Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 108: Tâm huyết nam nhi



Bối Khắc Tùng thấy Trầm Mặc Nùng tới, sắc mặt mừng rỡ. Chạy nhanh tới chào đón, nói: "Mặc Nùng, mau khuyên nhủ Diệp Thu. Hắn làm vậy thành ra lớn chuyện."

Trầm Mặc Nùng căn bản không có thời gian nói chuyện với Bối Khắc Tùng, cũng không có tâm tình này. Ánh mắt gấp gáp nhìn thân ảnh đang chạy trốn cây gậy của Diệp Thu, sợ hắn không nghe thấy mình nói, lại hô: "Diệp Thu, không được làm bậy. Mau dừng lại."

Diệp Thu như không nghe thấy tiếng hô của Trầm Mặc Nùng, ngược lại còn công kích nhanh hơn. Thời điểm cách Liên Phong Duệ hai mét, giơ gậy lên hung hăng đập về đầu hắn.

Liên Phong Duệ không dám sơ suất, cũng đồng thời giơ gậy bóng chày lên, hai cây gậy hung hăng chạm nhau, bàn tay hai người đều có chút run lên.

Liên Phong Duệ còn chưa kịp xoa tay, Diệp Thu lại nện xuống một gậy. Liên Phong Duệ trong lòng cười khổ không thôi, kẻ này điên rồi sao? Lại như có cừu hận sinh tử với mình? Cứ mãi một bộ dạng liều mạng như thế.

Bất quá Diệp Thu liều mạng khiến Liên Phong Duệ bùng lửa giận, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị kẻ nào làm cho chật vật như vậy. Nhìn một gậy đập xuống của Diệp Thu, trong lòng cân nhắc làm sao mới cho tên cuồng vọng này một cái giáo huấn.

Rắc!

Dưới tình huống Diệp Thu diên cuồng công kích, hai cây gậy bóng chày không ngừng va chạm, cuối cùng không chịu nổi thêm nữa, cùng nhau phát ra âm thanh gãy vụn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Liên Phong Duệ ngăn cản một gậy, sau khi hai cái gậy bóng chày gãy thành hai đoạn, hắn còn bị chấn động khá mạnh. Thân thể lùi sau vài bước, lúc này mới sử thế Mã Thung ổn định thân hình, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn Diệp Thu.

Vừa rồi nếu không phải mình né mau, kẻ này nhất định đánh chết mình. Hắn có cừu hận gì với mình sao?

Trầm Mặc Nùng rút cuộc có cơ hội đến gần Diệp Thu, chạy tới bắt lấy cánh tay hắn, nói: "Diệp Thu, đừng đánh. Chúng ta trở về đi. Chuyện này cho qua được không.?"

"Không được.'' Diệp Thu liếm môi khô khốc. Cười lắc đầu.

"Bọn họ có thể buông tha, hắn...... không được." Diệp Thu dùng nửa còn lại của gậy bóng chày chỉ vào Hàn Ấu Lăng.

Hàn Ấu Lăng sợ chết khiếp

Nhìn ánh mắt thâm ý của Diệp Thu, nghe xong hắn nói lời lạnh nhạt đầy uy hiếp, Hàn Ấu Lăng nếu không có cô bé đứng cạnh đỡ lấy, chỉ sợ đã ngã xuống đất. Ngày trước hắn cùng kẻ khác giao thủ đều là trên thương trường dùng thủ đoạn để chiến thắng, hoặc là trực tiếp báo tên gia tộc mình vận dụng thế lực phía sau, đối thủ vì sợ hãi hoặc sợ ảnh hưởng đến gia tộc, sẽ dùng một phương thức để tự phạt, nếu hắn không hài lòng, bọn họ liền lo sợ nơm nớp lập tức thao thao giải thích.

Nhưng hôm nay đối thủ Diệp Thu này lại khiến hắn nhiều lần ngoài ý muốn, cùng loại người thô bạo gan lại lớn hơn hổ giao tiếp vẫn là nhẹ nhàng nhỏ nhẹ thì hơn. "Diệp Thu, coi như xong? Chúng ta trước kia có mâu thuẫn gì đều xóa sạch. Nếu tiếp tục làm lớn nữa rất nguy hiểm cho anh."

Trầm Mặc Nùng lớn lên ở Tô Hàng, càng có thể cảm nhận được sự đang sợ của tứ đại gia tộc. Nếu bọn họ quyết tâm đối phó Diệp Thu, Diệp Thu có phi thiên độn địa cũng không rời được Tô Hàng. Chuyện này càng chấm dứt sớm càng tốt, không thể để hắn cứ làm lớn thêm nữa.

Trầm Mặc Nùng đã mất đi bình tĩnh, cầm lấy cánh tay Diệp Thu không dám buông ra, gấp giọng khuyên can hắn.

"Được. Chờ tôi phế chân hắn xong sẽ về cùng cô." Diệp Thu nói.

"Diệp Thu, đừng náo loạn nữa được không? Tôi xin anh." Trầm Mặc Nùng cảm giác Diệp Thu muốn thoát khỏi tay mình tiếp tục động thủ. Nhưng sức lực của nàng quá yếu ớt, bất đắc dĩ chỉ có thể vươn tay ôm lấy phần eo Diệp Thu. Nàng biết như vậy rất khó coi, sẽ bị người ta hiểu lầm, nhưng nàng cũng không cố kỵ được nhiều như vậy.

Động tác này bị Bối Khắc Tùng nhìn thấy, trong lòng có chút tư vị khó chịu. Tuy hắn biết Trầm Mặc Nùng vì ngăn cản Diệp Thu đang cuồng bạo giết đỏ cả mắt nên mới làm vậy, nhưng nhìn cô gái mình thích ôm ấp một thằng đàn ông khác, dù là thằng đàn ông kia chủ động đã không được đằng này lại là Trầm Mặc Nùng chủ động.

Lúc này, Bối Khắc Tùng thậm chí còn có chút mong muốn kẻ đang đánh nhau cùng Liên Phong Duệ là mình.

"Mặc Nùng. Đừng cản tôi được không? Cho tôi làm ác nhân một lần được không? Tôi thực sự rất hâm mộ bọn họ." Diệp Thu cầm lấy tay Trầm Mặc Nùng, cảm thụ sự mềm mại láng mịn một chút, dùng sức hất ra, sau đó đẩy thân thể Trầm Mặc Nùng ra xa. Nói: "Kẻ vũ nhục ta, đều phải trả giá đắt."

Trầm Mặc Nùng bi Diệp Thu đẩy mạnh ra, thân thể không kìm được lui về sau vài bước, đứng thẳng không xong, đặt mông ngã xuống đất. Bối Khắc Tùng khẩn trương, chạy vội tới xem xét thương thế Trầm Mặc Nùng.

Diệp Thu thoát khỏi cản trở của Trầm Mặc Nùng, chỉ tay vào Liên Phong Duệ nói: "Mày còn muốn ra mặt giúp hắn?"

"Tất nhiên." Liên Phong Duệ cầm chiếc bổng gãy trong tay run nhẹ. Dòng máu chảy xuống từ thân gậy nhỏ xuống tí tách. Vừa rồi Diệp Thu dùng sức quá mạnh đã đánh rách hổ khẩu của hắn. Hiện tại toàn bộ tay phải đều không sử ra được chút khí lực.

"Lựa chọn ngu xuẩn." Diệp Thu cười lạnh nói: "Bất quá, tao bội phục nghĩa khí của mày. So với vài tên phế vật hễ gặp chuyện là trốn sau lưng người khác thật khá hơn nhiều.''

Diệp Thu nói chuyện đồng thời lại cầm nửa cây gậy bóng chày đi đến chỗ Liên Phong Duệ. Liên Phong Duệ muốn cử động, nhưng tay phải không chút khí lực. Đành phải chuyển cây gậy sang tay trái, như vậy khiến hắn vô cùng không tự nhiên. Thân thủ phát huy ra được mấy phần, hắn cũng không nắm chắc.

Diệp Thu đi đến trước mặt Liên Phong Duệ, luân phiên kích khiến hắn mềm nhũn xong, một gậy đập vào cánh tay hắn, không đợi hắn kêu la, bay lên một cước đá vào bụng hắn, "Đại ca, anh không sao chứ?" Quách Thành Chiếu chạy nhanh tới đỡ Liên Phong Duệ, lo lắng hỏi han.

"Trời ạ, lão đại Tô Hàng tứ thiểu bị người ta đánh."

"Đúng vậy, anh chàng kia là ai? Đẹp trai a."

"Có đẹp trai cũng không dám theo a, cậu không thấy vừa rồi có cô gái xinh đẹp chạy tới ôm hắn, bị hắn đẩy ngã sao?"

"Cái gì đẹp trai? Không có đầu óc."

"Hừ, nhỏ giọng thôi. Đừng có đắc tội với Tô Hàng tứ thiểu........:"

Hàn Ấu Lăng vốn còn muốn chờ mong lão đại Liên Phong Duệ này có thể đánh người giúp mình, không ngờ ngay cả hắn cũng bị Diệp Thu đánh cho không thể trở mình.

Bọn họ đều là đám con cháu thế gia, bình thường thú vui tiêu khiển quá nhiều, làm gì có thời gian đi học võ công, nhưng ai nghĩ tự nhiên lòi ra một tên Diệp Thu dám dạy dỗ cả con cháu thế gia chứ?

Diệp Thu nhớ rõ ràng, lúc mình năm tuổi, lão già vì muốn ma luyện cho hắn năng lực kiên trì cùng nhẫn nại, đã bắt hắn đứng dưới một cái thác nước nhỏ, lần đầu chịu được vài phút, thân thể gầy gò liền bị thác nước đánh bay.

Theo độ tuổi lơn lên, lão già tìm cho hắn thác nước càng ngày càng lớn, nước chảy càng mạnh, cuối cùng trong phạm vi mười dặm lão già không tìm được thác nước lớn hơn để tra tấn hắn nữa, liền buộc thêm cho hắn một khối đá lên người.

Chịu nhiều khổ cực như vậy, vì sao còn chịu đả kích của kẻ khác?

Một người 10 năm chỉ ăn rau dưa, y dựa vào nghị lực cùng cố gắng của bản thân kiếm lấy tiền bạc danh lợi, sau đó muốn hắn trở về cuộc sống trước kia, hắn sao có thể đồng ý?

Nhìn thấy Hàn Ấu Lăng vụng trộm chạy ra xe, Diệp Thu cầm một cây gậy bóng chày khác ra ngoài. Choang một tiếng, cửa xe xa xỉ liền bị hắn đập vỡ tan.

Diệp Thu lại thuận tay đập thêm một gậy, sau đó chạy nhanh tới chỗ Hàn Ấu Lăng đang muốn mở cửa xe, túm lấy cổ hắn.

Thân thể Hàn Ấu Lăng run mạnh, sau đó toàn bộ cổ như bị bóp nghẹn. Thân thể đang chui vào xe cũng bị lôi ra.

"Sao thế? Muốn chạy?" Diệp Thu lôi cổ Hàn Ấu Lăng đang chui trong xe ra, sau đó một cước đá cửa xe khép lại, đặt thân thể hắn áp lên chiếc xe, cười nói: "Mày chạy vậy chuyện này tính sao đây?"

"Diệp Thu, thực sự xin lỗi. Tôi.......tôi xin lỗi. Là tôi không tốt...... anh buông tay ra đi."

Hàn Ấu Lăng cố gượng cười, nhưng dù hắn cố gắng thế nào, khuôn mặt tuấn tú tươi cười đều giống như mếu vậy.

"Loại người như bọn mày thật là cặn bã a. Thích gây chuyện khắp nơi, nhưng bản thân không thu thập được sự việc lại muốn chạy hoặc xin lỗi. Chẳng lẽ vì mày lớn lên đẹp trai hơn tao, nên tao phải buông tha cho mày?" Diệp Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt rất có lực sát thương của Hàn Ấu Lăng, mỉm cười nói.

"Thật xin lỗi...... tôi hướng anh nhận lỗi."

"Không cần." Diệp Thu lắc đầu, "Cái đó không đáng tiền."

''Vậy anh muốn tôi làm gì?" Hàn Ấu Lăng khàn giọng la hét.

"Tao nói rồi, chuyện này là mày khởi xướng. Bọn họ bị tao phế một chân, vậy hai chân mày buộc phải phế."

"Không được....."

"Diệp Thu. Đừng." Trầm Mặc Nùng từ mặt đất đứng dậy, chạy tới chỗ Diệp Thu.

Rắc.....rắc.....

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Thu thuận lợi hung hăng đập một gậy vào xương bánh chè của Hàn Ấu Lăng.

Âm thanh xương vỡ thanh thúy kia đập vào lỗ tai, còn đập vào mắt mọi người là nụ cười sáng lạn của Diệp Thu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv