn lạnh nữa."

" Cám ơn." Diệp Thu cười nhận lấy, mở cái chai uống một mạch, thật sự có chút khát.

" Đừng uống nhanh như vậy, không tốt cho cơ thể." Nhiễm Đông Dạ nhắc nhở.

Diệp Thu cổ quái nhìn nàng một cái, hỏi: " Nghĩ tới ý tưởng gì mà lại kích động như vậy?"

" Mỹ nữ và dã thú." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.

" Có ý gì?" Diệp Thu mê man hỏi. "Ai là mỹ nữ? Ai là dã thú?"

" Trước đây không phải anhi đã nói cho tôi lớp anh tổng cộng có hai mươi học sinh sao?" Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt hưng phấn nói. Nói đến chủ đề chuyên ngành của mình, nàng so với những ai khác có tinh thần hơn.

" Đúng vậy. Thì làm sao?"

" Nữ sinh kia tự nhiên chính là mỹ nữ. Về phần dã thú thì…" Ánh mắt Nhiễm Đông Dạ quét tới quét lui trên người Diệp Thu, vẻ mặt đầy tiếu ý nói: " Tất cả nam nhân đều là dã thú."

Diệp Thu sờ sờ mũi của mình, nói: " Đây là ý tưởng của cô?"

" Đúng vậy. Tình huống lớp anh có tình đặc thù. Muốn bố trí một vũ đạo hay gì đó đều khó khăn. Vậy không thể làm gì khác hơn là làm một vở kịch tình cảm. Căn cứ vào tính đặc sắc của khảo cổ hệ các anh, chúng ta cứ thẳng thẳng tái hiện một bối cảnh vào thời viễn cổ.

" Sau đó chúng ta liền biến thành dã thú?" Diệp Thu cười khổ hỏi.

" Vậy thì làm sao? Vì nghệ thuật hiến thân. Cứ giao cho tôi đi, yên tâm, nhất định sẽ có cảm giác trùng kích. Hơn nữa tiết mục này tuyệt đối khác với tiết mục bình thường. Trong đại học Thủy Mộc chính là độc nhất vô nhị." Nhiễm Đông Dạ tự tin nói.

Diệp Thu lắc đầu. " Sợ rằng không được."

" Vì sao? Anh không thích ý tưởng này sao?" Nhiễm Đông Dạ nghi hoặc hỏi.

" Không phải không thích, Tôi cảm thấy rất hay. Nói thật cho cô biết, cái danh hiệu lớp trưởng này của tôi được bầu bằng bốn phiếu, hơn nữa bình thường cũng không tận lực hòa mình vào đám học sinh cùng lớp, cho nên phần lớn tôi chỉ biết mặt, thậm chí ngay cả tên cũng không gọi được. Nếu như vào trong lớp bảo các nam sinh đóng dã thú…nói như vậy bọn họ sẽ không bán cho tôi chút mặt mũi đâu." Diệp Thu cười khổ nói.

Sợ rằng tình huống còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn nói. Hắn là một lớp trưởng không xứng chức, bình thường chỉ lo bận rộn việc của mình. Không như các lớp trưởng khác không có việc gì liền đi đến phòng ngủ của các bạn cùng lớp giao lưu. Có chuyện gì đều là do Dương Nhạc và Lý Đại Tráng làm. Lúc đi học cũng là mấy người bọn họ ngồi chung một chỗ. Có thể nói, trừ bỏ Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng với Lam Khả Tâm thì những người khác hắn cũng không có quen thuộc, mà bạn cùng phòng ngủ hắn là Ngô Chính Tĩnh, sợ rằng mình cũng không có nắm chắc được là thuyết phục được hắn cùng hóa trang thành dã thú.

Nhiễm Đông Dạ nghe được Diệp Thu cũng không có phủ định sáng kiến của mình, mới yên lòng. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Diệp Thu mà khanh khách nở nụ cười, nói rằng: "Xem ra anh đúng là một người lớp trưởng đáng thương đó! Những người khác là cán bộ lớp thì trông thật uy phong, tiền hô hậu ủng, còn anh thì ..."

"Đúng vậy, làm người khác phục tùng mình đúng là khó khăn lắm." Diệp Thu thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

Nhiễm Đông Dạ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Các anh buổi sáng có học không?"

"Còn hai tiết nữa, hình như là ở phòng học số 3. Tôi cũng không nhớ rõ lắm." Diệp Thu xấu hổ mà trả lời.

"Như vậy đi. Tôi với anh cùng đến phòng học." Nhiễm Đông Dạ vười cười vừa nói.

"Cô là muốn tự mình đi thuyết phục bọn họ?" Diệp Thu cười hỏi. Nếu như là Nhiễm Đông Dạ nguyện ý tự thân nàng đến phòng học, thì nói không chứng thật đúng là có khả năng rất cao khiến đám kia giả trang dã thú tập thể. Dù sao thì lúc trước khoa khảo cổ cũng đã từng có tiền lệ thành công rồi.

"Đúng vậy. Giúp thì phải giúp đến cùng chứ." Nhiễm Đông Dạ vừa lôi kéo cánh tay Diệp Thu vừa nói: "Đi thôi!"

Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ tìm được phòng học số ba của bọn họ, tiếng chuông vào lớp còn chưa có vang nên, thế nên trong lớp bây giờ vẫn còn nhốn nháo loạn cào cào hết cả lên, có tốp thì ngồi nói chuyện phiếm với nhau, có chỗ thì mấy bạn nam đuổi đánh nhau quanh phòng.

Mọi người đầu tiên là thấy Diệp Thu đi cùng một nữ nhân khác thì đều nghi hoặc, người này chẳng phải đã câu mất bông hoa của lớp rồi hay sao? Thế nào lại đổi bạn gái rồi. Đến khi Nhiễm Đông Dạ bỏ mũ cùng kính xuống, vẻ mặt rạng rỡ như ánh dương nhìn bọn họ cười hòa ái thì toàn bộ phòng như sôi trào hẳn lên.

"Đông nhi ... A ... Trời ạ, đúng là Đông nhi ..."

"Kí tên. Nhanh, mang sách vở ra để Đông Nhi kí tên."

"Đông nhi, ta là fan của nàng, ta có thể cùng nàng chụp chung một kiểu được không?"

"Đông nhi, cô tới phòng học chúng ta là có chuyện gì vậy?"

Diệp Thu lần đầu tiên thực hiện nghĩa vụ của lớp trưởng, đi tới trên bục giảng gõ gõ vào bàn nói: "Mọi người yên lặng, tôi có chuyện muốn cùng mọi người bàn bạc một chút."

Nhiễm Đông Dạ cũng phối hợp đi đến bục giảng đứng bên cạnh Diệp Thu, mọi ánh mắt đều chuyển hướng nghi hoặc nhìn Diệp Thu, chờ đợi hắn nói. Nếu như hắn cùng Đông nhi nói chuyện thì dám khẳng định hai người có quan hệ lắm.

Diệp Thu chờ mọi người yên lặng rồi mới nói tiếp: "Tất cả mọi người hẳn là đã biết, tiệc tối của trường đón những học sinh mới đến sắp bắt đầu, mà lớp ta cũng có tiết mục tham gia. Tôi đã mời Đông Nhi bên học viện điện ảnh và truyền hình tới hỗ trợ thiết kế cho chúng ta mt tiết mục, thế nhưng cần mọi người phối hợp. Bây giờ tôi sẽ để Đông Nhi nói ý kiến của mình."

Nhiễm Đông Dạ còn chưa có nói gì mà bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh. Lấy tay giơ lên phía trước, ý muốn bảo mọi người bảo trì im lặng, rồi đem ý tưởng màn trình diễn mỹ nữ cùng dã thú lúc nãy đã nói với Diệp Thu nói lại một lần cho mọi người biết.

"Lớp chúng ta chỉ có hai mươi người, một nữ, còn lại là mười chín nam. Đối với bạn nữ kia, tôi sẽ dạy cho nàng ta một đoạn vũ điệu tương đối nhẹ nhàng. Mà các bạn nam học sinh ... Rất xin lỗi, các bạn sẽ phải đóng giả làm dã thú. Sẽ thể hiện được sự dũng mãnh của nam nhi. Mọi người có nguyện ý hay không?"

Ánh mắt to tròn nhìn khắp mọi người trong phòng, thanh âm có hương vị như mê hoặc lòng người, hơn nữa người nổi tiếng như nàng cũng đã mang đến một cái hiệu ứng rõ rệt rồi, thế nên mọi người bên dưới cũng nhiệt liệt hưởng ứng, không có ai phản đối người đẹp cả.

"Ta sẵn lòng giả trang thành dã thú."

"Ta cũng bằng lòng."

"Đúng vậy. Không phải chỉ là đóng giả dã thú thôi sao? Sợ cái gì?"

"Thật tốt quá Đông Nhi, ta từ nhỏ đã thích là dã thú rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv