Ống thuốc cắm vào tĩnh mạch đã rút ra, bác sĩ nói là chỉ còn hai ngày nữa.
Tựa hồ là hồi quang phản chiếu, tinh thần Lâm Hiến minh mẫn hơn mấy ngày trước một chút, anh tỉnh lại từ cơn mê man, chuyện đều tiên anh nói với Lâm Hiến là anh muốn viết một bức thư.
Quách Vân hơi kinh ngạc, hỏi anh: “Chú định viết cho ai?”
Lâm Hiến lộ ra vẻ mặt nhớ về hồi ức, anh hình như có thể nghe thấy tiếng vang ầm ầm của đoàn tàu, cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, núi xanh biếc, cây cối um tùm, còn có đồng bằng với thảm cỏ xanh bất tận, hồ Baikal lung linh, hàng bạch dương xanh trắng loang lổ, những ngôi nhà bình dị, những ngọn tháp cao sừng sững, và nhà ga xe lửa màu đỏ đang phát thông báo qua loa.
Ở nhà ga người đến người đi, Yuri đứng ở ngoài đoàn người, tay cầm cặp da hướng về phía anh cười, đi tới bên anh, trên mặt ban đầu là lạnh lùng băng giá nhưng đáy mắt là kiêu ngạo tự tin xán lạn, y không phải là quái vật, y là Yuri, trong mắt anh là người đẹp nhất, là người anh yêu.
Anh nói với Quách Vân: “Nếu như… có người tới tìm tôi, đưa bức thư này cho anh ấy, giúp tôi nới với anh ấy, tôi vẫn yêu anh ấy nhiều lắm, trên đời này nếu thực sự có kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp được anh ấy.”